Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên

Chương 60: Không được nói với nó!




Tiền Mặc vừa về nhà liền lọ mọ lên mạng, liền thấy trên kênh thế giới cùng kênh bang phái giống như muốn nổ tung, tán gẫu bắn lên lia lịa, chưa kịp thấy rõ ràng đã bị đẩy lên thiệt xa thiệt xa.
Đây là có chuyện gì xảy ra?
Tiền Mặc run run khóe miệng, cố gắng kéo lên khung lưu tán gẫu ở phía trên, chỉ nhìn thấy một đống một đống tán gẫu... giống như đang thảo luận chuyện nguyên nhân tại sao Tiêu Tiêu Vũ Hề đột nhiên rời game... là yêu nhau lắm đánh nhau đau hay là xấu hổ đến phải chạy trốn, nhưng nguyên nhân khiến cho trận thảo luận này kịch liệt như vậy, tìm mãi vẫn là không thấy.
Tiêu Tiêu Vũ Hề... không phải acc đó bây giờ là Tiếu Khâm Khâm chơi sao?
Tiền Mặc xem mãi, thấy cũng không thể nào từ trong đám tán gẫu loạn xà ngầu kia rút ra được cái gì, liền dứt khoát mở ra khung tán gẫu với bà xã nhà mình.
Mà người trong bang phái hình như cũng phát hiện thấy hành tung của cậu, bắt đầu thay nhau hò hét tên của cậu trong kênh bang.
[Bang phái] Thực vật bò sát : hú hú hú, bánh mì tới rồi, giao Tiêu Tiêu ra đây mau lên! ! !
[Bang phái] Tiền nhiều hơn bánh mì : : ...lão tử nãy giờ có bắt cóc nó đâu...
[Bang phái] Khiêu vũ trong cô đơn : ai, hôm nay có gặp Tiêu Tiêu không? Trốn đâu mất rồi?
[Bang phái] Tiền nhiều hơn bánh mì : cái gì tùm lum tùm la vậy, tụi tao cũng đâu phải học chung trường, gặp cái gì gặp, nó cũng đâu phải bạn gái tao.
Bạn nhỏ bánh mì khinh bỉ một đám một hơi xong, cũng chả thèm quản đám nọ tiếp tục truy hỏi hành tung của Tiêu Tiêu, liền dời con chuột điểm lên khung nói chuyện cùng bà xã Nửa cánh hoa đào của mình
"Bà xã, lúc nãy chuyện gì xảy ra vậy?"
Nửa cánh hoa đào từ lúc đầu còn kháng nghị, nhưng mãi không có kết quả nên đành mặc kệ cậu gọi như vậy, tới tận bây giờ hai chữ bà xã kia gọi cũng không khiến anh dậy được mấy phần phản ứng, chỉ là thành thật trả lời
"Hôm nay Tiêu Tiêu bản tôn lên mạng, mọi người xách động cậu ta cùng Cá Mực Nướng pk, kết quả là tên cấ kia không ra tay đánh lại..."
Tiền Mặc hừ lạnh một tiếng, biết ngay là có liên quan đến tên cá chết kia mà
"Rồi sau đó?"
"Rồi sau đó, Tiêu Tiêu chạy trốn..."
Nửa cánh hoa dào trả lời
Tiền Mặc rốt cuộc kinh sợ
" chạy trốn?"
Này cũng không giống phong cách tên nhóc Tiếu Trác Hy kia a... Không lẽ nói... nó thực sự đối với tên cá chết kia từ phản ứng sinh lý bay lên đến phản ứng tâm lý? Cư nhiên có thể không nỡ đánh???
Mà lời nói tiếp theo của Nửa cánh hoa đào lại càng khiến Tiền Mặc 囧囧
"Ân, sau đó lúc mọi người đang xôn xao ồn ào thì, Cá Mực Nướng phát loa hỏi cậu ta có thể làm hòa không."
"Làm hòa?"
Tiền Mặc biểu tình đông cứng.
"Ân."
"Sau đó nữa thì sao?"
"Sau đó nữa? Tiêu Tiêu liền thoát game bỏ trốn..."
Lời nói của bà xã hoa đào nhà mình từng câu từng câu càng thêm kinh khủng hơn.
"Bỏ trốn? "
Loại thời điểm như vậy, lý ra mình nên cùng nhảy dựng lên mà ồn ào với tên cá chết kia một trận mới phải chứ?
"Bà xã, chờ ông xã một chút, ông xã đi tìm hiểu tình huống bên phía tên cá chết kia "
Mở ra danh sách hảo hữu, quả nhiên hai cái tên Tiêu Tiêu Vũ Hề cùng Vợ yêu đều xám xịt, Tiền Mặc đặt tay lên bàn phím gõ ra tên Cá Mực Nướng, sau đó trực tiếp gửi tin qua
"Kháo! Tên quỷ ông làm cái gì vậy a!"
Vưu Khinh Vũ ngay lập tức hồi đáp lại không chút khách khí
"Làm gì cũng không làm cậu."
"Thiết, cút đi, đừng nghĩ là tui đây không biết cái tâm địa gian xảo của ông, có phải muốn thẳng thắn không?"
Tiền Mặc hỏi thằng.
" bánh mì huynh thật thông minh..."
Vưu Khinh Vũ đáp lại bằng lời khen.
"Thông minh cái khỉ, nếu không phải Tiêu Tiêu nó out, ông liền bán đứng lão tử trong âm thầm chứ gì!"
Tiền Mặc hỏa đại gõ bàn phím lách cách lách cách
"Cho ông biết nha cá chết, không được nói!"
"Không nói? Chẳng lẽ muốn tôi gạt cậu ấy cả đời bây giờ nói cho cậu ấy biết phỏng chừng sẽ hục hặc với tôi một trận ầm ĩ cho mà coi..."
Vưu Khinh Vũ trả lời lại.
"Hục hặc?"
Tiền Mặc hóa đá tan trong gió...
"Đừng nói... là ông đã thu phục Tiêu Tiêu nhà tui rồi nha..."
"Thật có lỗi quá, định ngữ của cậu dùng sai rồi, là Tiêu Tiêu nhà tôi, cảm ơn!"
Giờ phút như vầy mà Vưu Khinh Vũ vẫn không hề quên lo lắng vấn đề con kiến như vậy.
Tiền Mặc đường nhiên không quan tâm rốt cuộc là Tiêu Tiêu nhà mình hay là nhà hắn hay là nhà của chúng ta, tiếp tục mãnh liệt gõ bàn phím
"Không phải đâu nha, hồi lúc trung học rõ ràng Tiêu Tiêu còn yêu thầm nhỏ hoa khôi trong khối nữa! Là con gái, là giống cái đó! ! !"
"Đó là thời kỳ thanh xuân ngây thơ, chưa hiểu chuyện thôi"
Vưu Khinh Vũ rất là nhàn nhã mà trả lời.
"! ! ! ! ! !"
Anh bạn nhỏ bánh mì của chúng ta lúc này đã không biết làm cách nào để biểu đạt cảm xúc của mình, chỉ có thể phát ra một tràng tuyệt đối dấu chấm than gửi qua.
Vưu Khinh Vũ có lẽ cuối cùng cũng còn có chút lương tâm, tặng cậu một ít thuốc an thần
"Yên tâm đi, bây giờ là thời kỳ mấu chốt để vợ nhà tôi chậm rãi chấp nhận tôi, chuyện thẳng thắn kia vẫn là phải chậm đã, hiện tại tôi chỉ muốn cố gắng hết sức bồi dưỡng tình hữu nghị giữa acc tôi với acc Tiêu Tiêu Vũ Hề kia thôi, về sau có chết cũng tử tế chứ không thảm lắm đâu "
"Kháo!"
Tiền Mặc hiện tại chính là tên câm nuốt hoàng liên.
Trước kia, cậu thực sự không ngờ tới tên nhóc Tiêu Tiêu kia lại có khả năng chấp nhận được tên cá chết này a... cho nên mới có thể mạnh miệng như vậy chứ không hề lo lắng chút nào a...
Làm sao có khả năng, làm sao có khả năng chứ!! Ai tới đánh cậu mấy cái đi, thế giới này cũng quá mức kỳ diệu đi!!!
Tiêu Tiêu Vũ Hề cùng Cá Mực Nướng?? Bảo với cậu Bin Laden cùng G. Bush là một cặp đại khái còn có căn cứ đáng tin một chút.
Chuyện mà cậu cho là khó khó có thể xảy ra nhất vậy mà... lại xảy ra trong âm thầm lặng lẽ... ngoại trừ tự nhận bản thân xui xẻo quá mức, cậu có thể làm sao nữa đây?
Tiền Mặc trong nội tâm hiện tại đích thị là một con tiểu hầu tử mếu máo gặm khăn
"Kháo, tới lúc đó Tiêu Tiêu nó chém tui, tui nhất định kéo ông ra trước mặt chắn đao!"
"Vợ tôi sẽ không nỡ chém tôi đâu đúng rồi, người anh em, gọi điện thoại qua tìm hiểu tình hình bên kia đi..."
"Tìm hiểu ngươi muội!"
Bạn nhỏ Tiền Mặc đụng phải khó khăn nghiêm trọng, lúc này cũng đã hóa thân thành phiên bản Vợ yêu nổi điên.
Đáp trả Vưu Khinh Vũ bằng biểu tượng tiểu hầu tử nổi lửa ngút trời, bạn nhỏ TIền Mặc âm thầm rơi lệ trong tim, vì hạnh phúc về sau của mình, vẫn là chịu khó lôi di động từ trong túi ra, tìm số điện thoại của Tiếu Trác Hy, bấm gọi đi.
Điện thoại rất nhanh liền có người đón, thanh âm Tiếu Trác Hy vang lên thực rõ ràng "Có chuyện gì sao? Lão tử đang bận đây nè!"
"Mày bận cái gì? Trong trò chơi là sao vậy? Thiếu điều muốn lật trời luôn rồi, đừng nói là mày thẹn thùng đến nỗi không dám lên mạng nha?" Tiền Mặc mới nãy vẫn còn rất là buồn bực, nhưng không hiểu vì sao, lúc nói với Tiếu Trác Hy nửa câu sau thì, vẫn là nhịn không được xì một tiếng cười phá lên.
"Cười con khỉ chứ cười! Lão tử bộ giống loại người nhàm chán đó sao?" thanh âm của Tiếu Trác Hy lần này cao hơn mới nãy vài decibel.
"Giống!" Tiền Mặc không hề do dự trả lời.
"Kháo, mày cút đi! Lão tử là rớt mạng! Không muốn đi lên nữa! Onl mới được có nửa tiếng đồng hồ!" Tiếu Trác Hy kêu gào trong thê lương "Ngày mai lão tử phải đi phá hủy cái mạng trường quỷ quái này!"
Tiền Mặc đổ mồ hôi lạnh "Được được, ngài cứ chậm rãi hủy... bất quá, mày với tên cá đó rốt cuộc là sao thế?"
"Ai biết sai là sao? Bệnh thần kinh, hại tao mất mặt đến nưh vậy, lão tử thế nào cũng liều mạng với hăn!" Tiếu Trác Hy vẫn còn rất giận dữ "Làm hòa làm hòa! Hòa cái mẹ nó chứ hòa! Lời như vậy không thể tự tán gẫu sao? Mắc cái mớ gì lên loa rống chứ? Tao nhất quyết không để yên cho tên đó!"
"Được được, không đẻ yên..." Tiền Mặc tiếp tục gật đầu "Bất quá... kỳ thực tên cá kia cũng không có sai đúng không..."
Tiếu Trác Hy bị lời này của Tiền Mặc làm cho kinh ngạc giật mình "Mày uống lộn thuốc? Rốt cuộc mày muốn nói gì?"
Tiền Mặc ho nhẹ hai tiếng, ra vẻ trấn định mở miệng "Tao là nói a, tên Cá Mực Nướng kia a, cũng không tệ lắm, nếu như mày thực sự đối với lão có ý tứ, chi bằng nói chuyện mày là Tiêu Tiêu Vũ Hề cho lão nghe đi..."
Tiếu Trác Hy vốn đang khí thế mười phần, nghe thấy lời này, nháy mắt liền ỉu xìu xuống "Mày... mày nói bậy bạ cái gì vậy? Cái gì có sy tứ..."
"Kháo, mày còn muốn qua mặc tao nữa?" Tiền Mặc khinh bỉ "Làm ơn đi, mày vặn vẹo cái mông là tao biết mày ị ra cái gì phân rồi, còn muốn qua mặt tao?"
"Mày mới vặn mông ấy!" Tiếu Trác Hy bị lời này khiến cho thần tình hắc tuyến "Tiền Mặc nha, tao trân trọng báo với mày nha, mày càng ngày càng thô bỉ đó nha!"
"Rồi rồi rồi, tao thô bỉ, tao hạ lưu, được chưa? Vậy... rốt cuộc mày có nói với tên cá mực kia không?" Tiền Mặc tình nguyện hạ thấp bản thân cắn chặt vấn đề này không nhả ra.
Tiếu Trác Hy đỏ mặt "Đương nhiên không được! Hôm nay lão tử vốn đã đủ mất mặt lắm rồi, mày muốn cho tao xấu hổ chết sao? Tao nói mày biết, mày bức tao nữa tao tự sát à!
Tiền Mặc tiếp tụ dụ dỗ "Chỉ nói với tên cá thôi, có gì mất mặt đâu chứ?"
Tiếu Trác Hy do dự hồi lâu, nhưng rất nhanh lại võ trang đầy mình "Tao nói không được là không được, tiền nhiều nha, mày dám lộ ra một chữ, lão tử thiến!"
"Uy, uy uy...' Tiền Mặc hô vài tiếng, nhưng Bên kia Tiếu Trác Hy vẫn là không hề lưu tình cúp điện thoại.
Tiền Mặc suy sụp ủ rũ, nặng nề nghiến răng "Nhóc quỷ, để coi mày còn mạnh miệng được tới lúc nào? Muốn gạt cả đời sao?"
Gặp hai tên này, cậu thực sự là xui tám đời mà!
Tiền Mặc ủ rũ ném di động lên bàn, trên màn hình máy tính vẫn là còn đang mở ra khung tán gẫu với Cá Mực Nướng, Tiền Mặc liền trực tiếp bê hết cả tình huống báo cáo lại
"Tiêu Tiêu đối với hành vi gióng trống khua chiêng ngày hôm nay của ông rất là tức giận, bây giờ vẫn còn đang đấu trang với đường dây mạng "
"...Tức giận?"
Vưu Khinh Vũ tựa như cũng có chút gấp gáp.
"Ân, còn cảnh cáo tui, nếu tui dám nói chuyện nó là Tiêu Tiêu Vũ Hề cho ông biết, liền cướp lấy tính phúc đời này của tui "
Tiền Mặc bày ra bộ dạng u sầu
"Tui có thể nào tuyệt giao với hai người không...?"
"Được, bái bai, tạm biệt không tiễn!"
Vưu Khinh Vũ rất là dứt khoát.
Tiền Mặc tức giận
"Kháo, ông hay lắm!"
"Cảm ơn quá khen!"
"Mẹ nó nha, không được nói cho Tiêu Tiêu nó biết ông biết nó là Tiêu Tiêu Vũ Hề a a a a! ! ! !"
"Cậu em à, anh đây sớm muộn gì cũng phải nói thôi... Chuyện này vậy chứ liên quan đến hạnh phúc cả đời anh."
Trước mặt là lựa chọn nhân sinh, Vưu Khinh Vũ liền không hề có nghĩa khí chút nào nói như vậy.
Tiền Mặc lệ rơi đầy mặt.
"Kháo, ông không thể nào vì hạnh phúc đời ông mà hủy đi tính phúc đời tui a "
" yên tâm đi, Tiêu Tiêu không tàn nhẫn vậy đâu, cúc hoa vẫn sẽ giữ nguyên vẹn đầy đủ cho cậu mà."
Vưu Khinh Vũ lúc này từ thờ ơ lạnh nhát phát triển trở thành cười nhạo trắng trợn.
Bạn nhỏ Tiền Mặc rốt cuộc phát điên.
"Mẹ nó cá chết! Lão tử nguyền rủa ngươi không dậy nổi!"
"..."
Nguyền rủa này đại khái như cũng có chút tác dụng, Vưu Khinh Vũ rốt cuộc an phận mà im mồm.
"Yên tâm đi anh bạn trẻ, đến lúc đó anh đây sẽ làm cho em nó bận tới mức không có thời gian chú ý đến chú mày."
"..."
"Hơn nữa làm bạn nhiều năm như vậy mà chú em còn không hiểu sao, uy hiếp của vợ anh đây chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế mà thôi."
"..."
Tiền Mặc một khắc này, sâu sắc mà cảm nhận được, Tiêu Tiêu nhà mình gặp cái tên lang sói bên kia, thực sự là không có hy vọng đào thoát, một chút cũng không...
Người anh em, anh đây sẽ ở một nơi xa xôi, chúc phúc cho chú mày... hai mắt đẫm lệ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.