Chẳng qua, hắn mặc dù rõ
ràng nói tuyệt đối sẽ không “ Khoác hoàng bào”, nhưng anh hùng hào kiệt cũng
không phải nói không muốn là có thể không làm.
Năm ấy lũ lụt mùa hạ, tấn công con đê của huyện, mất mười mấy vạn tánh mạng.
Triều đình liên tiếp phải chịu thiên tai, đây chính là cọng rơm làm gãy lưng
con lạc đà (Thành ngữ này xuất phát từ Ả
Rập: con lạc đà bị chồng chất một trọng lượng quá sức của nó, chỉ cần thêm một
chút xíu nữa là làm lưng lạc đà bị gãy. Ý nói đến sự giới hạn của sức chịu
đựng, không nên vượt qua điểm gãy vỡ.)
Vốn là diệt phủ (vừa an ủi, vừa tiễn trừ) cùng sử dụng, dân biến cũng chìm
xuống, rốt cuộc lại nhịn không được lại bạo phát rồi. Lưu dân chạy nạn biến đổi
trở thành giặc cướp, khởi nghĩa vũ trang bất ngờ. Mặc dù Chu Cố có mạng lưới
tình báo truyền về tin tức trước, nhưng tình thế biến hóa quá kịch liệt, An
Nhạc huyện thành đã bị bao vây.
Kể từ ba năm trước đây sau khi có binh tai, trên tay thừa tiền, ta liền sửa
sang lại thôn trại phía trên. Mặc dù không bằng kích thước An Nhạc huyện
thành, nhưng thổ phỉ muốn tấn công thôn trại nhất định phải trả giá cao. Hơn
nữa chúng ta mục tiêu thật sự quá nhỏ, cũng sẽ không đạo lưu phỉ lớn mạnh nào
đánh nhau với chúng ta. Lại nói, nếu chúng ta tử thủ, năm ba tháng cũng không
có vấn đề. Nhưng An Nhạc huyện thành rất khó nói. Một thành gần mười vạn dân
chúng a. Ta biết rõ Chu Cố sẽ không nhìn nổi, ta cũng vậy... Không nhìn nổi.
Có lẽ ta có lòng tin rất mù quáng với hắn, nhưng hắn đối với ta cũng rất mù
quáng tin tưởng. Cho nên ta đây tập hợp tất cả phụ nữ không hiểu quân sự khắp
nơi trên đất có giặc cướp về thôn trại, hắn tập họp thôn dũng, dẫn theo 3000
người ngựa gấp rút tiếp viện An Nhạc huyện.
Thật sự là... Hai người ngu ngốc a. Nhưng ta thật sự cảm thấy kiêu ngạo. “Phu
quân” của ta, rất xứng với cái danh này.
Người đương thời đều biết, Tùy châu đều lắm nghèo, chỉ có Phú An giàu có. Trong
mắt ta, An Nhạc huyện thành phát đạt có điểm bất thường rồi. Gần đây bến tàu
mới cách An Nhạc huyện phải đi ngựa nửa ngày, hàng năm ứ tắc, thuyền không
thuận lợi, bất lợi thương hành... Nhưng An Nhạc huyện thành đã có cơ sở đầu
tiên buôn bán thành lớn.
Lại nói, thuyền bè không tính là thuận, sản vật cũng không có gì đặc sắc. Nhưng
thương nhân đều hướng nơi này chen tới, thành một nơi tập hợp của người Nam lai
Bắc vãng. Dân chúng vùng khác đều nói, thủ hạ của Huyện lệnh An Nhạc huyện mặc
dù trẻ tuổi, nhưng là quan tốt, là thanh thiên đại lão gia. Trừ sưu thuế của
triều đình muốn thu ra, không có thêm qua một xu. Đối với thương hành cũng chỉ
thu rất ít phí qua đường, không giống những châu huyện khác bóc lột mấy trăm
lớp da.
Nhưng hắn với các Thương gia rất lễ độ, đặc biệt đối với “An Nhạc Tào gia” lại
phi thường tôn kính. Nghe nói Tào tứ cô nương là Thần Nông Thị chi nữ chuyển
thế (...), con rể kiếp trước là Đào Chu Công [1](...), một nông một thương,
khắp nơi trên đất hạn lạo, quan nội châu huyện, chỉ có Tùy châu An Nhạc huyện
chẳng những có dư, lương thực còn nhiều hơn có thể chưng cất rượu.
Dĩ nhiên những thứ này đều là hiểu lầm. Nhưng hiểu lầm này khiến thổ địa trạch
viện trong huyện thành không có nhiều, nhưng nhân khẩu lại tăng nhảy vọt. Trong
huyện thành, thổ địa hơn phân nửa là của Lư Huyền... Chỉ có thể nói người ngốc
có ngốc phúc. Năm ấy binh tai qua đi, dọa vỡ mật không ít thế gia dời đi, có
vài người trượng phu, nhi tử đều chết, ngày qua ngày không thể sống tiếp, không
thể làm gì khác hơn là bán tổ trạch.
Hắn tiêu tiền như nước, chỉ thích ngâm thi tác đối lại sợ phá danh thương dân,
lại nhìn không đươc. Cắn răng bán hết ruộng tốt nhà cũ trong kinh thành, mua
hơn phân nửa thổ địa An Nhạc huyện thành. Hắn không có đọc qua sách kinh tế,
lại mơ mơ hồ hồ biết người ở buổi đấu giá sẽ khiến giá phòng ở huyện thành giảm
mạnh, thấp đến mức nhất định sẽ khiến dân chúng lầm than. Hắn không hiểu tại
sao lại như vậy, chỉ biết giá địa sản không thể thấp quá được, nhắm mắt ra mặt
cứu viện trở về là ổn. Không nghĩ tới binh tai đi qua, An Nhạc huyện không có
suy yếu, ngược lại ngày càng phồn vinh. Hắn dựa vào việc bán nhà phòng kiếm
được khá nhiều, những ngày tháng sau này rất tốt đẹp.
Chu Cố đối với Lư Huyện lệnh cực kỳ hài lòng, hài lòng đến mức còn ra tay giúp
hắn sửa trị, ấy tên quan xảo quyệt. Ngươi biết, Chu Cố am hiểu nhất chính là
nước lạnh nấu ếch, hắn không biến sắc liên hiệp với địa chủ trong huyện, chỉ
cần huyện nha dán ra bố cáo quyên thu thuế, liền do Tào gia phụ trách vận
chuyển, chủ động giao cho huyện lý. Cả những tiểu nông dân tự cày cấy cũng bị
hắn kéo vào, nộp thuế có khó khăn, Tào gia cho vay trước, sau khi thu hoạch sẽ
trả lại, lợi tức vô cùng thấp.
Đây là cách cắt đứt cơ hội ăn chặn của mấy quan lại xảo quyệt muốn giở trò,
ngoài sáng xun xoe nịnh nọt, bên trong lại ngầm chèn ép. Sau đó tất cả thương
nhân đều tỉnh ngộ, không để cho bọn quan lại xảo quyệt có cơ hội tới cửa thu
thuế tống tiền. Những tên xảo quyệt kia lại muốn ngáng chân, bị Chu Cố sử dụng
ám chiêu ném đá dấu tay, sự việc bại lộ... Có thể nói 36 Kế dùng đủ.
Lợi quá ít, bọn ác dịch xảo quyệt lại không thể làm gì khác hơn là ảo não
chuyển đi, chỉ còn lại những người trẻ tuổi còn có khát vọng, cùng một số lão
đại chững chạc cầm quyền nhiều năm? Lần nữa chứng minh tài năng phúc hắc của
Chu Cố nước lạnh nấu ếch. Hắn thường nói, đối với những người làm sai quốc pháp
không cần đường đường chánh chánh, đối với quân tử cũng không cần dùng lễ nghĩa
đối đãi. Lư Huyện lệnh xác thực không biết làm việc, nhưng lòng rộng rãi, nhân
phẩm cao thượng, có lòng trắc ẩn. Quan trọng nhất là, hoàn toàn không đố kị
ghen ghét hiền tài.
Bởi vì cùng tử thủ huyện thành, Lư Huyện lệnh và chúng ta giao tình rất tốt,
cùng Chu Cố thơ ca đối đáp, đối với ta rất tôn trọng, không đối đãi như các cô
nương tầm thường, ta và Huyện lệnh phu nhân tình cảm không tồi, ước chừng là
người ta thích nhất trong đám phu nhân quan lại.
Chính là bởi vì tư giao rất nhiều, An Nhạc huyện bị vây, Chu Cố và ta tuyệt đối
không thể ngồi coi. Lư đại nhân khi xưa mới là chủ bộ đã lập lời thề cùng thành
chết sống, huống chi bây giờ là quan phụ mẫu của một huyện?
Lúc ta ở lại trong nhà, đáy lòng lộn xộn lung tung nhớ lại những thứ này. Trời
không thương xót, ta được Chu Cố hun đúc nhiều năm như vậy, một chút tài năng
quân sự cũng không nảy mầm. Thật may là hắn để Thư sinh phạm tú kia lưu lại,
nếu không ta thật đúng là không biết làm sao.
Đến thời điểm này, ta có năm điền Trang, cũng đã xây dựng lại lấy đất đá làm
thôn trại, thôn làng ta quản lý mặc dù không có hào hoa xa xỉ, nhưng cũng dùng
gỗ thô xây cất, còn có thể kiên trì mấy ngày.
Ta nghĩ là thủ trại chính là đóng chặt cửa tử thủ, thì ra không phải như vậy.
Bởi vậy ta nhất thời vui mừng với sự nghiệp bồ câu đưa tin, tất cả các điền
trang dưới tay đều có bồ câu đưa tin lui tới khai thông tin tức. Phạm Tú rất
hiểu việc binh, hắn dùng mấy trăm người cơ hồ làm chia rẽ lưu phỉ. Một trại bị
công, các trại lân cận cùng đi viện binh, đánh tan bọn lưu phỉ còn chưa có tập
họp tốt, khiến cho bọn họ ăn đau khổ.
Lưu phỉ không thể làm gì khác hơn là rút lui, lân cận Trần Châu lại gặp hại. Ta
hiểu rõ nhưng cũng rất hàm hồ, Phạm Tú vẫn không thích nói chuyện với ta. Những
thứ này còn là lưu truyền qua nhiều người, trên căn bản, ta đối chiến sự vẫn có
chút mơ hồ.
Trong đó chỉ có một lần tương đối nguy cấp. Phạm Tú đưa người đi cứu viện điền
trang lân cận, lại có một đội mấy trăm tên lưu phỉ mang theo thang mây tới tấn
công. Ta không biết cách thủ thành, chỉ có thể nắm một cây súng, tại đầu thành
trấn giữ. Trại hỏng cũng chết, còn có thể có thể chịu nhục mà chết, vậy không
bằng giữ nhà cho tốt.
Dù sao ta là quản gia mười năm, những thôn dũng này đều nhìn ta từ nhỏ đến lớn,
có thói quen trông nom chăm sóc ta. Nếu ta không muốn sống tiếp, có thể chế ước
thôn nhân cũng liều chết theo ta. Ta chỉ trúng một mũi tên, liền đem điền Trang
phòng thủ thành công.
Thật ra thì đều là công lao của thôn dũng, ta bất quá chỉ trúng một tên. Nhưng
Phạm Tú nhìn thấy ta vẻ mặt liền thay đổi, có vẻ kính cẩn hơn, quý trọng hơn,
làm cho cả người ta rất không thoải mái. Thậm chí sau đó ngày ngày đều mang
chiến vụ báo cáo với ta... Ta lại nghe không hiểu.
Vài ngày ta sẽ nhận được tin của Chu Cố dùng bồ câu truyền về. Trừ quân tình
quan trọng, hắn sẽ cố gắng viết chen vào vài chữ đỏ cho ta, bình thường là
“Bình an, chớ lo lắng”, “Mạo hiểm như thế, chờ phu quân về sẽ phạt thế nào
đây?” Vân vân.
Mấy chữ kia ta đều xem thật lâu, đáy lòng có chút mờ mịt. Thói quen thật là một
chuyện kỳ quái. Lúc khẩn trương thủ trại ta không sợ, bị tên bắn chảy máu trừ “
Đau chết” ta cũng không kinh sợ. Ta sợ nhất lại là lúc ngủ. Rõ ràng ta sợ nóng,
Chu Cố dính lên ta đều sẽ kêu khó chịu. Hiện tại hắn ở An Nhạc huyện thủ thành,
ta lại cảm thấy lạnh, như thế nào đều ngủ không quen.
Ta cũng muốn nói cho hắn biết, nhưng bồ câu đưa tin là một chiều, cần dùng tiết
kiệm, dùng một con ít một con, không được vì chuyện không có ích lợi gì mà dùng
bồ câu đưa tin.
Nhưng ta lúc này lại nghĩ đến chuyện cũ, lúc chúng ta kết hôn không lâu, ta
nhất thời vui mừng, nhất định muốn dùng bồ câu đưa tin nhưng không có. Thật sự
là ta chịu không nổi việc truyền tin tức chậm chạp lại lãng phí sức lực... Thật
ra thì ta muốn chính là điện thoại di động, chỉ là nơi này hoàn toàn là không
có.
Bị ta làm phiền, Chu Cố chạy đến trạm dịch trộm trứng bồ câu. Triều đình cấm
dân gian nuôi chim bồ câu, ngay trạm dịch triều đình cũng chỉ nuôi mấy con
thôi. Ban đầu trộm được trứng bồ câu ta giao cho gà mẹ ấp trứng, kết quả có mấy
con chim bồ câu cả đời không học được bay, thiếu chút nữa Chu Cố cười nhạo đến
chết...
Nằm trong bóng tối, ta cười, lại rơi lệ, thiếu chút nữa chảy vào trong lỗ tai.
Lúc này, thật sự là rất khổ, khổ sở mà sợ.
[1] Phạm Lãi đến nước Tề. Nước Tề sai sứ mang ấn tướng
quốc đến mời ông vào triều, nhưng ông từ chối, không màng công danh, rồi cùng
gia quyến đến đất Đào, đổi tên thành Đào Chu Công (陶朱公)
và trở thành một thương gia giàu có.