Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 63: Cảm Ơn Và Xin Lỗi




Suốt đoạn đường lái xe về thành phố, Tô Hà Xuyên không hề thốt lên một câu nào, cứ quay mặt ra bên ngoài cửa kính lẳng lặng suy tư, mặc cho Phùng Khiếu Khâm đôi ba lần mở lời thăm hỏi.
Tám giờ tối, chiếc xe dừng lại trước khu chung cư. Lúc này, Hà Xuyên chậm rãi tháo dây an toàn, sau đó xoay lại nhìn Phùng Khiếu Khâm đang ngồi ở ghế lái, ánh mắt liên kết vẫn da diết ngọt ngào như ngày đó. Và rồi, cô nhanh chóng lãng tránh, hàng mi run run rũ xuống, lên tiếng:
“ Cảm ơn anh! ”
“ Khi nào em về thành phố B? ”
“ Ngày mai, tôi xin phép! ”
Dứt câu, Tô Hà Xuyên vội vàng chuyển động mở cánh cửa xe. Thế nhưng, cánh tay của cô lập tức bị anh nắm giữ ngăn lại, giọng điệu gấp gáp cất lên:
“ Xuyên, không thể cho anh cơ hội sao? ”
“ Chúng ta có thể làm bạn, như anh với Dung Diệp ở hiện tại. ”
“ Anh không muốn làm bạn với em. ”
Tô Hà Xuyên dứt khoát gạt tay, sau đó nhanh chóng bước xuống và đóng vội cánh cửa. Bỗng dưng, từ phía trước có một chiếc xe ô tô lái đến dừng lại, hai người bên trong gấp gáp tiến tới, là Trịnh Dĩ Khê và Sở Hàn Đông.
“ Hà Xuyên, cậu có làm sao không? Sao cậu cứ gặp hết chuyện này đến chuyện kia vậy? ”
“ Tớ không sao, cậu đang mang thai thì đi chậm chút một đi, đã làm mẹ rồi đấy. ”
Đêm nay, Trịnh Dĩ Khê ngủ lại cùng với Tô Hà Xuyên để ngày mai cô về thành phố B, dự kiến đến tháng sau mới sang đây để tham dự hôn lễ của cô ấy.
Hiện tại đã hơn mười một giờ tối, nhưng Hà Xuyên vẫn chưa ngủ được, đôi mắt sáng ngời cứ đăm đăm nhìn trên trần nhà với những suy nghĩ ngổn ngang, chẳng có lối thoát.
Lúc này, Trịnh Dĩ Khê chuyển động cơ thể nằm nghiêng, bất giác thở dài vừa xót vừa thương, lên tiếng:
“ Tớ thấy anh ta yêu cậu thật đó…cho Phùng Khiếu Khâm một cơ hội đi. ”
“ Nên không? ”
“ Trái tim cậu có tha thứ được không? Nếu không được thì thôi, đừng làm khó bản thân. ”
Khóe mắt trào ra hai dòng lệ, Tô Hà Xuyên giấu giếm lập tức nghiêng người nhìn ra cửa kính, bờ vai mảnh khảnh sau đó run run.
Từ ngày phát hiện sự thật, chẳng biết cô đã khóc bao nhiêu đêm, nước mắt rơi bao nhiêu giọt, nhiều lúc ngủ quên khi khuôn mặt vẫn còn đang ướt đẫm…
…----------------…
Một ngày dài tiếp tục trôi qua, sau khi ăn trưa, Tô Hà Xuyên và Trịnh Dĩ Khê thu dọn một số quần áo và vật dụng cá nhân của cô cho vào vali. Lúc trước, cô cứ nghĩ về thành phố B chơi vài tuần rồi sẽ quay lại, nên đâu mang theo quá nhiều quần áo. Giờ đây, cô quyết định rời bỏ nơi có quá nhiều kỷ niệm, bắt đầu cuộc sống mới.
Bỗng nhiên, chuông cửa căn hộ đột ngột vang lên. Lúc này, Trịnh Dĩ Khê bỏ vào vali một chiếc váy, sau đó vừa lên tiếng vừa cẩn thận xuống giường:
“ Chắc là chồng tớ đến đưa cậu ra sân bay á. ”
“ À… ”
Và rồi, Tô Hà Xuyên tiếp tục xấp quần áo, lần này cô mang về thành phố B hai chiếc vali lớn vừa khả năng của mình, còn lại để lần sau sang đây tiếp tục thu dọn.
Có điều, khoảng năm phút sau Trịnh Dĩ Khê quay lại, nhưng biểu cảm trên mặt và giọng nói cực kỳ khác biệt lúc này, gáp gáp lên tiếng:
“ Hồ Bỉnh Chương đến muốn gặp cậu kìa. ”
Tô Hà Xuyên lập tức chau mày, khuôn mặt căng cứng không vui. Tuy cô không nghĩ mình sẽ tiến xa hơn với Hồ Bỉnh Chương, nhưng biết bản thân bị lợi dụng, bị lừa gạt, thật tình cô không thoải mái chút nào.
Thế nhưng, sau đó Hà Xuyên vẫn lịch sự ra ngoài đối mặt, rót trà mời khách.
Lúc này, cả hai ngồi đối diện với nhau, Tô Hà Xuyên chủ động lên tiếng:
“ Anh tìm tôi có việc gì không? ”
Ánh mắt Hồ Bỉnh Chương nhìn Hà Xuyên không dứt, điềm đạm trả lời:
“ Để cảm ơn và xin lỗi em! ”
Tô Hà Xuyên cười khẽ gật đầu, nói:
“ Anh và Vi Song đã cứu giúp tôi, xem như là trả ơn cho hai người. ”
“ Hà Xuyên… ”
“ Số phận của tôi quá nghiệt ngã, sau tất cả tôi nhận ra, người nói thích tôi và trong lòng thực sự thích tôi thì chỉ có một người… ”
Người đó chính là Lưu Đại Trung!
“ Hà Xuyên, tôi thừa nhận mình có mục đích muốn trả thù cho chị hai tôi, nhưng tôi thực lòng thích em. ”
“ Tôi không thích anh và mãi mãi chỉ xem anh như là một người bạn. Chủ tịch Hồ, lần nữa cảm ơn anh và Vi Song! ”
Tô Hà Xuyên vốn dĩ có tính tình thẳng thắng, nghiêm túc và dứt khoát, cô sẽ không day dưa hay cho người ta hy vọng khi đã xác định rõ ràng trong lòng chẳng có tình cảm, không để ai phải hao phí thời gian vì mình.
Hồ Bỉnh Chương rời đi thì cũng đã đến giờ Hà Xuyên phải ra sân bay. Thế là, hơn hai mươi phút di chuyển bằng xe ô tô, cô đã có mặt ở đó.
“ Tháng sau gặp lại, bye! ”
“ Bye, khi nào đến nhà nhớ nhắn tin thông báo với tớ nhé! ”
“ Được… ”
Sắc mặt của Tô Hà Xuyên trầm xuống, vô tình vừa lướt ngang và chạm phải ánh mắt với một người đang đứng phía sau cách cô một đoạn, lẳng lặng quan sát cô từ xa.
Sau đó, Hà Xuyên kìm ném cảm xúc lướt đi, vươn tay phía ra trước ý muốn lấy hai chiếc vali, nói:
“ Cảm ơn anh, Sở tổng! ”
Dứt câu, Tô Hà Xuyên lập tức cầm lấy cần kéo của chiếc vali quay người bước đi vào trong. Thế nhưng, Phùng Khiếu Khâm lúc này gấp gáp chạy đến, lên tiếng:
“ Nếu em đã không thể, anh sẽ không ép buộc hay làm phiền em nữa. Thế nhưng, hãy nhớ một điều, anh vẫn sẽ luôn ở đây đợi em, đợi đến khi nào em có người chăm sóc và che chở… ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.