Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên

Chương 72: Mi sao lại ngốc thế a!




Nhìn Tiền Mặc hướng Công Tôn Cố Phán cười hì hì nói ra câu kia, trong nháy mắt đó... đầu óc Công Tôn Duệ đột nhiên trở nên trống rỗng, tựa như một chút cũng không hiểu động tác cùng lời nói kia của Tiền Mặc là có ý gì..
Nhưng... cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Tiếp theo, anh liền hướng về chị mình, cố bày ra nụ cười gượng gạo "Phải a, chị tôi vốn rất đẹp mà."
Phản ứng quá mức nhanh chóng như vậy, khiến cho đám người vốn dĩ vì câu nói hiểu lầm kia của Tiền Mặc vẫn còn đang kinh ngạc lại trừng to mắt hơn nữa, mà Công Tôn Cố Phán lại lộ ra vẻ mặt không dám tin "Tiểu Duệ..."
"Chị, không cần phải ngại!" Công Tôn Duệ vội vàng đưa mắt nhìn Công Tôn Cố Phán, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ.
Nhưng trừ bỏ người nào đó ra, tất cả người ở đây đều có thể nhìn ra được, nụ cười của anh có bao nhiêu là khó coi.
Tiếu Trác Hy nhìn như vậy, trong lòng cũng khẩn trương một trận "Tiểu Duệ..."
"Cái kia... không phải bảo muốn đi ngư trang chơi sao? Chúng ta mau đi đi!" Công Tôn Duệ ngắt lời của cậu, xoay người bước về phía Vưu Khinh Vũ đậu xe.
Tiền Mặc bị cả đám gạt sang một bên có chút kỳ quái cau mũi, nhìn nhìn bóng dáng Công Tôn Duệ ở xa xa "Bà xã bảo có người ở cùng, là em trai bà xã sao?"
Vưu Khinh Vũ là người nhìn Tiền Mặc không vừa mắt nhất, lần này lại chẳng buồn tức giận, đứng ở bên cạnh lành lạnh đáp lời "Em trai? So với cậu còn lớn hơn vài tuổi a."
Nói xong liền lôi kéo Tiếu Trác Hy đi về phía Công Tôn Duệ.
"Kháo, người ta nói em trai bà xã người ta, ai nói đệ đệ mình đâu!" Tiền Mặc hướng về phía anh dựng thẳng ngón giữa, sau lại dời tầm mắt chuyển hướng Công Tôn Cố Phán "A, bà xã, chúng at cũng đi đi?"
Tiền Mặc cười thực sự rất là sáng sủa, đưa tay định choàng bả vai của Công Tôn Cố Phán, nhưng lại bị cô một chút mặt mũi cũng không cho hung hăng hất ra.
Công Tôn Cố Phán trừng mắt liếc Tièn Mặc "Đừng có động tay động chân!"
Tiền Mặc biểu tình cứng đờ "A? Không, không phải..."
"Hừ!" Công Tôn Cố Phán hừ lạnh một tiếng... mới sáng sớm ra, sao ai nấy cũng giống như ăn phải thuốc nổ vậy?
Hơn nữa, cá tính của bà xã sao lại kém xa so với trong game a?
Ba người Tiếu Trác Hy bỏ hai người còn lại ở phía sau cả khúc, đến bên cạnh xe trước, Vưu Khinh Vũ vỗ vỗ vai Công Tôn Duệ, nói "Tiểu Duệ, xin lỗi, tôi thực không ngờ cậu ta lại hiểu lầm cho tới bây giờ, lại càng không nghĩ cậu lại..."
Tiếu Trác Hy cũng là một bộ nóng như lửa đốt nhìn Công Tôn Duệ "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, vốn là tui muốn nói cho tên bánh mì kia nghe rồi, nhưng lúc ấy nó chọc giận tui... sau đó lại quên mất đi... Tui thực sự không nghĩ là chuyện sẽ đến mức như bây giờ, thực sự xin lỗi nha!"
Công Tôn Duệ nhìn bộ dáng Tiếu Trác Hy cuống quít đến sắp khóc ra, khẽ thở dài "Không có gì đâu, chỉ tại tôi quá ngốc thôi, vậy mà lại không cảm giác được cậu ta nghĩ tôi là con gái... Vốn cũng không liên quan đến hai người!"
Còn chưa kịp nói tròn hai câu, Công Tôn Cố Phán cùng Tiền Mặc đã gần đến chỗ bọn họ, ba người rất có ăn ý, ngay lập tức ngừng nói chuyện.
Vưu Khinh Vũ ngồi ghế tài xế, Tiếu Trác Hy cũng thuận tiện ngồi xuống ghế phó lái bên cạnh.
Tiền Mặc rất có phong độ galant mà giúp Công Tôn Cố Phán mở cửa xe, Công Tôn Cố Phán vào xe rồi, liền lập tức nhích vào ngồi tận cùng bên trong.
Vẫn đứng ở ngoài xe, cũng chỉ còn Công Tôn Duệ cùng Tiền Mặc hai người.
Tiền Mặc hướng vào trong xe, đưa tay làm tư thế mời, nhìn Công Tôn Duệ cười cười "Em trai, ngồi bên trong ha?"
Công Tôn Duệ vốn nghĩ là Công Tôn Cố Phán sẽ ngồi ở giữa, như vậy là có thể ngăn cách cậu cùng Tiền Mặc rồi... nhưng nhìn vị trí hiện tại, mặc kệ vị trí anh ngồi là chỗ nào, đều chắc chắn phải kề sát cạnh Tiền Mặc, tâm tình vốn dĩ vẫn chưa thể nào bình tĩnh lúc này lại càng dâng lên lợi hại hơn, ngay cả lời khách sáo cũng không muốn nói, liền có chút cứng ngắc leo lên xe ngồi vào.
"Nè nè nè, bảo vào liền thật sự vào a??" lại không ngờ, anh vừa mới hạ người xuống định ngồi, đã bị Tièn Mặc túm lấy tay "Làm ơn quan sát chút được không? Tui với chị ông phải ngồi cạnh nhau a."
Lúc Tiền Mặc nói ra lời này, trên mặt vẫn là treo nụ cười không đổi, nếu như đặt trong ngữ cạnh bình thường mà nói, câu này chỉ là một lời đùa vui không hơn không kém, nhưng sắc mặt Công Tôn Duệ vẫn là không nhịn được càng thêm trắng bệch, khố khí trong xe cũng lập tức trở nên ngưng trệ.
"Có, có chuyện gì vậy?" Tiền Mặc tất nhiên cũng cảm giác bọn họ quái lạ, có chút kỳ quái mà hỏi.
Công Tôn Duệ bất động thanh sắc rút cổ tay của mình lại, sau đó nhìn cậu cười cười, nhưng là ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng Tiền Mặc "Không có gì đâu, xin lỗi, tôi không có để ý, vậy cậu ngồi trước đi."
Tiền Mặc khom khom người chui vào xe ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh "Em trai, lại đây ngồi."
Công Tôn Duệ sứng sốt một chút, mới theo lời Tiền Mặc ngồi xuống, đóng cửa xe rồi, vẫn giữ nguyên tư thế cứng ngắc, không dám nhúc nhích.
Dù là như vậy, nhiệt độ trên người Tiền Mặc vẫn là cuồn cuộn không ngừng truyền đến khắp toàn thân anh từ những lần khẽ va chạm.
Nhìn thấy toàn bộ đều đã ngồi ổn định, Vưu Khinh Vũ liền mở máy xe, thuần thục lùi xe ra khỏi vị trí dừng.
Công Tôn Duệ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, dẫu cho những kiến trúc lân cận, đối với anh đã sớm quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn.
Cho đến bây giờ, anh vẫn không biết, hóa ra thích một người thực sự có thể thích đến mức cả tâm đều căng đầy đau đớn... trái tim tựa như có bàn tay ai đó bóp thạt chặt, ngay cả hít thở cũng không thể nào hít thở được.
Tạ i sao lại ngu ngốc đến như vậy chứ, cậu ấy làm sao chấp nhất mà gọi mình là bà xã như vậy chứ, những lời buồn nôn vô cùng kia... rõ ràng là vì coi anh như là nữ nhân nên mới nói ra thôi...
Anh lại còn ngây ngốc mà nghĩ... rằng bánh mì chỉ là cùng mình đùa giỡn...
Thậm chí, còn đối với những lời đùa giỡn này ôm loại ảo tưởng không nên có....
Nhìn thấy chưa, quả nhiên chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Công Tôn Duệ vẫn luôn luôn biết rõ một điều, Tiền Mặc không có khả năng thích mình, thậm chí ngày hôm qua cũng đã sớm làm tốt chuẩn bị làm bạn của cậu...
Nhưng là, anh lại chưa hề nghĩ đến, trong mắt cậu ấy hóa ra là đem tồn tại bản thân mình như một cô gái...
Kết quả như vậy đến quá mức đột ngột, khiến anh thậm chí cũng không kịp nghĩ nhiều, liền theo bản năng mà phát ra phản ứng.
Hơn nữa, hiện tại anh thậm chí có loại ý tưởng "cho dù cậu ấy nghĩ rằng chị là mình cũng được, không muốn để cậu ấy cảm thấy ghê tởm chính mình."
Đúng a... nếu cậu ấy biết, người mà trước giờ vẫn ở bên cạnh cậu, người bị cậu ấy luôn miệng gọi bà xã... thực ra lại là một nam nhân còn lớn hơn cậu ấy vài tuổi, không chừng sẽ cảm thấy hết sức ghê tởm đi...
Công Tôn Duệ tình nguyện để Tiền Mặc cứ tiếp tục hiểu lầm như vậy, cũng không muốn cậu bảo rằng mình hối hận...
Loại ý tưởng như vậy mặc dù có chút không bình thường, nhưng là ý nghĩ duy nhất mà người đơn thuần như anh có thể nghĩ ra.
Chỉ có điều... Khinh Vũ cùng sư nương, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy mình rất đáng thương...
Ở trước mặt người biết rõ chân tướng, Công Tôn Duệ không tránh được mà cảm thấy có chút e dè không thể che giấu được, thực sự hận không thể ngay lập tức biến mất trong không gian nho nhỏ này.
Thoạt nhìn bản thân mình, tựa như một kẻ dư thừa vậy...
"Em trai sinh bệnh sao? Sắc mặt sao lại khó coi đến vậy?" thanh âm của Tiền Mặc đột nhiên đánh gảy không khí im lặng trong xe, Công Tôn Duệ cũng bị lời này của cậu khiến cho giật mình, tiếp theo liền thấy Tiền Mặc đưa tay duỗi qua, đặt lên trên trán của mình.
Theo phản xạ tự nhiên muốn đẩy tay Tiền Mặc ra, lại chợt phát giác động tác này của mình tựa hồ có hơi quá đáng một chút...
Sắc mặt Tiền Mặc rõ ràng cũng trầm xuống một chút, có hơi nguy hiểm nheo nheo lại mắt, khẽ mím môi không nói lời nào.
"Tôi, tôi không sao, cảm ơn!" Công Tôn Duệ muốn lên tiếng vãn hồi, nhưng sắc mặt của Tiền Mặc lại không hề có chuyển biến chút nào, không nói tiếng nào xoay đầu về hướng khác.
Tình huống giống như bởi vì một động tác của mình mà có chút hỏng bét, Công Tôn Duệ nhìn nhìn cả đám người yên lặng, không khỏi có chút ảo não..
Quả nhiên, mình vẫn là nên ở nhà thì tốt hơn.
Sau khi Tiền Mặc im lặng xem như cam chịu lời biết lỗi của ai đó thì, không khí vốn cũng đã dị thường trầm mặc lại bởi vì đoạn nhạc đệm nho nhỏ này mà trở nên âm đến mức cực điểm, nên chuyến đi chơi tốt đẹp trở nên hoàn toàn không có chút khô khí vui vẻ nào nên có khi đi chơi.
Công Tôn Duệ chỉ có thể chờ mong mau một chút đến nơi.
♥ ♥ ♥
Có ba kẻ đà gần ba mươi, nên cơ bản cũng không có mấy hưng trí gì đi chơi trò chơi gì đó, huống gì phụ cận có rất nhiều nơi bọn họ đã chơi đùa từ nhỏ tới lớn, cũng đã ngán muốn chết rồi, thành ra một đám ăn hàng đều nhất nhất hướng về phía thức ăn mà thẳng tiến.
Đích đến lần này là một ngư trang nổi danh ở ngoại thành H thị, sau là núi cạnh là sông, ngoại trừ có thể câu cá ra, thức ăn khác cũng khá đa dạng.
Chiêu bài câu khách như tự câu cá rồi tự nấu ăn vốn cũng không có gì mới mẻ đáng nhắc đến nhưng vẫn là có không ít người nhân dịp ngày nghỉ mà đến nơi như chỗ này hít thở chút không khí tươi mát.
Huống hồ gì, kế hoạch lập ra cũng là vội vàng, chỗ có thể nghĩ ra cũng đành có thế.
Hiện tại đang là nghỉ Lễ Quốc Khánh, nơi đây cũng có thể coi là thế ngoại đào viên, nên số người tới so với những lúc bình thường cũng nhiều hơn.
Cho nên vì đám người lục tục kéo đến không ít, quả thật là khiến cho không khí xấu hổ xua đi không ít.
Chỉ là, Tiền Mặc rõ ràng không hề hưng phấn như hồi lúc mới gặp bọn họ nữa, sau khi thuê cần câu cá rồi, liền có chút bất mãn tự tìm chỗ ngồi xuống, loan loát vung cần câu, thẳng một đường trầm mặc, cũng không hề quấn quít xoay quanh Công Tôn Cố Phán.
Vưu Khinh Vũ cùng Tiếu Trác Hy vẫn là ngồi cạnh nhau sát rạt, câu được câu không tán gẫu với nhau, lâu lâu lại nhìn về phía Công Tôn Duệ.
Công Tôn Duệ không cần đoán cũng biết bọn họ đang nói những chuyện gì, trong lòng nhịn không được lại có chút bi thương.
"Uy, mi đừng bảo về sau ta phải ở trước mặt tên nhóc con này giả dạng làm mi đi?" Công Tôn Cố Phán bước đến bên cạnh, khẽ giọng nói thầm.
Công Tôn Duệ có chút buồn bã nhíu mày "Cái đó... em, em sẽ nghĩ lại thật cẩn thận."
Sau này không lên game nữa? Cố ý cùng cậu ấy ly hôn? Mấy phương pháp này thực sự là nát đến cực điểm...
"Công Tôn Duệ, kỳ thật mi thích tên kia đúng không...?" Công Tôn Cố Phán không hề để tâm đến quần mình mặc là màu nhạt, trực tiếp ngồi bệt xuống cạnh Công Tôn Duệ.
Công Tôn Duệ cứng đờ toàn thân, có chút luống cuống "Em..."
Muốn chối bỏ, rồi lại cảm thấy không có lời nào để nói...
Phản ứng của mình hôm nay, có mạnh miệng cỡ nào, nói cũng không ai tin không phải sao?
Tình cảm ảo tưởng ở trên mạng lại bước ra đời thực, vốn chính là một việc rất ngu xuẩn... có thể giống như hai người Khinh Vũ cùng Trác Hy như vậy, chỉ sợ là không đếm được trên đầu ngón tay...
Hiện tại mới khó chịu, cũng là đáng đời...
Công Tôn Cố Phán khe khẽ thở dài "Được rồi, trước khi mi xử lý tốt mọi thứ, ta sẽ tiếp tục giả vờ cho, bất quá đừng kéo dài quá, loại sự tình này cứ tiếp tục kéo dài, kẻ thương tâm là mi thôi."
"Ân." Công Tôn Duệ cúi đầu thật thấp "Chị hai, cảm ơn..."
"Ta nói mi đó, sao lại ngu ngốc đến thế chứ!" Công Tôn Cố Phán đưa tay xoa xoa loạn mái tóc của anh một hồi "Có một đứa em trai ngốc nghếch như vậy, không biết là hạnh hay bất hạnh nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.