Vọng Giang Nam

Chương 4: Nhiễu nhiễu sự thế gian




Nếu như có một cuốn biên soạn lịch sử triều đại, thì nhất định năm Ân Trạch thứ năm sẽ là một trường đoạn được đặc tả bởi thứ mực nước nồng đậm nhất và cũng đầy truyền kỳ nhất.
Dù đã ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, Chu Kỳ vẫn cảm nhận rõ rệt nỗi chấn động của nhân tâm trước sự chao đảo của cục diện nước nhà.


*
Sáng ngày mồng 10 tháng năm, có quan binh tới gõ cửa.
Chu Kỳ mơ mơ màng màng tròng y phục lên người, ra mở cửa, phát hiện có vài nha dịch đang đứng trước cửa nhà mình.
“Giao văn điệp thân phận ra đây!”
Chu Kỳ nhíu mày, kìm nén cơn bực dọc, lấy văn điệp ra cho chúng xem.
“Ngươi là Chu Tam?”
Chu Kỳ hệt như một nông dân trồng trà tầm thường nhất, ngáo ngơ gật gật đầu.
Chừng như còn ngạc nhiên vì dáng vẻ thanh tú của y, gã nha dịch ngẩn người một lúc mới nói: “Vương gia có lệnh, mỗi hộ dân phải có một đinh đi tòng binh.”
Chu Kỳ thót mình khẽ run, “Vương gia?”
Gã sai dịch sốt ruột cáu kỉnh: “Đúng là cái đồ nông dân ngố rừng, ngay cả Nhã Châu là ấp của Vương gia nào cũng không biết hả?”
Bấy giờ y mới nhớ ra, đây là đất phong của Tây Thục Vương.
“Mấy vị đại nhân, tiểu dân rất muốn vì Vương gia đóng góp tài hèn sức mọn, nhưng khổ nỗi giờ đang là vụ thu trà, các đại nhân có thể dàn xếp cho tiểu dân một chút hay không?” – vừa nói vừa móc trong người ra ít bạc vụn, nịnh nọt nhét vào tay chúng.
Đám nha dịch đưa mắt nhìn nhau, trong đó một gã có vẻ như là đầu mục đứng ra nhận bạc, còn ra vẻ từ bi: “Trông người gầy tong gầy teo ốm yếu, có đi cũng chỉ phục dịch bếp núc thôi, vậy đi, ngươi đưa ba lượng bạc đây, ta miễn cho ngươi lần này.”
*
Tiễn chân mấy tên nha dịch, Chu Kỳ ngồi xuống bên bàn, trầm ngâm cân nhắc.
Theo luật lệ Thiên Khải, Phiên Vương không có quyền trưng binh, từ khi Hiên Viên Chiêu Mân đăng cơ tới nay, đối nội chỉnh đốn tác phong quan lại, đối ngoại kìm lực ẩn tài, không gây chiến sự với Thổ Phiên, Đột Quyết. Lúc này Tây Thục Vương lại có hành động trưng binh, ngoài âm mưu tạo phản thì còn giải thích thế nào được đây.
*
Mây mù đột nhiên vần vũ bao trùm non núi, Chu Kỳ đứng dậy, cầm lấy áo tơi, đi thẳng về hướng nội thành Nhã Châu.
Quả nhiên, trong thành Nhã Châu lòng người đều hoảng sợ, lúc nào cũng có ba tới năm tên nha dịch vọt vào các hộ dân, mang nam tử trai tráng đi. Giữa tiếng mưa rào rạt có lẫn cả tiếng thê nhi khóc lóc liên miên không dứt, cảnh tượng vô cùng thê lương.
Trong trà quán ven đường, tốp năm tốp ba trà khách vừa xua tay thở dài vừa xầm xì nghị luận.
Một thân sĩ vẻ mặt lấm lét vụng trộm nói: “Các ngươi đã nghe tin Đại lý Tự khanh Cố Bỉnh bị nhốt giam chưa!”
Người ngồi đối diện hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, “Gì? Đó chẳng phải là Thứ sử Gia Châu trước kia sao, nghe bảo là thanh quan cơ mà?”
“Ai~, ai mà biết được, đầu năm nay, quan tốt quan xấu lẫn lột hết cả rồi. Mà kể cũng mỉa mai, Đại lý Tự Khanh lại bị giam trong chính Đại Lý tự, đúng là nực cười.”
Bên bàn lân cận, một người trông rất có khí thế quan lại xen ngang vào, ra vẻ ta đây: “Các ngươi thì biết cái gì, ta nghe được từ mấy đồng khoa cử của ta trước kia bảo, lần này Cố đại nhân bị bắt giam đều là vì gây xích mích cho mối quan hệ giữa Thánh Thượng và Phiên Vương đấy.”
Vị thân sĩ kia vỗ bàn bật dậy: “Đúng là ăn nói hàm hồ, Cố đại nhân thanh quan liêm chính, đường quan rộng mở, Thánh Thượng trọng dụng, việc gì phải làm mấy việc vô tích sự đó chứ?”
Ai cũng chêm một lời, đơm một tiếng, không ai chịu nhường ai, Chu Kỳ ngồi trong góc phòng nghe ngóng cũng thấy vất vả, sau đấy, đột nhiên có một người ăn vận kiểu hiệp khách hớt hải chạy xộc vào, trông có vẻ hoảng loạn.
“Không hay rồi, không hay rồi, Tây Thục Vương liên kết với Yến Vương tạo phản!”
Nhất thời cả trà quán đều náo động, ai cũng liến thoắng hỏi han, cuối cùng vị hiệp khách kia vung tay hô lớn, “Có gì mà phải hỏi, Yến Vương tạo phản, Tây Thục Vương cũng tạo phản, Tĩnh Tây Vương cũng sắp tạo phản tới nơi rồi. Chỉ bằng binh lực Triều đình thì dù không thua cũng tổn hao nặng nề thôi, ta thấy, quá nửa là lại giống tiền triều, quần hùng liên khởi, thiên hạ đại loạn.”
“Ai~, đừng ở đây bàn Quốc sự nữa, đừng bàn Quốc sự nữa, mau mau về nhà mà thu dọn hành lý chuẩn bị chạy nạn đi thôi.”
Chẳng mấy chốc mọi người đều đã tản đi, chỉ còn mình Chu Kỳ ngồi lặng không, lạnh lùng nhìn màn mưa bên ngoài ô cửa sổ.
Y cứ nghĩ, Thái tử đăng cơ là lúc thiên hạ thái bình, xem ra vẫn quá ngây thơ rồi…
*
Đêm đó, Chu Kỳ thu dọn tất cả vàng bạc châu báu, ngoài y phục tùy thân thì cũng chỉ cầm theo ít trà mới rồi vội vàng ra đi. Tránh thoát khỏi nha dịch bắt lính, vượt qua Thanh Y giang, hai ngày mải miệt chạy không ngừng không nghỉ, cuối cùng Chu Kỳ cũng tới Gia Châu.
Tình hình Gia Châu cũng chẳng khá hơn Nhã Châu là bao nhiêu, dân tâm bất an, tình thế bất ổn. Nhưng dẫu sao nơi đây cũng là địa giới trực thuộc Triều đình, ngoại trừ cảnh vệ nha phủ thường xuyên thao luyện tập huấn ra, thì không thấy cảnh sai nha đi bắt người.
Tìm một khách điểm nghỉ chân, Chu Kỳ tắm rửa thay y phục, nghỉ ngơi độ nửa canh giờ rồi lại xuất môn đi thám thính.
Lúc này Vong Trần Tẩu không có mặt ở Tây Thục, mà Tây Thục thì Chu Kỳ chẳng quen biết mấy ai, nhất thời muốn làm gì cũng khó. Chu Kỳ có đôi phần buồn bực vào một tửu quán ngồi, định bụng dùng bữa trưa.
“Chu huynh.” – có tiếng người gọi.
Chu Kỳ ngẩng đầu nhìn, nhận ra đó là một nam tử dáng vẻ văn tú, trông rất quen.
Người nọ vận thanh sam, trông có vẻ mỏi mệt, Chu Kỳ chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, rồi giật mình nhận ra.
“Tào huynh?”
Đúng là Tào Vô Ý giả trang Sử Uyên tiến vào Lũng Tây năm đó, chỉ là khi ấy, hắn toàn thân gấm vóc lông chồn, trước có người dẹp đường sau có quân bảo hộ, vang dội biết nhường nào, mà nay đã sa sút đến mức này, quả là tạo hóa trêu ngươi. Khóe miệng Chu Kỳ khẽ nhếch lên, cứ nghĩ mười năm dừng chân thoái ẩn nơi sơn cốc, ung dung tự tại mặc sự đời, chuyện trước kia đã quên đi hết cả, vậy mà chỉ mấy tháng ngắn ngủi thôi, bao người quen cũ lại lần lượt hiện ra, để rồi y nhận ra rằng, có lẽ, chính y vốn chẳng đổi khác, vẫn là Chu Kỳ kia, không rời được, không buông tay, cũng chẳng chạy thoát.
Tào Vô Ý gật đầu, ngồi vào vị trí đối diện với y.
“Ngươi không chết, quả đúng là Vong Trần Tẩu gạt ta.”
Chu Kỳ cười cười lắc đầu, “Người trong giang hồ đều muốn bảo vệ mình thôi, đó cũng là bất đắc dĩ mà, nhọc công Tào huynh mong nhớ rồi.”
Tào Vô Ý nhìn y, “Vậy là ngươi vẫn luôn ở Tây Thục?”
Gật đầu, Chu Kỳ cười nói: “Ừm, mười năm trước ta ở Mông sơn trồng trà.”
Vẻ mặt Tào Vô Ý như sáng tỏ, “Thảo nào, trước kia ta còn thấy kỳ lạ, tự dưng lại có người tới quý phủ ta chào hàng Cam Lộ Mông sơn, giờ thì hiểu rồi, trà ngon lắm, cảm ơn.”
Chu Kỳ xua tay, “Cố nhân tương phùng, khách sáo làm chi.” – y ngừng một chút mới hỏi tiếp: “Nhưng chẳng phải trước kia Tào huynh đảm nhiệm chức Hàn Lâm Cung phụng đó sao? Sao giờ lại lưu lạc tới Tây Thục thế này?”
Tào Vô Ỳ thờ ơ nhìn thanh trà lăn tăn trong chén, nói bằng giọng nhẹ bẫng: “Có lẽ Chu huynh không biết rồi? Sử Tô hai đảng đã sụp đổ.”
“Từ sau khi Bệ Hạ đăng cơ, đề bạt người mới, bồi dưỡng thế lực đông cung, mà Sử hoàng hậu cũng phượng giá về miền tây, Sử đảng ngày càng sa sút. Ân sư vốn dĩ định từ quan khi thế lực Sử đảng còn đang thịnh, nào ngờ đúng lúc đó lại có sự tình ở bắc cương phá rối…” – hắn không nói hết, chỉ có vẻ mặt xám xịt, “Giờ ngẫm lại, e là chúng ta đều bị Đột Quyết giăng bẫy cả rồi.”
Chu Kỳ nhíu mày, “Ta vẫn nghĩ nội ứng của Đột Quyết trong triều là lưỡng đảng Sử Tô.”
Tào Vô Ý cười khẩy một tiếng, “Đột Quyết, có những lúc chúng còn xảo quyệt hơn người Hán chúng ta nhiều. Quả thật là trong chiến dịch Nguyên hữu năm xưa chúng đứng bên sĩ tộc Sơn Đông, rồi trước trận chiến sắp bùng nổ ở Lũng Tây, chúng lại chọn bắt tay với đông cung, giờ thì chúng đầu quân cho Yến Vương, kể cũng không kinh ngạc. Nhưng ta vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản, chúng nắm từng nhất cử nhất động của ta như rõ lòng bàn tay, việc này thật không bình thường.”
Chu Kỳ nhè nhẹ vuốt ve chén trà trong tay, trầm ngâm nói: “Lần này, xem ra hai đảng không còn đường trở mình rồi, phương bắc dậy cơn can qua, ta nghĩ Đột Quyết là muốn ngư ông đắc lợi đi?”
Tào Vô Ý thở dài thườn thượt, “Trước kia Cố Bỉnh tiến cử ta đã thấy không ổn nên mới vội vàng xin từ quan, giờ cũng coi như giữ được cái mạng. Chuyện Triều đình ta không còn muốn quan tâm nữa, cứ nhàn vân dã hạc, tiêu diêu tự tại như Chu huynh mới là sáng suốt.”
Chu Kỳ cười đến xót xa, “Phụ thân, huynh trưởng, rồi cả tri giao của ta đều còn trong Triều, ta có thể tự do được ư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.