Võng Du Chi Bạo Cùng Bị Bạo

Chương 63: Võng tụ võng tụ (thượng)




Thừa dịp Lăng Quân Diệu còn chưa tan tầm trở về, Tô Bắc Bằng đem Tô Tô đưa đến Lăng gia chủ trạch nhờ dì trông hộ bé, sau đó một mình đi ra ngoài. Trong lòng vừa nặng trĩu vừa không yên, cảm giác sẽ có một số chuyện mà cậu không thể ứng phó được.
Cách thời gian hẹn càng lúc càng gần, Tô Bắc Bằng ở công viên Quế Mính tìm một cái băng ghế đá ngồi xuống. Có chút khẩn trương, đem điện thoại di động móc ra, muốn gọi cho Lăng Quân Diệu, nghĩ nghĩ, vẫn là quên đi. Không muốn cho y thêm lo lắng, hai ngày trước y bỏ bê hẳn mọi công việc, hiện tại còn đang bận rộn xử lý hết đống công việc chồng chất.ngồi chơi mini game chém hoa quả, Tô Bắc Bằng trong lòng cảm giác như muốn phát nổ … Đúng là một cái thanh niên 2B a.(?)
Cho đến khi ánh vào trong mắt là một màu trắng của quần bò, thêm nữa là … nghe được tiếng nói quen thuộc, thanh âm hơi khàn khàn … “Bằng tử…”
Tô Bắc Bằng ngẩng đầu, khoảnh khắc khi nhìn thấy khuôn mặt hơi gầy gò của Nghiêm Vĩ Hứng, cậu thật lòng chấn kinh. Đã bao lâu rồi không gặp nhau? Tại sao lại có thể gầy đến như vậy?”Thật là vừa vặn ghê, cậu cũng tới đây hẹn hò hả? Sao mà trở nên gầy quá vậy?”
Nghiêm Vĩ Hứng cười khổ, cố gắng hoài niệm sự quan tâm của cậu, chua xót trong lòng vẫn không ngừng trào lên, tựa hồ muốn đem hắn chìm trong đó. Cậu còn chưa phát hiện ra được chuyện xấu mà hắn làm sao? Cũng đúng, cậu là người ngây ngô, thần kinh thô như vậy, làm sao có thể nghĩ tới chuyện đen tối như vậy?
“Là tôi.” Nghiêm Vĩ Hứng ngồi xuống bên cạnh cậu.
“A?”
“Chuyện đen tối kia là tôi làm ra .” Nghiêm Vĩ Hứng đôi mắt thâm trầm nhìn thẳng vào ánh mắt khiếp sợ của cậu, mâu quang tràn đầy bi thương.
“…” Tô Bắc Bằng một lúc lâu sau mới chậm rãi nói, “Làm vậy … vì cái gì a. ?”
“Bởi vì tôi thích cậu.”
“… ! !” Lại một lần nữa bị sét đánh ngang tai, Tô Bắc Bằng thật sự muốn trực tiếp hôn mê luôn cho xong. Thế giới này là làm sao vậy? Cậu vẫn cho rằng mình là một thanh niên tốt, ngọc thụ lâm phong lại anh tuấn tiêu sái, là một nhân vật kiệt xuất của thời đại, như thế nào lại bị nam nhân nhìn trúng? Hơn nữa… tới hai tên.
Nghiêm Vĩ Hứng xả ra một tươi cười không chút nào đẹp, “Nhưng mà hiện tại tôi lại muốn buông tay. Tôi nhìn ra được, cùng y ở cùng một chỗ cậu rất là vui vẻ”. Cậu không biết được đâu, mấy ngày qua tôi quả thật có bao nhiêu vất vả? Mỗi khi tưởng niệm đến người trong lòng, đau tê tâm liệt phế, không một chữ nào có thể nói hết.
Thở dài, hắn tiếp tục nói, “Tôi biết Vương Thiến Vũ thích Lăng Quân Diệu. Tôi bèn đi tìm cô ta, cùng cô ta hợp tác, muốn đạt được mục đích là chia rẽ hai người. Tôi đem một ít tin tức tư mật nói với cô ta, nhưng mà thật tình tôi không nghĩ rằng cô ta sẽ ác độc đến như vậy.” có chút kích động, hốc mắt Nghiêm Vĩ Hứng ửng đỏ, “Làm người ta bỏ bạch phiến vào thức ăn của cậu. Còn có… bắt cóc cậu.”
“Cậu theo dõi tôi?” Tô Bắc Bằng trợn mắt, có thể phi thường hiểu rõ hành tung của cậu, thường xuyên đi chỗ nào, chỉ sợ chỉ có Cừu Thiên Ngọc cùng Nghiêm Vĩ Hứng.
Nghiêm Vĩ Hứng gật gật đầu, đưa tay đúi vào túi, vô hạn mỏi mệt mà tựa vào ghế, “May mắn cậu không có xảy ra việc gì. Là tôi đi tìm Phương Tuyền… Tôi nhìn thấy cậu bị bắt cóc, thiếu chút nữa là nổi cơn điên.”
Di động ở trong tay bị nắm đến nóng lên, Tô Bắc Bằng không biết mình giờ phút này tâm tình phải nên thế nào. Thực phức tạp, vì bằng hữu mà bị đau đớn, bị theo dõi, bị bán đứng, bị phản bội thật khó chịu và giận dữ, nhưng khó chịu nhất chính là —— trong lòng sớm đã tràn đầy hình bóng người kia, vậy nên tình cảm nặng nề to lớn của người trước mắt này, thật không thể nào mà dung hợp được. Chỉ có thể ở tâm khảm của tình bằng hữu mà khắc ghi tên của hắn.
“Tôi không tức giận, ” cả hai lâm vào trầm mặc một chút, Tô Bắc Bằng mới mở miệng mỉm cười nói, “Tât cả chỉ là cậu vô ý mà xảy ra, cũng không phải tất cả là lỗi của cậu, cho nên tôi không trách cậu.”
Nghiêm Vĩ Hứng như trút được gánh nặng, “Mặc dù khi trên đường đến tôi đã nghĩ qua cậu sẽ tha thứ cho tôi, nhưng chân chính nghe cậu nói ra những lời này, mới thật sự nhẹ nhõm.”
Tô Bắc Bằng vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Cậu thật gầy quá. Mau bồi bổ mấy miếng thịt đã mất lại đi, tôi sẽ đỡ áy náy. Tôi vẫn cho rằng, cậu chỉ thích nữ hài tử. Mỗi lần cậu đi ra ngoài ước hội, đều biến thành đầy người nước hoa, nói thực ra thì ngửi mùi hương đó tôi không thoải mái. Cho nên mỗi lần cậu trở về, thì tôi sẽ châm chọc vài câu.”
“Ha ha a, ” Nghiêm Vĩ Hứng rốt cục cười ra tiếng, “Có lẽ từ khi đó mà cậu bắt đầu chú định là sẽ thích thượng nam nhân đi, ưm? Tôi cũng vậy, hậu tri hậu giác mới phát hiện thích cậu, sau đó cố gắng đi ra ngoài ước hội cùng mấy cô gái kia nhiều chút,nhưng đều không có cảm giác . Trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh của cậu, tôi nghĩ, nếu tôi sớm một chút ý thức được, cậu hẳn sẽ là của tôi. Có lẽ ở phương diện tình cảm của cậu, tôi không đủ thâm sâu đi?”
“Tôi đây nên may mắn cậu phát giác trễ hay sao? Ha ha, dù sao tôi cũng không muốn yêu thích một người chuyên lạm tình.”
“Sao có thể nói như vậy? Tốt xấu ca ca này cũng đã chiếu cố cậu rất tốt mà.”
“Nói đến đây mới tức, ngươi phải khiết. thân. tự. ái!”(?)Tô Bắc Bằng ghét bỏ nhìn hắn đánh giá trên dưới, “Sau này định tính toàn thế nào?” Đi tìm một tên con trai khác nói yêu đương, hay là tiếp tục dây dưa vào bụi hoa?
Nghiêm Vĩ Hứng, “Tôi nghĩ trước tiên sẽ nghỉ học nửa năm hoặc là một năm, xuất ngoại đi du lich, thả lỏng chính mình đi. Thuận tiện, điều chỉnh lại tình cảm của mình. Có lẽ sẽ gặp duyên phận ngoài ý muốn không chừng.”
Vừa khéo Lăng Quân Diệu gọi điện thoại đến, Tô Bắc Bằng bắt máy rồi nói, “Đã xong rồi sao?”
‘Ừm. Mệt mỏi quá … Ôi, bả vai thật là mỏi.’
… Tựa hồ có thể nghe ra, Lăng Quân Diệu đang làm nũng? ! !
“Chờ anh trở về, em bang anh bóp vai. Hiện tại đang lái xe về nhà à?”
‘Đương nhiên, anh bây giờ có thê tử chờ mong anh về mà.’
“Đi tìm chết!” Quyết đoán tắt điện thoại. Cái tên này lần nào cũng đều thích lợi dụng thời cơ mà khua môi múa mép.
Tô Bắc Bằng khều khều bả vai Nghiêm Vĩ Hứng , “Cũng tốt. Thật lòng chúc phúc cậu, chờ tin tức tốt của cậu. Tới bên kia, nhớ rõ liên lạc với tôi.”
“Ừm. Trở về đi. Bằng không cậu có chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm không nổi.” Nghiêm Vĩ Hứng đứng lên , “Hi vọng cậu sẽ không hoàn toàn quên mất tôi.”
“Sao lại có thể? Nào, hẹn gặp lại” Tô Bắc Bằng chìa bàn tay, cùng hắn bắt tay xong, xoay người rời đi trước. Nếu tên kia trở lại Lăng gia không nhìn thấy mình, nhất định sẽ lo lắng. Dù sao sự kiện bắt cóc chỉ mới xảy ra cách đây một ngày.
Gió lớn thổi qua, có chút lạnh, nhưng mà trong lòng thực ấm. Đúng là mọi người nói không sai, khi có người chờ đợi mình, thì thật ấm áp hơn cả ánh mặt trời.

Nghiêm Vĩ Hứng hai mươi ngày sau thì xuất ngoại, cũng ngay tết Nguyên Đán. Phán tinh tinh phán nguyệt lượng, rốt cục thì cũng đến ngày mà mọi người mong đợi nhất – võng tụ.
【 bang phái 】[ cầu bạo ]a a a! !Tức chết ta, lão đại, thanh toán, thanh toán, thanh toán tiền xe! Ô ô ô, ta chẳng qua là chỉ một tối không onl.
【 bang phái 】[ ta có một con thảo nê mã ]Chậc chậc chậc, tối hôm qua mọi người bàn bạc xong xuôi hết rồi, khuya hôm nay tám giờ thống nhất mua vé máy bay vé xe lửa cùng vé xe, quá thời hạn không chịu trách nhiêm a. Ta nói, ngươi ở bên đó cách Đam Mỹ thị gần muốn chết, cũng không tốn bao nhiêu tiền xe mà? Tự chi trả đi …
【 bang phái 】[ tọa ủng thiên hạ ]bàn tính bác gái…
【 bang phái 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]a, hình nhưbọn họ ở khá xa, chắc giờ đã lên xe lửa rồi chứ? Chẳng hiểu bọn họ nghĩ gì …Chậc, mỗi ngày cứ mở miệng ra là đòi soi JQ…
【 bang phái 】[ nhan tịch ]Ta sợ bọn họ giờ hưng phấn ngủ không được…
【 bang phái 】[ sô-đa bính ]… Kích động thật.
【 bang phái 】[ phá bàn tính ]làm sao vậy Tiểu Thiên.
【 bang phái 】[ tọa ủng thiên hạ ]đương nhiên là làm nhiệm vụ a, nhanh lên tiến tổ.
【 bang phái 】[ Thư Hiệp ]mọi người đêm nay sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngày mai sáng sớm là phải rời giường rồi .
【 bang phái 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Ách, cũng không thấy ngươi quan tâm ta.
【 bang phái 】[ Thư Hiệp ]nương tử, vi phu sai lầm rồi! !Đã vậy, liền cùng vi phu đồng sang cộng miên thôi!
【 bang phái 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Được, ta đi tìm kéo.
【 bang phái 】[ Thư Hiệp ]Hửm? Làm cái gì?
【 bang phái 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Để phòng ngừa ngươi phát thú tính, ta phải tự vệ.
【 bang phái 】[ cầu ái ]Gia hữu hãn thê,sợ là công có ý trèo tường? Phu phu phu ~~~…

Sáng sớm hôm sau, Lăng Quân Diệu cùng Tô Bắc Bằng lôi kéo Tô Tô đi tập thể dục. Không có nơi nào tốt để chạy bộ, chỉ có công viên cây xanh gần nhà miễn cưỡng là được, không khí mặc dù không tươi mát thanh tân nhưng so với không khí chợ trung tâm còn tốt hơn nhiều. Gia hỏa lười biếng Tô Tô này chỉ chạy chậm rì rì, một lát thì mệt không chạy nữa, nằm ở ghế trên vù vù mà ngủ.
Bởi vì còn quá sớm, Lăng Quân Diệu thấy không có gì bóng người, liền nổi lên sắc tâm. Thả chậm cước bộ, chờ Tô Bắc Bằng đuổi theo kịp, bá đạo nắm cánh tay phải của cậu, tầm mắt của hai người chạm vào nhau ánh lên trong mắt là thiên ngôn vạn ngữ, nùng tình mật ý. Nhìn nhau cười, chậm lại tốc độ, song song chạy …
Ánh sáng nắng sớm xuyên qua khe lá, ấm áp nồng đậm, hạnh phúc nồng đậm.



Bởi vì người đi xe lửa, người đi máy bay đều có, cho nên đôi tình nhân Lăng Quân Diệu cùng Tô Bắc Bằng phụ trách đi sân bay đón, Chiến Ý Phi Dương( cứ gọi tắt hắn là A Phi đi )thì phải đi nhà ga, mà Bàn tính bác gái, không cần phải nói, đương nhiên là đi nhà ga ——Tiểu Thiên của bác gái chính là ngồi xe tới.
Bởi vì ở trên mạng có gửi ảnh chụp của Lăng Quân Diệu cùng Tô Bắc Bằng cho mọi người xem, cho nên lúc ở sân bay đón bọn họ cũng không cần làm bảng tên, cứ đứng ở ngoài mà đợi. Nhìn nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, Tô Bắc Bằng bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây không ngừng, chỉ sợ nhóm Nhị hàng sẽ không nhận ra bọn cậu.
“A! ! Nhẹ cười sama!”
Thanh âm hưng phấn lại kích động truyền đến, Tô Bắc Bằng vừa quay đầu lại. Một cô gái nhỏ nhắn khả ái kéo theo túi túi, cùng một rương hành lý chạy tới.”Tôi là cầu ái, cầu bạo đồng chí chậm hơn chút. Nàng ở phía sau.” Nhìn ra được cô ấy đang cố gắng khắc chế, đi đến cách bọn họ năm bước thì dừng lại, nhưng sau đó xoay người, chỉ chỉ người đi phía sau cao hơn cô một chút, nhưng cũng là một nữ sinh dáng yêu.
Khó trách hai người này đi chậm như vậyquần áo dụng cụ trang điểm gì cũng mang theo một đống lớn. Người không biết còn tưởng rằng là hai tỷ muội, hơn nữa chiều cao cũng không kém nhiều, ngay cả túi xách lớn nhỏ, ví tay đựng tiền cũng kiểu kiểu giống nhau không khác lắm.
“Ừ. Trước ở bên cạnh đợi một chút, Nhan tịch cũng sắp đến rồi.” Lăng Quân Diệu theo thói quen mỉm cười, làm cho hai cô nàng thiếu chút nữa lộ ra đuôi chó sói. Chậc chậc chậc … Nhìn bộ dạng hai người đứng cạnh nhau kìa, đúng là yêu đương nồng nhiệt. Quả nhiên trong game thật sự có thần đam mỹ, chiếu cô các cặp nam nam! ! Lần này võng tụ, phi thường phi thường đáng giá a.
“Chúng ta ở trên phi cơ hưng phấn đến nỗi thiếu chút nữa đem các hành khách ném ra bầu trời, trời ạ, chờ mong một ngày này thật lâu.” Cầu ái hô hấp mạnh, “Nhẹ cười cùng Thư Hiệp so với trong hình thật hơn rất nhiều. Thực mụ nội nó đẹp mắt a.”
“Nhẹ cười sama, Thư Hiệp! !” Rất xa, Nhan tịch liền trông thấy hai nam tử xuất sắc kia. Dựa vào một đôi mắt lang cẩu, tùy ý thoáng nhìn là biết nơi đó có không khí YD, quả nhiên… Cái đôi này chính là Thư Hiệp cùng Nhẹ cười.
Đối với Cầu ái Cầu bạo mà nói, Nhan tịch ăn mặc thục nữ hơn, váy màu trắng vừa vặn đến gối, bên hông buộc lại cái nơ bướm, tóc thì được búi lên một búi nhỏ, cũng là một mỹ nhân thanh thuần a.”Ngươi là nhan tịch phải không? Đã đón đủ người , chúng ta đi thôi.”
Lăng Quân Diệu thân sĩ mở cửa bên ghế lại phụ, chờ Bằng tử ngồi xong mới đi đến ghế lái xe, chờ các vị mỹ nữ kia ngồi an ổn, không quên dặn dò bọn họ thắt dây an toàn.
“Chậc chậc chậc, tiểu công đều là tên kiêu ngạo a, vĩnh viễn đem người yêu của mình ở chỗ tốt nhất. Đạo lý ưu tiên phụ nữ gì đó cũng không ngăn được định lý công thụ phát triển nha.” Nhan tịch bật người trêu ghẹo, quả nhiên… Nhẹ cười mặt xuất hiện ửng đỏ khả nghi.
“Ôi ôi, ai bảo chúng ta không có tư chất được làm nam nhân? Bằng không ta cũng muốn đam mỹ a đam mỹ.” Cầu ái bất đắc dĩ thở dài, lại đang cảm thán mẹ của nàng không sinh ra nàng là nam .
Cầu bạo đảo cặp mắt trắng dã, “Đi Thái sửa đổi đi.”
“Mới không cần! ! Đó là nữ biến nam rồi, không phải thuần túy đam mỹ .”
“Ha ha ha, ngươi đời này cứ ai oán suốt kiếp đi.” Tô Bắc Bằng phản kích.
“Chậc chậc chậc… Chúng ta không có cách nào thắng lợi, nhận thua đi bọn tỷ muội. Ai bảo nhân gia Nhẹ cười là nam, lại có thí thí mịn màng đâu?” Nhan tịch ý xấu nhìn ghế phía trước của Tô Bắc Bằng.
Lăng Quân Diệu cong mắt cười, “Chớ khi dễ nương tử của ta, bằng không buổi tối cậu ấy sẽ đem tức giận phát tiết trên thân thể của ta, a ——!”
Câu kia vừa nói xong, đã bị hung hăng đạp một cước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.