Trí nhớ về mùa đông năm
đó, ta không muốn nhớ đến. Tất cả đều giống như trong mây mù. Hôn lễ làm rất
vội vàng, dù sao cũng là tranh thủ thời gian. Đêm động phòng hoa chúc, ta chỉ
nhớ ta không ngừng rơi lệ, không có tâm tình viên phòng, ta mơ mơ hồ hồ không
ngừng cùng Chu Cố nói xin lỗi. Hắn không nói gì, chỉ là ôm ta, để cho ta khóc
ướt cả vạt áo trước của hắn, rồi dỗ ta ngủ.
Làm xong chuyện vui không tới một tháng, liền ngay sau đó làm tang sự. Bà vú
ngược lại đi trước, Tào Quản gia còn chống đỡ hết bữa cơm tất niên.
Nhìn bề ngoài, ta vẫn rất tốt. Ta có thể ăn có thể nằm, hằng ngày xem sổ
sách, xử lý mọi chuyện trong ngoài, ta cũng nghĩ cứ như thế chắc không thể nhìn
ra cái gì khác thường chứ? Nhưng ta cảm thấy được ta giống như đã chết một lần,
hiện tại có thể là hình dạng cương thi. Ta trở nên rất mau quên, cả ngày ngây
ngô dại dột, còn thường thường nhớ lầm ngày. Lúc Chu Cố ở bên cạnh ta, câu mà
ta thường nói nhất chính là thật xin lỗi.
Ta cuối cùng vẫn cảm thấy ta hại hắn. Quả thực là nửa ép buộc cầu hôn. Hắn luôn
là cười cười, nhẹ nhàng vuốt lưng của ta. Chỉ là thật may là còn có hắn bên
cạnh, nếu không ta có thể đã sụp đổ mất rồi.
Chờ ta tỉnh táo lại, thời tiết đã ấm lại, vụ xuân cũng kết thúc. Trải qua một
mùa đông, ta gầy đến đi bộ cũng sẽ đập gõ, còn mất một chút trí nhớ... Ta đã
không nhớ rõ mùa đông kia trôi qua như thế nào. Nhưng ta còn biết ta và Chu Cố
vẫn chưa viên phòng. Giống như là đầu óc bị gỉ cả mùa đông, khó khăn bắt đầu
vận chuyển lại. Luôn muốn đối mặt với thực tế... Nhưng đối mặt ra sao, ta còn
không có chủ ý.
Ta nổi buồn bách chuyển mấy ngày, vẫn không nghĩ ra biện pháp tốt. Người ngoài
nhìn thấy chúng ta cùng ngủ chung, nhưng lại hữu danh vô thực. Ta càng nghĩ
càng áy náy, mặc dù ta không muốn gả, nhưng ván đã đóng thuyền...
Chậm. Không phải chúng ta còn chưa có viên phòng sao? Chuyện này không phải
chứng tỏ vẫn có thể cứu vãn sao? Gánh chịu tiếng xấu chỉ có ta là được, dù sao
đầu năm nay bỏ vợ đơn giản giống như ăn một bữa cơm, nói ví dụ ta ngày ngày
đánh hắn hoặc là đố kị không cho hắn cưới vợ bé...Hay là trước hết phải tìm một
cô gái tốt thành thân với hắn đã... Nếu không ta thật sự thật xin lỗi hắn.
Ta đang ngẩn người, Chu Cố đi vào. Rất tự nhiên sờ sờ đầu ta, còn tự nhiên rót
trà cho ta.
... Thì ra là trà không phải là tự mình rót. Ta nói mà, thế nào buổi tối khi ta
hoảng hốt ngẩn người, trên bàn trà luôn là trà nóng hổi, sẽ không thiếu bao
giờ...
“Tiểu Anh đâu?” Ta cảm thấy áy náy hơn rồi, “Để cho nàng làm là được...”
Vốn đang cúi đầu nhìn sổ sách, Chu Cố ngẩng đầu, giọng điệu mềm mại dỗ dành.”
Tháng trước, ta đã gả nàng ấy ra ngoài. Nàng lại quên sao?”
Ách, mơ mơ hồ hồ, giống như có chuyện đó thật. Ta ngượng ngùng “... Các ngươi
chính là nhìn nhau không thuận mắt.”
Chu Cố nhìn chằm chằm ta, giơ tay lên sờ trán của ta, “Tiết Lệ, nàng trở về
chưa?”
Hắn hỏi không đầu không đuôi, đáng chết là ta cứ nhiên nghe hiểu được.”Ừ, “Ta
nhắm mắt, “Xin lỗi, ta đau lòng quá mức...Này, cái đó... Chưa từng có người...
Ta là nói, chưa từng có người nào sủng ái ta, giống như là cha mẹ...” Ta nắm
thật chặt quả đấm, cố gắng nhịn nước mắt đang trào dâng, “Ta thật sự vô cùng
xin lỗi, liền, liền có chút... Thân bất do kỷ, khống chế không được...”
Hắn kéo ta đến bên cạnh, ôm cả người ta. Ta không tự chủ được cứng ngắc, không thể
nào tự nhiên.” Vậy ta thật tin tưởng ngươi đã hồi hồn rồi. Tôn đại phu nói rất
nghiêm trọng, ta thực lo lắng.”
Ta chậm rãi thanh tỉnh lại, mặt như đưa đám đem khuôn mặt dính vào trước ngực
hắn. Trong khoảng thời gian này là hắn dỗ dành ta, ở bên cạnh ta. Lúc ngủ ta
đều cố gắng phải dính vào ngực hắn nghe nhịp tim. Hắn ở bên tai ta nói nhỏ,
“... Trước khi nàng trở thành Tào Tứ Nhi, không có người nào thương yêu nàng
sao?”
Ta mở to mắt, nhìn chăm chú vào nút áo của hắn.” Ta có cha mẹ, nhưng không giống
như vậy. Nói không chừng còn bết bát hơn.”
“Sơn quỷ không nuôi hài tử sao?” Thanh âm của hắn mềm mại xuống.
“Ta không phải yêu quái.” Ta tức giận nói.
“Được rồi, Sơn Thần? Hà bá? Thật ra thì cũng không quan trọng.” Hắn vuốt lưng
của ta, “Nàng là Tiết lệ là đủ rồi.”
Hắn thông cảm như vậy, ta ngược lại càng thấy khó khăn hơn.”... Chu Cố, huynh
tại sao không tức giận?”
“Tại sao lại tức giận?” Hắn dứt khoát ôm ta ngồi lên chân hắn, làm ta hoảng sợ.
Trong ấn tượng của ta không có được cha mẹ ôm bao giờ, tính khí lại quá cứng
rắn, xuyên qua tiền nhân cao mã đại, bạn trai tự nhiên cũng chưa từng ôm ta như
vậy. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn mặt bình thản.
“Là chúng ta ép huynh lấy ta.” Ta như đưa đám càng ngày càng ảo não, “Mà ta là
bởi vì...”
“Ta biết rõ.” Hắn vén những sợi tóc rối ra sau tai ta, “Có nhớ không? Ta nói
rồi, cha mẹ ta đã qua đời, vậy nên ta chỉ muốn kết hôn với cô gái ta vừa ý, cả
hai đều hiểu nhau.” Hắn rất nhẹ rất nhẹ mà nói, “Sẽ không phải ngày ngày nghi
ngờ người của ta.”
Ta nhăn mày lại, “Huynh cảm thấy là ta? Nhưng huynh không yêu ta, ta cũng không
thương huynh. Chúng ta không có tình yêu a.”
“Tình yêu?” Hắn nhíu mày, “Cái gì là tình yêu?”
Hắn thật sự hỏi ta. Ta cố gắng giải thích, nhưng hắn càng kéo càng xa, ta nổi
giận phát hiện, năm trăm năm cộng thêm khoảng cách giữa hai thế giới song song,
ước chừng như khoảng cách giữa Thiên Lang Tinh và Địa Cầu vậy.
“Bởi vì ta không thể lên triều làm quan, cho nên nàng không phải muốn gả cho
ta?” Hắn hiểu lầm vô cùng lợi hại.
“Không phải!” Mặt ta một hồi không được tự nhiên, “... Đó là từ để hình dung
thôi. Lên ngựa có thể trị quân, xuống ngựa có thể trị dân, vậy là được rồi, ta
chỉ là cảm thấy quá uất ức cho huynh...”
Ngẩng đầu nhìn đến hắn cười như nắm được bảo vật, ta đột nhiên có cảm giác xui
xẻo bị rơi vào bẫy”... Huynh lừa ta!”
Mẹ nó, có lẽ là từ khi ta dõng dạc tuyên bố điều kiện chọn chồng, hắn liền bắt
đầu thể hiện tư cách “Ra trận làm tướng quân”. Ta giận tím mặt, nắm vạt áo
trước của hắn, “Có đúng hay không!?”
Hắn không chịu trả lời ta ngay, “Ta biết ngay, ta không có cách nào cưới cô gái
phàm trần bình thường. Sống chung như vậy thật quá nhàm chán...”
“Chu Tử Cố!” Ta níu lấy cổ áo hắn, “Huynh huynh huynh...”
Hắn dùng một tay liền có thể cầm lấy cả hai tay ta, “Ta muốn quên quá khứ.” Hắn
dịu dàng, “Chỉ là phải uất ức nàng cả đời phải nhìn mặt quỷ của ta.” Hắn nhẹ
nhàng vuốt khuôn mặt ta, bàn tay hơi thô ráp nhẹ tiếp xúc.
Ta không thích hắn tự thương hại như vậy. Tránh khỏi tay hắn, ta sờ vết phỏng
trên mặt của hắn. Nam nữ chi
phòng thật rất phiền, nhưng mà bây giờ có thể không cần phải để ý đến. Che kín
hắn nửa bên mặt bị thương của hắn, khuôn mặt hoàn hảo xinh đẹp tuyệt trần, lông
mi dài, mắt hai mí, giống như là luôn là mỉm cười, sống mũi thẳng. Chỉ là không
giống người Hán.
Thả tay xuống, ta khe khẽ thở dài. “Nếu như huynh không phải bị thương ở mặt,
ta cũng vậy không có vận số lấy được huynh.”
Vết sẹo của hắn dần dần hồng lên. Một lúc lâu ta mới ý thức được, hắn đang đỏ
mặt.
“Ý của ta là... Không phải...” Ta lắp ba lắp bắp, vô cùng khổ não.
“Ta sẽ không cường hành bắt buộc nàng tuân thủ quy tắc thế gian.” Hắn nhẹ nhàng
nói, “Nàng không phải là phàm nhân.”
Hiểu lầm kia thật... càng ngày càng cao. Ta hắng giọng một cái, “Chu Cố, ta đến
từ nơi rất xa. Nhưng chỉ có hồn phách tới đây mà thôi. Ta không phải yêu quái,
dĩ nhiên cũng không phải là thiên nhân...”
Để cho ta sụp đổ chính là, Chu Cố không đem ta ném tới vách tường, cũng không
co cẳng chạy. Hắn rất nghiêm túc nghe, mặt thể hiện biểu tình “Đừng gạt ta, ta
sớm biết”.
Lời nói thật tại sao không có người tin tưởng?!
Ta vô lực đem trán dựa vào ngực hắn, “Tùy huynh rồi, không tin cũng được.”
Hắn an ủi tựa như vuốt lưng của ta, im lặng không nói gì. Hồi lâu mới mở miệng,
“Tại sao không hỏi ta?”
“Hỏi?” Ta có chút muốn ngủ. Khó trách tiểu hài tử thích người khác ôm, thì ra
thư thái như vậy.
“Lai lịch của ta.” Thanh âm của hắn từ trên đỉnh đầu ta nhẹ nhàng mà buồn buồn.
“Huynh muốn nói thì đã nói, không muốn cũng không có quan hệ.” Ta lười biếng
nói, “Dù sao huynh là Chu Tử Cố.” Vô cùng phúc hắc, rất giỏi lừa người.
“... Ta đã từng cưới vợ một lần.” (*đạp bàn* anh
sao lại dám cưới vợ!!!! Ta muốn RAU SẠCH cơ!!)
Ta đột nhiên ngẩng đầu, không tự chủ toàn thân cứng
ngắc. Ta không phải muốn làm tiểu thiếp!
“Lúc phong tước tại Tần địa.” Hắn gắt gao ôm lấy ta, “Tên của ta, gọi là Chu
Tuyền. Là... Định Viễn vương.”
Ta từ từ mở to hai mắt, miệng không khép lại được. Triều đại ở ngã ba lịch sử,
chỉ có một vương gia khác họ. Bản thân hắn là một Truyền Kỳ, nghe nói phong
thái lãng tú (sáng sủa, tuấn tú) vốn là
Tiểu Hầu gia... Mười sáu tuổi, biên quan báo nguy, hắn dùng Kỳ Binh, lấy ít
địch nhiều, đại phá sáu vạn đại quân Mông Cổ. Sau vang danh biên quan, Hoàng đế
ỷ vì cánh tay, thân phong ở Tần địa, là Định Viễn vương.
Nhưng vị Định Viễn Vương hòa hiệp, dịu dàng khiến nhiều người nhắc đến say sưa
như vậy không phải là bởi vì chiến công cùng tước vị của hắn, mà là vì hắn
không tiếc mạo phạm thiên nhan, lập một kỹ nữ làm vương phi.
“Không thể nào.” Ta quả quyết mà nói, “Định Viễn vương bởi vì vết thương cũ
thời chiến tái phát, đã anh niên tảo thệ (chết trẻ) rồi!
Vương phi cũng tự tử chết theo, truyền lại câu chuyện khiến mọi người ca tụng,
người vội vàng đến bể đầu sứt trán như ta đây cũng nghe nói vô số lần...” Lòng
của ta đột nhiên trầm xuống... Đó là lúc ta mười hai tuổi.
Trước đó Chu Cố cả người là máu xông vào cuộc sống của ta, sau đó mới có tin
đồn Định Viễn vương “Qua đời”.
“Tự tử chết theo?” Chu Cố cười lạnh hai tiếng.
Ta mạnh mẽ giữ mặt của hắn, buộc hắn phải nhìn ta.
Hắn rũ xuống mắt xuống, “... Nàng chung quy vẫn luôn nghi ngờ ta cuối cùng sẽ
phụ lòng nàng. Ngày đêm lo lắng, vô lý khóc than. Động một chút là đuổi ta
đi...” Hắn cắn chặt hàm răng, “Cuối cùng để cho người ta lừa đảo. Dùng rượu độc
hại ta... Cuối cùng bị người loại bỏ.”
Thanh âm của hắn càng phát ra lạnh lẽo, “Nếu không phải vì muốn biết vị trí của
bảo tàng Tùy Đế, sợ là ta đã chết ngay. Buồn cười nhất chính là, ta hoàn toàn
không biết. Ta sống chỉ là làm chủ đề cho mấy lời đồn nhàm chán mà thôi...”
Cho nên hắn mới bị nhiều vết thương như vậy, thậm chí còn bị hủy dung. Đây là
nghiêm hình đánh khảo a...
“Nếu chạy thoát, huynh tại sao không đi tìm Hoàng đế...” Lời của ta còn chưa
nói xong, hắn nâng lên ánh mắt vô cùng bi ai. Ta cảm thấy được rất lạnh.
“Mặc kệ đã truyền qua bao nhiêu thời đại, “hắn nhẹ nhàng nói, “Luôn có người
nhớ, tổ tiên của ta là người Tiên Bi (dân tộc Tiên
Bi - dân tộc thiểu số thời cổ, ở vùng Đông Bắc, Nội Mông, Trung Quốc).”
Xung quanh ta cảm thấy càng lạnh hơn.
“... Tiết Lệ, ta muốn quên quá khứ.” Hắn dựa trán lên trán của ta, thanh âm rất
thấp, rất khàn khàn.
Ta cảm thấy được bi thương, lại cảm thấy có chút tức giận, có chút buồn cười.
Người này lộ ra bí mật rồi. Liếm liếm đôi môi đã khô, ta nói, “Chu Tử Cố, là
huynh cố ý.” Cố ý vào lúc này, giải trừ lòng phòng bị của ta, dùng chuyện cũ bi
thảm tấn công bất ngờ. Cái này mà hắn cũng dám tính toán, thật là quá đáng!
Nhưng thanh âm của ta rất mềm yếu.
“Đúng, “thanh âm của hắn nhẹ hơn, “Ta là cố ý. Hơn nữa còn cố ý từ lâu.”
Hắn nâng lên mặt của ta, cúi đầu, đem môi phủ lên môi của ta. Vết sẹo dựa vào
mặt ta nóng lên như lửa.