28.
Hai người ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ liền một đường xuôi về hướng nam, dọc đường còn tiện tay giải quyết rất nhiều việc... Đúng là giống hệt với suy đoán của Ngụy Vô Tiện, đại sự chẳng thấy đâu, mấy việc râu ria vặt vãnh lại có thừa. Vốn dĩ hắn không cần ra tay, thậm chí đến Lam Vong Cơ cũng không cần tự mình động thủ, khi cần thì Tị Trần tự động ra khỏi vỏ, vù vù vù xoẹt qua xoẹt lại trong không trung mấy đường, đến khi ánh kiếm màu xanh lam trong suốt hoàn toàn biến mất thì tất cả mọi chuyện cũng đã được định đoạt rồi. Nói là đi săn đêm, chẳng bằng nói là đi du sơn ngoạn thủy thì đúng hơn.
Nhưng mà ngay cả khi như vậy, Lam Vong Cơ vẫn không mảy may an lòng một chút nào, thường xuyên đem Ngụy Vô Tiện che chở ở sau lưng mình, cũng cố tình không đi đến những nơi nhiều người nhiều miệng. Cứ như thể lúc nào cũng đề phòng dọc đường đột nhiên có người nhảy ra gây bất lợi với Ngụy Vô Tiện vậy. Ngụy Vô Tiện đem tất cả đặt ở trong mắt, mặc dù chưa từng nói thẳng ra, nhưng đáy lòng luôn mềm mại, thỉnh thoảng còn cảm thấy có chút thương tâm. Nhớ lại cái tâm ma tác oai tác quái kia, không nhịn được mà thầm nghĩ: Quả nhiên cái người khắp nơi khắp chốn yêu thương hắn che chở hắn này mới đúng thật là Lam Trạm.
Vốn dĩ lần này sau khi đi vào mộng cảnh, hắn đã hạ quyết tâm phải ôm lấy tất cả trọng trách, để Lam Vong Cơ có thể "nghỉ ngơi" thật tốt một chút. Nhưng mà sau khi tâm ma của Lam Vong Cơ xuất hiện một cách ngẫu nhiên, hắn mới phát hiện ra rằng, muốn để Lam Vong Cơ thật sự yên lòng, hóa giải khúc mắc, chỉ có thể để y một mực bảo vệ chính mình.
Chấp niệm thực sự của Lam Vong Cơ là gì?
Chính là cái chết của Ngụy Vô Tiện.
Lúc trước y đã không thể bảo vệ hắn, bầu bạn cùng hắn, không thể đứng bên cạnh hắn.
Bây giờ y lại lo rằng, Ngụy Vô Tiện trước mắt y một lần nữa biến thành cát bụi, bị gió cuốn bay.
Cho nên bọn họ mới không thể tỉnh dậy từ mộng cảnh chấp niệm này.
Vậy nên cách giải quyết cũng đã rõ ràng, để cho Lam Vong Cơ hoàn thành những chuyện y chưa kịp làm, để cho những điều không tưởng hoặc bất hợp lý đều trở nên hợp lý... giống như là để Lam Vong Cơ tiếp nhận sự thật rằng mỗi ngày thức giấc đều sẽ thấy Ngụy Vô Tiện an ổn nằm ngủ bên cạnh y, không cần ngạc nhiên hay nghi ngờ, cũng không cần phải lúc nào cũng lo lắng bất an, chấp niệm này tự nhiên cũng sẽ được tháo gỡ.
Mấy ngày sau, hai người bọn họ đi đến một cái trấn nhỏ tương đối sầm uất, vừa đi đến đầu đường lớn thì ngay lập tức bị mùi thơm của rượu ập thẳng vào mặt. Ngụy Vô Tiện hít hít vào một hơi, trên mặt ngay lập tức xuất hiện vẻ thèm thuồng. Hắn ở trong mộng cảnh lâu như vậy rồi mà đến một ngụm rượu cũng chưa được uống qua. Mùi rượu thơm như thế, ngay lập thức khiến con sâu rượu trong bụng hắn ngọ nguậy không yên. Vậy nên, hắn liền dùng khuỷu tay huých huých vào thắt lưng Lam Vong Cơ đang đứng bên cạnh, cười cười lấy lòng, nói:
"Lam Trạm, hay là chúng ra vào uống một chén đi, có được không?"
Vừa nghe thấy hắn nói muốn uống rượu, mày kiếm của Lam Vong Cơ có chút nhướng lên. Dòng người tấp nập qua lại trên đường lớn, thỉnh thoảng còn thấy vài tu sĩ đeo kiếm trên lưng, không biết đang suy nghĩ gì, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc. Nhưng y lại không muốn làm phật ý Ngụy Vô Tiện, chỉ có thể nói:
"Ngươi đứng đây chờ ta."
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói:
"Chờ ngươi, chờ ngươi làm gì cơ? Mua rượu cho ta á?"
Lam Vong Cơ trịnh trọng gật gật đầu. Ngụy Vô Tiện cười ha hả, nói:
"Ta nói chứ Lam Trạm, không phải là ngươi định đem Ngụy mỗ biến thành người không thể ra ngoài, không thể gặp người, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rơi đấy chứ?"
Lam Vong Cơ không nói gì, nhưng rõ ràng trong mắt tỏ rõ ý "đúng là vậy". Ngụy Vô Tiện khoác vai y, nói:
"Này Lam Trạm, ngươi nghĩ thoáng một chút đi, thật sự không ai nhận ra ta, ta cũng sẽ không ngu đến mức tự làm lộ thân phận của mình trước mặt người khác... Mấy ngày này không phải ngươi cũng thấy rồi sao, ta rất nghe lời, có phải không? Chúng ta không thể lúc nào cũng tránh né tai mắt của người khác như vậy nha."
Ánh mắt của Lam Vong Cơ khẽ động, có vẻ như hơi hơi bị hắn thuyết phục, nhưng mà vẫn không muốn để Ngụy Vô Tiện tự mình qua đó. Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp:
"Hơn nữa nha, loại tửu lâu ở thị trấn này vô cùng thích hợp để nghe ngóng đủ loại chuyện bát quái trên đời. Có thể nhân tiện nghe xem những vùng xung quanh có chuyện gì xảy ra hay không, đối với chuyến săn đêm này của chúng ta cũng không có gì là không tốt, phải không?"
"..." Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng không tìm được lý do gì để phản đối, đem Ngụy Vô Tiện cẩn thận bảo hộ bên cạnh rồi cả hai cùng tiến vào tửu lâu.
Lúc Ngụy Vô Tiện tiến vào chỗ náo nhiệt này, nghe tiếng người qua lại ồn ào lấp đầy lỗ tai, hắn ngay lập tức cảm thấy như mình một lần nữa trở lại cuộc sống bình thường vậy... nói cho cùng thì hắn cũng vẫn thuộc loại người thích sự sôi nổi. Lam Vong Cơ đem những phản ứng tự nhiên của hắn thu vào trong mắt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, khóe miệng mím chặt, cúi đầu im lặng tự rót cho mình một chén trà. Tâm trạng của Ngụy Vô Tiện vô cùng tốt, một tay chống má, tay còn lại thuận thế rút cây sáo đang giắt sau lưng ra, kẹp nó giữa hai đầu ngón tay, xoay qua chuyển lại như bay. Lam Vong Cơ trên suốt quãng đường chỉ cần có chút động tĩnh liền thần hồn nát thần tính nhìn thấy hắn như vậy cũng chỉ thản nhiên liếc một cái, không có ý phản đối. Bởi vì cây sáo mà Ngụy Vô Tiện đang xoay qua xoay lại trong tay kia không phải là Trần Tình, mà chỉ là một cây sáo làm từ bạch ngọc nhìn qua hết sức bình thường. Lam Vong Cơ xưa nay luôn vô cùng cẩn thận, trước khi khởi hành cũng đã chuẩn bị đầy đủ vật dụng cho Ngụy Vô Tiện, trong đó có cả cây sáo trắng ngà tinh xảo kia. Lúc Lam Vong Cơ đưa nó cho hắn, mặt không đổi sắc mà giải thích:
"Trần Tình quá dễ bị nhận ra, cất đi. Dùng tạm cái này."
Ngụy Vô Tiện vui vẻ ra mặt, nói:
"Tặng cho ta?"
Đến lúc mở cái túi vải bao bên ngoài ra, lại thấy cây sáo này mặc dù thủ công tinh xảo, nhưng cũng không tính là thượng thừa nhất, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Cũng không phải là bản thân hắn thấy không hài lòng, mà là hắn biết rõ, Lam Trạm không bao giờ tùy tiện chọn một thứ để tặng cho hắn. Vậy nên nếu muốn tặng, tuyệt đối sẽ không chọn loại đồ vật như thế này. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt đối phương có chút trốn tránh, bỗng nhiêu hiểu rõ, "a" một tiếng, cười nói:
"Tự tay ngươi làm sao?"
"..." Lam Vong Cơ đương nhiên không nghĩ đến hắn chỉ vừa nhìn nhìn xong sờ sờ qua một chút là đã đoán được, lưỡng lự hồi lâu rồi mới cắn răng nói: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì lại càng vui vẻ, yêu thích không buông đem cây sáo đưa đến trước mắt nhìn kỹ... tính ra sau khi hắn sống lại, vật đầu tiên Lam Vong Cơ tặng hắn cũng là một cây sáo... hắn đem tất cả sự yêu thích đều viết rõ lên trên mặt, khiến Lam Vong Cơ càng nhìn càng thấy ngượng ngùng xấu hổ.
Ở đuôi cây sáo bạch ngọc còn gắn một cái đồng tâm kết màu đỏ tươi tiên diễm có tua dài buông xuống, tôn lên thân sáo thanh tú xinh đẹp. Hắn ngọt ngào hỏi:
"Cái đồng tâm kết này cũng là ngươi tự đan sao?"
Lam Vong Cơ sửng sốt, vành tai trắng nõn ngay lập tức có chút phiếm hồng, nói:
"Sao có thể!"
***
Nghĩ đến vẻ mặt của Lam Vong Cơ lúc đó, trong lòng Ngụy Vô Tiện lại càng thêm ấm áp, liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ vẻ mặt lạnh nhạt đang ngồi uống trà bên cạnh một cái, không nhịn được muốn nhắc lại, "Ôi" một tiếng, đang định mở miệng thì nghe người ở bàn bên cạnh hô to một tiếng:
"Ngụy Vô Tiện?!"
Tay Ngụy Vô Tiện run lên, suýt nữa thì làm rơi cả cây sáo mà Lam Vong Cơ vừa tặng hắn. Ngay lập tức lấy lại bình tĩnh thì nhanh chóng đưa mắt nhìn sang bên cạnh, đúng thật là thấy sắc mặt của Lam Vong Cơ đã trắng bệch, một tay đã đặt sẵn lên Tị Trần bên hông. Ngụy Vô Tiện vội vàng giữ lấy tay y, lên tiếng trấn an:
"Không sao, không việc gì! Không phải nói đến ta!"
Lam Vong Cơ: "..."
Quả thật, những người đến chỗ như tửu lâu này chủ yếu là để nói chuyện bát quái, mà Ngụy Vô Tiện đương nhiên là chủ đề được đem ra bàn tán nhiều nhất. Lam Vong Cơ lúc này dù sao tuổi vẫn còn trẻ, trong chốc lát không thể khống chế được cảm xúc, Ngụy Vô Tiện nắm chặt lấy tay y, vậy mà cánh tay kia vẫn run lên nhè nhẹ. Ngụy Vô Tiện hạ thấp giọng, nhắc lại:
"Không sao đâu Lam Trạm. Không sao thật mà."
Một giọt mồ hôi lạnh từ trán lăn xuống, Lam Vong Cơ ép buộc bản thân mình bình tĩnh lại, lắng nghe lần nữa, quả nhiên phát hiện ra, không phải là bọn họ nhận ra Ngụy Vô Tiện mà chỉ đang thảo luận chuyện liên quan đến hắn mà thôi. Mà những người này đột nhiên kích động như vậy, bởi vì lúc này bọn họ đang nói đến pháp bảo của Di Lăng lão tổ, quỷ sáo Trần Tình.
"Không thấy Trần Tình nữa?"
Người nọ không dám tin mà hỏi. Tên còn lại nói:
"Đúng vậy, Vân Mộng vừa truyền tin đến như vậy. Chuyện xảy ra hai ngày trước."
"Chết rồi, chết rồi, chẳng lẽ là Di Lăng lão tổ đoạt xá sống lại?"
Câu này vừa thốt ra, những người cùng ngồi trong tửu lâu, hay cả những qua đường muốn xem náo nhiệt chê chuyện chưa đủ lớn đều vây quanh lại, một đống người tụ tập một chỗ hứng chí bừng bừng mà bàn tán chuyện này. Càng nói càng khiến người nghe kinh sợ, nhưng cũng càng nói càng kích động, cứ như kể cả tu chân giới một lần nữa đại loạn, chỉ cần không loạn đến trên người bọn họ thì cũng chỉ là chuyện râu ria mà thôi.
Bản thân Ngụy Vô Tiện là đương sự, nhưng lại không cảm thấy ngạc nhiên lắm. Dù sao thì Trần Tình chân chính lúc này đúng là đang ở trên người hắn, hắn cũng muốn biết mộng cảnh này làm cách nào để tạo ra hắn với thân phận thật sự để đi trộm pháp bảo tùy thân, thế nên liền dựng đứng lỗ tai nghe ngóng. Vốn còn định trực tiếp đi qua đó hỏi rõ một chút, nhưng mà vừa động đậy thì đã bị Lam Vong Cơ mạnh mẽ túm lại.
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nét mặt Lam Vong Cơ biến đổi rất nhanh, sau đó chỉ còn vẻ hoảng hốt không thôi. Y cứng ngắc vươn tay vào ngực lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn, sau đó khuôn mặt trắng bệch mà lôi Ngụy Vô Tiện ra khỏi tửu quán.