Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 74:




Đạo bạch quang này xuất hiện bao quanh Tiếu Khinh Trần, mà nguyên bản lưỡi đao lạnh như băng sắp chạm đến cổ Tiếu Khinh Trần không thể tới thêm trước nửa phần.
Lâm Giang Nguyệt thầm mắng một tiếng không tốt, nhưng dù phản ứng hắn ta có nhanh đi nữa cũng không kịp rồi.
Kiếm trong cầm là vũ khí phụ thuộc duy nhất có thể trực tiếp đánh trúng địch nhân của nhạc sĩ, nhạc sĩ dùng âm công là chủ yếu, huyền cầm cũng không có hiệu quả khoa trương như vậy. Vì thế, Tiếu Khinh Trần thiết trí một vũ khí tại địa phương không ngờ ngờ hòng phòng ngừa vạn nhất.
Phụ thuộc kỹ năng Tiếu Khinh Trần đã lên cấp cao nhất, so với âm công, phụ thuộc kỹ năng của y tiêu hao nội lực nhiều hơn, thời gian bùng nổ ngắn, nhưng uy lực không thể khinh thường.
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu cùng Âm Thư trúng độc đều kinh ngạc vô cùng, bọn họ đầu tiên nghĩ đến không phải là “kỹ năng ngưu bức của Tiếu Khinh Trần linh tinh”, mà là “rất xa xỉ, quá lãng phí”!
Có thể ở thời khắc mấu chốt nghịch chuyển cục diện, dĩ nhiên không phải do phụ thuộc kỹ năng của Tiếu Khinh Trần, mà là công hiệu dược phẩm đặc thù duy nhất trong Giang Hồ.
—— Thập Phương Xá.
Thập Phương Xá yết giá một trăm ngàn kim (100000 kim), bất quá Giang Hồ không ít kẻ có tiền, người có thể mua được tuyệt đối không ít. Nhưng, muốn mua vật phẩm này còn cần uy vọng giang hồ, độ hảo cảm NPC, giá trị danh vọng phó bản và hàng loạt số liệu khác, hơn nữa các phương diện toàn bộ phải đạt đủ mới mua được.
Tiếu Khinh Trần trong đó có thứ nhất độ hảo cảm NPC không hợp cách, cho nên dù có tiền cũng mua không được. Cố tình các hạng trị số này Giang Phong Nguyệt đều đạt tiêu chuẩn, hơn nữa tiền trong túi có mười vạn kim, vung tay lên mua luôn.
Kỳ thật tuyệt đại đa số ngoạn gia không có nhiều hảo cảm với Thập Phương Xá lắm, vì sao? bởi vì điều kiện mua Thập Phương Xa thật làm cho người ta đản đau, đây là cái thứ nhất; thứ hai, lại là tác dụng của Thập Phương Xá ——
Công hiệu Thập Phương Xá chỉ giới hạn cho người sử dụng, sau khi ngoạn gia sở hữu sử dụng, sau mười giây lấy bản thân làm trung tâm, toàn bộ mọi thứ trong phạm vi bán kính hai thước không thể cử động, hết thảy kỹ năng đông lại, hiệu quả kỹ năng sau khi dùng sẽ biến mất, người dùng bị phản phệ —— trọng thương, cần dược vật trị liệu đặc thù mới hết.
Cho nên Thập Phương Xá vẫn luôn không người hỏi thăm, tiêu tiền mua mười giây đồng hồ, mười giây đồng hồ có thể hạ tuyến tránh né địch nhân đuổi giết, nhưng dùng qua còn phải bỏ ra số tiền lớn mua dược chữa thương, kẻ điên mới làm như vậy.
Giang Phong Nguyệt là tên điên không hơn không kém, một trăm ngàn kim mua Thập Phương Xá, lại hỏi mượn Giang ca thêm tám mươi tám ngàn kim (88000 kim) mua dược chữa thương.
Dùng câu thất đức mà nói chính là: thế giới kẻ điên thường nhân khó mà lý giải.
Trước đó Giang Phong Nguyệt đưa Tiếu Khinh Trần, Tiếu Khinh Trần cảm thấy rất lãng phí, nhưng mua không thể trả lại, hơn nữa do tên đó cố ý dặn dò, y cũng chỉ ừ ừ cho có.
Đến bây giờ, Tiếu Khinh Trần rất khâm phục dự đoán của Giang Phong Nguyệt.
Mười giây đồng hồ bất quá trong nháy mắt mà thôi, mười giây đồng hồ có thể làm cái gì? Hạ tuyến, dùng khinh công đào tẩu, còn có… giết người.
Tuy mở treo, Lâm Giang Nguyệt vẫn không có thể làm bất luận phản kích gì trong mười giây này.
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu cùng Âm Thư chân chính kiến thức được hồ ly giết người như quỷ mị, mười giây đồng hồ, đưa sáu cao thủ đi địa phủ… Mặc dù tất cả kỹ năng của sáu người bên đối phương bị đông lạnh, nhưng huyết điều (thanh máu) của đối phương vẫn còn, trong mười giây ngắn ngủi làm được như thế, chẳng lẽ không phải phàm nhân?
Hệ thống đồng thời bay ra mấy tin tức, đều là tin tức đoàn người Lâm Giang Nguyệt bị giết.
Giang Phong Nguyệt vừa thượng tuyến, đồng thời nhìn thấy mấy tin tức này, nhảy dựng không thôi, vội vàng hỏi tọa độ Tiếu Khinh Trần, sau đó… truyền tống qua.

Lúc Giang Phong Nguyệt đến nội lực huyết điều thể lực Tiếu Khinh Trần đã hoàn toàn khôi phục, nội lực còn tăng cường không ít, khuyết điểm duy nhất là quần áo, độ bền của bộ quần áo độc nhất vô nhị của y đã sắp mức 0, vũ khí bị mài mòn ngược lại vẫn còn ở trong phạm vi có thể tiếp thu.
“Mỹ nhân!” Mặt Giang Phong Nguyệt trắng bệch luyến tiếc kiện quần áo của Tiếu Khinh Trần.
“Tới nhanh như vậy?” Tiếu Khinh Trần có chút kinh ngạc nhìn hắn.
“Ta dùng khinh công tới, cũng may cách nơi này không xa.” Giang Phong Nguyệt đặt mông xuống bên cạnh Tiếu Khinh Trầ, ngồi xuống liền khẩn trương hề hề kiểm tra Tiếu Khinh Trần: “Mỹ nhân ngươi thế nào, có bị thương không?”
Tiếu Khinh Trần không thể không ngăn cản hắn giở trò, nơi này tốt xấu gì cũng là tửu lâu, ở khu công cộng tốt nhất nên nội liễm điệu thấp một chút.
Nhưng ba ngày không gặp, Tiếu Khinh Trần phát hiện mình nhớ hắn sắp có phần ủy khuất. Rõ ràng bảo sau khi về sẽ gọi điện cho y, kết quả ba ngày trước hắn hạ tuyến, đừng nói lên trò chơi, ngay cả bóng dáng điện thoại cũng không thấy đâu.
Y chỉ có thể an ủi mình Giang Phong Nguyệt nhất định gặp chuyện gì đó rất trọng yếu, mới không có thời giờ lên trò chơi, không có thời giờ gọi điện cho y. Về phần muốn y chủ động bấm số qua, y lại nghĩ việc chủ động có thể quấy rầy hắn… Y mới không thừa nhận là do mình ngạo kiều nên mới không chịu bấm.
“Ta không sao, ngươi không thấy trên hệ thống nói là bọn họ bị giết sao?” Tiếu Khinh Trần ngăn cản đôi tay còn kiểm tra trên người y kia, bất đắc dĩ nói. Cho dù y có thương tích, cũng đã sớm bị hệ thống xoát tân.
Sắc mặt Giang Phong Nguyệt vẫn rất không tốt, hắn không ngại trước mặt quần chúng nhân dân, một phen ôm lấy người vào lòng.
“Thực xin lỗi, đều là ta không tốt.” Giang Phong Nguyệt rầu rĩ ghé vào lỗ tai y nói nhỏ.
“… Ngươi lại không tốt chỗ nào?” Mặt Tiếu Khinh Trần có chút cứng ngắc.
Giang Phong Nguyệt không nói lời nào, tại địa phương Tiếu Khinh Trần nhìn không tới trong mắt của hắn hiện lên âm lệ, biểu tình có chút dữ tợn.
Tiếu Khinh Trần không hỏi ba ngày nay Giang Phong Nguyệt đi đâu, cũng không có hỏi hắn như thế nào không gọi điện thoại cho y, Giang Phong Nguyệt cũng không có chủ động nhắc tới, hắn chỉ lôi kéo người… tiến phó bản.

Không phải có câu kêu tiểu biệt thắng tân hôn [1] sao? Nhưng Tiếu Khinh Trần thật buồn bực, vì sao bọn họ tiểu biệt ba ngày, Giang Phong Nguyệt lại không có nửa điểm kích động thắng tân hôn đâu? Ngược lại còn chung tình với phó bản hơn khi trước, chẳng lẽ tới thời kì chán ghét rồi sao?
Giang Phong Nguyệt tựa hồ không nhận ra tâm tư Tiếu Khinh Trần, hắn chỉ chuyên tâm gọi người đi phó bản.
Trong một phó bản cấp 81, Giang Phong Nguyệt sau khi đập BOSS nhận được một vật phẩm hi hữu —— Hắc Mộc hạp.
“Mỹ nhân, Hắc Mộc hạp.” Giang Phong Nguyệt vui vẻ cầm Hắc Mộc hạp đến trước mặt Tiếu Khinh Trần, ý tứ hàm xúc trong mắt rõ ràng vô cùng.
“Ân.” Tiếu Khinh Trần gật gật đầu có lệ, thứ này y không biết dùng để làm gì.
“Mỹ nhân, ngươi không phải quên rồi sao, Dự Chiến Thiên Hạ cùng Hoàng Triều đều có nhiệm vụ Hắc Mộc hạp?” Giang Phong Nguyệt có chút ủy khuất hỏi.
“Không nhớ rõ.”
“Mỹ nhân… Tâm tình ngươi không tốt?” Thần kinh Giang Phong Nguyệt không trì độn, hơn nữa Tiếu Khinh Trần cũng không tận lực che dấu tâm tình của mình, hắn thực dễ dàng phát hiện Tiếu Khinh Trần không vui.
Tiếu Khinh Trần không được tự nhiên nghiêng đầu đi, y mới sẽ không thừa nhận bản thân vài ngày gần đây tâm tình khó chịu là do gần đây bị “lạnh nhạt”.
“Mỹ nhân…” Giang Phong Nguyệt bao trọn lấy ngón tay của y, ném Hắc Mộc hạp vào trong bọc.
“Nhiệm vụ làm xong, đi ra ngoài.” Tiếu Khinh Trần quay đầu xuất phó bản.
Kỳ thật hai tuần lễ qua, y cơ bản đã hiểu rõ Giang Phong Nguyệt vì sao ham thích với phó bản như vậy —— bởi vì hắn muốn thăng cấp.
Có lẽ là mấy tên Server Liệt quốc sau khi động thủ với y tạo nên kích thích, Giang Phong Nguyệt một lòng chìm vào biển cả thăng cấp, mắt thấy người nào đó cơ hồ một ngày thăng một cấp, Tiếu Khinh Trần không biết đến nên hình dung tâm tình mình như thế nào.
Nhưng có hơi sáng tỏ, loại cảm giác bị người xem nhẹ này chả tốt lành gì cả. Chuẩn xác mà nói, là cảm giác bị Giang Phong Nguyệt xem nhẹ thường không tốt, những người khác y mới lười hỏi đến.
Giang Phong Nguyệt vì tranh thủ thời gian xoát phó bản thăng cấp, sáng sớm liền vào trò chơi, hơn nữa cơm trưa bảo y không cần chuẩn bị, hắn giải quyết ngay trong trò chơi, bên ngoài dùng dịch dinh dưỡng.
“Mỹ nhân…” Giang Phong Nguyệt vội vàng đuổi theo.
Vừa ra phó bản, câu nói kế tiếp Giang Phong Nguyệt liền nghẹn trong cổ họng.
Hoàng Thái Tử!!!
Tình địch chạm mặt, hết sức đỏ mắt!
“Thái tử gia?”
Tiếu Khinh Trần cũng có chút ngoài ý nhìn thấy Hoàng Thái Tử ở chỗ này, mà càng ngoài ý muốn chính là, đi cùng Hoàng Thái Tử còn có một người —— Giang ca.
“Nha, Tiểu Phong, em dâu, các em cũng ở đây a?” Giang ca tại thời điểm Giang Phong Nguyệt đỏ mắt đặt tay lên bờ vai của hắn, đệ khống lần thứ hai phát tác thật khó đỡ a!
Giang Phong Nguyệt khóe miệng co rút, “Ca, hẳn là em hỏi anh mới đúng, anh tại sao lại ở chỗ này?” Hơn nữa, còn đi theo Bang chủ bang phái đối địch Hoàng Thái Tử. Mấy lời sau hắn không có hỏi, nhưng nhìn ánh mắt bất thiện của Hoàng Thái Tử đã chứng minh được vấn đề.
Hoàng Thái Tử lúc này biểu tình không xong, phải nói, phi thường khó coi, hơn nữa bắt gặp Tiếu Khinh Trần và Giang Phong Nguyệt cùng tới cùng lui, phần này khó chịu tới cực điểm.
“Ta cùng Hoàng bang chủ đi xoát bản a!” Giang ca trả lời, “Lúc trước không phải có nhiệm vụ mê thất sơn cốc giấu bảo đồ sao, bọn Tiểu Lâu Lâu làm mấy tháng cũng chưa làm xong, nhưng kinh nghiệm đặc biệt mê người, cho nên anh cùng Hoàng bang chủ nói chuyện chút, quyết định hợp tác nhận nhiệm vụ này.”
Không biết phải do Giang Phong Nguyệt ảo giác hay không, lời ca hắn nói như thế nào có chút… ái muội đâu?
Tiếu Khinh Trần tự tiếu phi tiếu liếc nhìn Hoàng Thái Tử một cái, như đang hỏi.
“Tiểu Tỉnh, ta chỉ đi làm nhiệm vụ.” Hoàng Thái Tử trong lòng căng thẳng, theo bản năng giải thích.
“Làm nhiệm vụ cũng rất tốt.” Giang Phong Nguyệt bá đạo đứng che Tiếu Khinh Trần trước mặt, không định để Tiếu Khinh Trần và Hoàng Thái Tử nói chuyện, “Hai bang phái tử địch ở Phong Châu thành khó có được chuyện tiêu tan hiềm khích khi xưa, cùng nhau làm nhiệm vụ bồi dưỡng tình cảm cũng rất tốt.”
Hoàng Thái Tử mắt lạnh như dao bắn qua, Giang Phong Nguyệt làm như gãi ngứa.
“Khụ khụ, Tiểu Phong, em đừng cãi nhau.” Giang ca thấy Hoàng Thái Tử có bộ dáng muốn chặt em trai nhà mình ra làm tám khúc, nhanh chóng làm người hòa giải, “Phó bản sắp mở, Tiểu Phong, em dâu, muốn cùng đi hay không?”
Giang ca, anh không biết anh gọi “em dâu” càng kích thích Hoàng Thái Tử sao?
Tiếu Khinh Trần nhếch môi một cái, thản nhiên nói: “Thái tử gia, Giang ca, các ngươi đi xoát hắc mộc hạp?”
Nói đến “Hắc Mộc hạp” Giang ca liền khổ sở, “Tỉ lệ thứ này rớt ra thấp đến nỗi làm người giận sôi, bây giờ bên Tiểu Lâu Lâu mới có hai cái, chỗ Mặc Thanh Ca có ba cái.”
Tròng mắt Giang Phong Nguyệt chuyển động, trên mặt lộ ra nụ cười gian trá, hắn nói với Giang ca: “Ca, anh nếu giúp em thăng cắp, tám ngàn tám trăm kim lúc trước xóa bỏ, em sẽ giúp anh tìm ra ba cái còn lại, anh thấy sao?”
Nghe được lời hắn, Tiếu Khinh Trần yên lặng hết chỗ nói rồi, bất thị nhất gia nhân bất tiến nhất gia môn, nhưng so với Tiếu Khinh Trần nổi danh gian trá giảo hoạt cảm thấy mặc cảm. Ít ra, y còn chưa đánh chủ ý lên anh em nhà mình, không đúng, y căn bản không có anh em…
Chú thích:
[1] Tiểu biệt thắng tân hôn [小别胜新婚]: Theo TYV thì tạm edit là: “Chút xa cách còn hơn cả tân hôn”. Theo Baidu thì: Vợ chồng son nếu vì công tác hoặc là có chút chuyện mà phải xa nhau vài ngày, tới lúc gặp lại, tình cảm càng thêm ngọt ngào (Gặp lại nhau sau một thời gian xa cách, cảm giác tựa như mới kết hôn) (Phong Nhã Lâu) <ins class="adsbygoogle"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.