Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 57: Trái Tim Của Hà Xuyên




Hai ngày sau…
Như đã hẹn trước đó, buổi chiều Vạn Vi Song đến bệnh chơi với Tô Hà Xuyên. Tuy vài lần gặp gỡ và quen biết gần đây, nhưng nhanh chóng thân thiết.
Phòng bệnh lúc này chỉ có Hà Xuyên và cô ấy, do ông bà Tô đã về căn hộ của Trịnh Dĩ Khê nghỉ ngơi và nấu vài món tẩm bổ thêm cho cô. Lợi dụng thời điểm hiện tại, Vi Song vừa gọt trái cây vừa lên tiếng thăm dò:
“ Chị Hà Xuyên, chị dự định sẽ về thành phố B hay ở lại đây để bạn trai chị chăm sóc? ”
“ Chị về thành phố B. ”
Nhắc đến hai chữ ‘ bạn trai ’ khiến cho tâm trạng của Hà Xuyên lần nữa tụt dốc, mi mắt rũ xuống buồn bã thê lương, lồng ngực bất ngờ cuộn thắt khó chịu. Dĩ nhiên Vạn Vi Song nhìn thấy, đôi mắt láo liên dò xét, hỏi tiếp:
“ Chị sao vậy ạ? ”
“ Không có gì… ”
Sau đó, Vi Song vào thẳng trọng tâm, lên tiếng:
“ Chị buồn về chuyện bạn trai chị đúng không? Anh ta không tốt với chị hả? ”
“ Chị và chủ tịch Phùng đã chính thức chia tay, không còn là bạn trai của chị, nên là sau này em đừng nhắc đến nữa nhé! ”
“ Chia tay hả? ”
Trái ngược với tâm trạng buồn bã, Vạn Vi Song hớn hở hẳn lên, đôi mắt chớp chớp sáng ngời, tâm trạng phơi phới vui mừng cho anh trai Hồ Bỉnh Chương.
Và rồi, cô ấy nhận biết phản ứng của mình có chút ‘ kém duyên ’, lập tức trở nên gượng gạo, hạ giọng lí nhí giải thích:
“ Là do em bất ngờ… ”
“ À…Vi Song này, sao em họ Vạn, còn anh ba của em họ Hồ vậy? ”
“ Vốn dĩ em và anh ấy là cùng mẹ khác ba, em còn một người chị nữa, tên là Hồ Nhật Ý, nhưng mà chị ấy nghĩ quẩn tự tử mất cách đầy gần năm năm rồi ạ. ”
Tin tức Tô Hà Xuyên đã chia tay và đang độc thân nhanh chóng được truyền tới Hồ Bỉnh Chương. Đọc xong dòng tin nhắn của Vạn Vi Song, anh ấy cũng chẳng quá ngạc nhiên, vốn dĩ đã đoán ra phần nào bởi do thái độ của cả hai vô cùng khác lạ và cảm thấy có một khoảnh cách, không phải thân mật như lần tình cờ gặp nhau ở Pháp.
Khoảng hai giờ đồng hồ sau đó, Hồ Bỉnh Chương tan làm sẵn tiện đến bệnh viện đón em gái. Lúc này, chiếc xe dừng lại, anh ấy vừa bước xuống thì tại chiếc xe ô tô khác cũng có một nam nhân từ bên trong xuất hiện ra bên ngoài, trên tay đang cầm chiếc cặp lồng.
“ Chủ tịch Hồ! ”
“ Chủ tịch Phùng! ”
Lần này, ánh mắt của cả hai nhìn nhau đã chẳng còn thiện cảm, vốn dĩ mỗi người ghim một mối thù sâu nặng trong lòng. Và rồi, Phùng Khiếu Khâm uy nghiêm bước tới đối diện với Hồ Bỉnh Chương, phong thái vô cùng đỉnh đạc và cao ngạo, sau đó nhàn nhạt cất tiếng:
“ Tôi chưa từng nghĩ, một người có điều kiện tốt như cậu, lại thích đi chen chân vào mối quan hệ của người khác.
- Khi cứu được Hà Xuyên, cậu biết rõ cô ấy là bạn gái tôi nhưng vẫn không thông báo, cậu cố tình như vậy là có ý gì? ”
Khóe môi của Hồ Bỉnh Chương nhếch nhẹ cười khẽ, đút hai tay vào túi quần dáng vẻ đầy sự tự tin và có chút ngông nghênh thách thức đối phương, từ tốn lên tiếng:
“ Thứ nhất, sao có thể gọi tôi là chen chân vào mối quan hệ, khi anh và cô ấy đã chia tay?
- Thứ hai là điều tôi đã giải thích, là tôi không nhớ và cũng chẳng nhận ra. Chỉ đến khi thấy bài đăng của cậu Tô, tôi mới thông báo, hoàn toàn không có ý đồ đen tối nào hết.
- Thế nhưng, nếu có thì đã sao, anh lấy tư cách gì để chấn vấn tôi câu đó? ”
Bàn tay của Phùng Khiếu Khâm cuộn chặt đến phát run, cơ thể nóng lên tột cùng nhưng vẫn còn soát lại chút ít lý trí, nếu không nhất định sẽ đấm cho Hồ Bỉnh Chương vài cái.
“ Phùng Khiếu Khâm tôi trước giờ nói được làm được, bài đăng ấy là tôi đã nhờ cậu Thạc. Thế nên, phiền cậu gửi qua số tài khoản, thư ký của tôi sẽ lập tức chuyển vào. Đặc biệt là, tôi sẽ tăng lên thêm mười triệu để tỏ lòng biết ơn đối với ân nhân đã cứu giúp Hà Xuyên.
- Tuy tôi và cô ấy đã chia tay, nhưng không đồng nghĩa là chấm hết hay chẳng có khả năng quay lại, chắc cậu cũng nhận ra Hà Xuyên vẫn còn rất yêu tôi. ”
Hồ Bỉnh Chương nhướn mày, biểu cảm trông rất kiêu ngạo và đắc thắng, nhàn nhạt lên tiếng trả lời:
“ Tôi giúp Hà Xuyên, nhận lại một lời cảm ơn của cô ấy như vậy đã là quá đủ. Hồ Bỉnh Chương tôi không thiếu tiền mà lấy hai mươi triệu từ anh, thứ tôi muốn lấy nhất hiện tại chính là TRÁI TIM CỦA HÀ XUYÊN! ”
Sau đó, Hồ Bỉnh Chương chậm rãi tiến gần thêm vài bước chân rút ngắn lại khoảng cách giữa cả hai, tiếp tục cất lời:
“ Đã là điều tôi muốn, thì nhất định sẽ có được và lần này cũng thế, anh cứ chờ xem đi Phùng Khiếu Khâm! ”
Nhìn Hồ Bỉnh Chương quay gót bước đi thong thả vào trong bệnh viện, Phùng Khiếu Khâm tức đến muốn thổ huyết lập tức. Giờ đây, anh thấy mình như đang nhận lấy ‘ quả báo ’. Lúc trước anh khiêu khích và chọc tức Khưu Đông Bách bao nhiêu, thì hiện tại Hồ Bỉnh Chương trả đủ cho anh bấy nhiêu.
“ Tôi cũng chờ xem cậu làm cái gì! ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.