50.
Sau cái lần bọn họ thẳng thẳng thắn thắn mà làm, đây chính là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau mà lăn đến trên giường. Trên đường săn đêm nhiều gian nan khổ cực, Lam Vong Cơ da mặt lại quá mỏng, không có khả năng màn trời chiếu đất mà làm cái loại sự tình này. Sau đó, Ngụy Vô Tiện lại bị thương nặng, hôn mê ròng rã mấy ngày liền, Lam Vong Cơ canh giữ bên người hắn một tấc không rời, khẩn trương muốn chết, làm gì có tâm tư mà nghĩ đến chuyện kia. Thế cho nên, khi bốn cánh môi dán vào nhau, y liền cảm thấy không nhịn được mà đem tâm tình đè nén tích tụ mấy ngày nay phát tiết ra.
Có một chuyện mà Ngụy Vô Tiện chưa từng nói với y, thật ra nụ hôn mà Lam Vong Cơ khiến hắn nhớ mãi không quên chính là lần mà năm đó hai người triền miên trên núi Bách Phượng. Hắn như vậy là bởi lẽ, khi đó Lam Vong Cơ thật sự là rất hung hãn, mặc kệ mọi chuyện, bằng bất kỳ giá nào cũng phải đè nghiến hắn xuống mà mạnh bạo hôn lên... Thậm chí nhiều khi nhớ lại Ngụy Vô Tiện còn nghĩ rằng, nếu như lúc ấy Lam Vong Cơ mất khống chế thêm chút nữa, có phải là sẽ trực tiếp đè hắn xuống làm hay không. Mà sau này, qua đi mười mấy năm, người kia dù sao cũng thành thục hơn rất nhiều, tuy rằng biết nhiều cách khác nhau, nhưng tâm tình lại không thể nào mà hoàn toàn giống như trước. Vậy nên dù có bị hắn trêu chọc lợi hại đến mức mất đi khống chế thì vẫn ít nhiều có thể chú ý đến cảm thụ của hắn. Nhưng Lam Vong Cơ lúc này lại không như vậy.
Môi lưỡi chặt chẽ giao triền, không có lấy một khe hở nhỏ, y lại vẫn cảm thấy hai người còn chưa đủ sát nhau, khăng khăng phải giữ lấy cái cằm của Ngụy Vô Tiện nâng về phía trước, ngón tay lưu lại trên da thịt trơn nhẵn mấy đường hồng ngân. Ngụy Vô Tiện bị đau, nhưng không hề kêu lên dù là nửa tiếng, chỉ phát ra vài tiếng rên rỉ vô nghĩa từ sâu trong cuống họng, nhu thuận mà ngẩng cổ lên chút nữa, đón nhận sự xâm lược không hề có chút kiềm chế nào của đối phương. Năng lực học hỏi của Lam Vong Cơ quả thực là rất mạnh. Vài ngày trước, trong lúc hôn môi y đôi khi còn ngơ ngơ ngác ngác, chờ Ngụy Vô Tiện chủ động vươn lưỡi ra cuối lấy đầu lưỡi của mình, sau đó dẫn dắt y, dạy cho y biết phải làm như thế nào. Nhưng mà hiện tại y coi như đã thuần thục mọi thứ, đầu lưỡi khẽ đảo, tùy ý liếm láp khám phá khoang miệng của Ngụy Vô Tiện, không đụng chạm đến bất kỳ nơi nào khác, chỉ chuyên tâm chăm sóc nơi hàm trên mẫn cảm của hắn. Cho dù Ngụy Vô Tiện là một vị lão sư "kinh nghiệm phong phú", nhưng dưới thế công không ngừng của Hàm Quang Quân cũng có chút chống đỡ không nổi. Động tác của y vô cùng mạnh mẽ, lực đạo thật lớn, nay còn cố tình dùng thử một chút kỹ xảo. Thật sự là khiến người ta không sống nổi mà. Hắn rất nhanh bị y hôn đến mức không thở được, theo bản năng đẩy đẩy ngực Lam Vong Cơ muốn y chậm lại, nhưng cái tay đang chống chống đẩy đẩy kia cũng lập tức bị túm chặt.
Lam Vong Cơ tuổi trẻ khí thịnh, lúc này lại đang đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, hoàn toàn không chấp nhận đối phương có một chút phản kháng nào. Y đặt Ngụy Vô Tiện ở trên giường, một tay giữ lấy cằm hắn, tay còn lại chế trụ hai cổ tay mảnh khảnh, cố định trên đỉnh đầu. Y chen đầu gối vào giữa hai chân Ngụy Vô Tiện, ép hắn vào một nụ hôn thật sâu, thỉnh thoảng còn day cắn bờ môi căng mọng, khiến hắn không còn đường lui, không thể trốn tránh.
Dưới thế công như vậy, ánh mắt của Ngụy Vô Tiện rất nhanh nhiễm một tầng hơi nước, khóe mi phiếm hồng, giống như chỉ cần chớp mắt một cái sẽ liền rơi lệ. Lúc trước vẫn luôn là hắn nắm quyền chủ động, lần này vừa mới bắt đầu lại lộ ra bộ dáng không thể chống đỡ, Lam Vong Cơ vừa hôn hắn vừa thu tất cả biểu cảm kia vào mắt, nhịp tim càng thêm mãnh liệt, con ngươi màu lưu ly cực thiển cũng càng lúc tối hơn.
"Lam, hừ... Lam Trạm." Khó khăn lắm mới được buông ra, Ngụy Vô Tiện cố gắng thở dồn dập hít lấy từng ngụm khí, ánh mắt mông lung mơ hồ: "Ngươi thật sự là, rất, rất... hung..."
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng mọng bóng loáng đang không ngừng mấp máy vừa nói vừa thở dốc của hắn, mạnh mẽ đè nén xuống ham muốn một lần nữa hôn ngất người kia.
Ngụy Vô Tiện rất nhanh đã bình ổn lại hơi thở, ánh mắt cùng dần lấy lại sự tập trung, vừa lành sẹo liền quên đau mà nói:
"Ngươi nói xem, ngươi như vậy thì cần gì phải học nữa? Lần đầu tiên đã có thể đem ta hôn đến mức mềm nhũn cả tay chân, hoàn toàn không thể chống cự, còn cần học nữa sao. Học nữa chẳng phải là..."
"..." Lam Vong Cơ quay mặt sang chỗ khác, vành tai ửng hồng: "Đừng nói nữa."
Ngụy Vô Tiện hỏi ngược lại:
"Ngươi không thích nghe sao? Không thích, ta không nói nữa."
Lam Vong Cơ: "..."
Vừa điên cuồng phát tiết một trận xong, y cũng đã bình tĩnh hơn một chút. Ngụy Vô Tiện chống khuỷu tay xuống giường ngồi dậy, y cũng không ngăn cản, kệ cho bàn tay của đối phương vươn ra níu lấy mình. Hắn vươn cánh tay còn lại ra, giống như làm ảo thuật mà lấy một thứ gì đó từ trong ngực áo. Lam Vong Cơ vừa liếc mắt một cái liền nhận ra đó là quyển Long dương lúc nãy, cũng không biết người nọ thuận tay lấy được từ lúc nào. Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói:
"Mua cũng mua rồi, chi bằng xem thử coi?"
"..."
Y nói: "Không cần."
Ngụy Vô Tiện nhất định không chịu buông tha, mở quyển sách kia giơ ra trước mặt y:
"Đừng như vậy mà Lam Trạm. Đây là chính tay ngươi mua nha, sao lại không chịu thừa nhận. Ngươi xem đi, nhìn một cái thôi..."
Lam Vong Cơ trốn sang bên trái, hắn liền chuyển quyển sách sang bên trái. Lam Vong Cơ né sang bên phải, hắn cũng mau chóng đẩy quyển sách theo, cực kỳ giống tình cảnh lúc trước Lam Vong Cơ bắt hắn uống thuốc. Ngụy Vô Tiện nghĩ đến chuyện này lại càng thấy vui vẻ hơn. Rốt cuộc, thiếu niên Hàm Quang Quân vẫn không kịp phòng bị, để Di Lăng lão tổ tìm được sơ hở, ánh mắt bất ngờ rơi xuống một tờ trên quyển sách đang mở. Chỉ thấy, trên sách có hai nam tử toàn thân trần trụi, trên hạ thể đang dựng thẳng đứng của một người bị quấn chặt bằng sợi dây đỏ, còn cẩn thận mà cuốn quanh vài vòng.
Lam Vong Cơ ngạc nhiên: "..."
Ngụy Vô Tiện thấy phản ứng của y hình như có vẻ không đúng, bèn tự mình nhìn qua một chút, nói:
"Ấy, trang này đối với ngươi có hơi quá sớm."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện làm như không có chuyện gì mà lật sang trang khác, tìm một trang có tư thế coi như bình thường, đưa ra một lời đề nghị hợp lý:
"Chúng ta bắt đầu xem từ chỗ này đi."
Sự thật chứng minh, gừng càng già càng cay. Đối diện với Ngụy Vô Tiện trước mắt này, Lam Vong Cơ chỉ có thể cam bái hạ phong, chấp nhận số phận mà bị hắn lôi kéo, cùng xem quyển sách đang mở kia, mặc dù quyển sách đó đúng là do chính y mua về.
Ngụy Vô Tiện bày ra dáng vẻ của người từng trải, ho nhẹ một tiếng thanh thanh cổ họng, học theo giọng điệu của Lam Khải Nhân lúc giảng bài trên lớp, trịnh trọng mở miệng nói:
"Vong Cơ, chúng ta cùng xem tờ thứ hai."
"..." Vẻ mặt Lam Vong Cơ nghẹn khuất, như thể đang giận mà không dám nói gì.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện buồn cười đến mức sắp không nhịn nổi, nhưng trên mặt lại vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, chỉ vào bên trên hai hình người đang minh họa tư thế, tiếp tục giả vờ đoan chính, thanh âm còn thật sự nghiêm túc:
"Tư thế này là thông thường nhất, cũng không cần dùng nhiều sức. Đương nhiên người không cần dùng sức ở đây là ta, ngươi thể lực tốt, không cần để tâm."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện tiếp tục:
"Còn nữa, chẳng hạn như ngươi xem này." Ngụy Vô Tiện lật sang trang sau, chỉ lên tư thế trên đó: "Tư thế này cũng ổn lắm, nhưng mà quỳ lâu thì hơi đau."
Lam Vong Cơ nhìn lướt qua, sau đó lại quay người nhìn nhìn Ngụy Vô Tiện: "..."
Tuy rằng mới nói mấy câu, nhưng y sâu sắc cảm thấy rằng mình sắp không nghe nổi nữa. Ngụy Vô Tiện lại hứng chí bừng bừng mà tiếp tục nói:
"Nhưng mà thật ra, cho dù là tư thế gì, làm trong một thời gian quá lâu thì thắt lưng đều dễ bị đau cả. Ta vẫn thích làm nhiều kiểu khác nhau hơn."
"..." Nghe đến đây, rốt cuộc thì Lam Vong Cơ cũng không nhịn được nữa, lên tiếng: "Ngươi thật thông thạo."
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, mỉm cười:
"Cùng ngươi làm không biết bao nhiêu lần, có thể không thuần thục sao?"
Lam Vong Cơ mím chặt môi. Ngụy Vô Tiện càng nói càng ham, càng xem phản ứng của Lam Vong Cơ ngây ngô kia càng thích. Dù sao bản thân hắn da mặt dày cũng không cần xấu hổ, vì thế càng nói càng không giữ mồm, lật thêm vài trang sách, nói luôn miệng:
"Ta nghe nói rằng, khi nữ tử thành thân, trước đêm động phòng phụ mẫu sẽ để một quyển Đông cung cho nàng. Tuy rằng thứ này là Long dương đồ, ôi, nhưng mà vẫn có chút giá trị tham khảo. Nhưng mà, mấy trang sau có vài tư thế đúng là hơi lạ, phi phi phi."
Lam Vong Cơ bỗng nhiên cắt ngang lời hắn:
"Đừng xem nữa."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì:
"Đừng xấu hổ mà, người ca ca như ta đây biết nhiều lắm, có thể dạy ngươi thêm một vài... Ôi sách của ta!"
Còn chưa nói hết câu, Lam Vong Cơ đã vươn tay đoạt lấy quyển Long dương kia rồi trực tiếp ném xuống dưới giường. Sau đó không thèm nhiều lời túm lấy cánh tay đang duỗi ra cố nhặt sách về của người kia lại, mạnh mẽ đè xuống. Cái bóng cao lớn của y hoàn toàn che khuất Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ từ trên cao mà nhìn xuống, từng chữ từng chữ một nói với hắn:
"Không cần. Ta, biết."
______///______
Tính không đăng chương 50 đâu =)))) vì lý do mà chỉ một số người yêu Nội hết mực mới hỉu =)))))
Nhưng thôi cứ đăng
5 chương sau là H, vui thì đăng sớm mà ko vui thì đăng muộn mà hông vui nữa thì KHÔNG ĐĂNG
Chứ không phải là mìn không làm được nên hông đăng đâu huhuhu