[Vong Tiện] Kiếp Hậu Dư Sinh

Chương 1:




Khi đối diện với kiếp nạn mang tên tình ái, cả ta lẫn người chẳng ai có thể may mắn tránh thoát.
1.
Hắc y nhân lại một lần nữa toàn thân đầy máu, cắm đầu ngã vào bên trong sơn động.
Hồ ly đỏ đang mặc ngoại bào chuẩn bị ra cửa giật mình, theo bản năng nghiêng người né tránh bóng người đen sì đang ngã xuống trước mặt, để cho đối phương tiếp xúc thân mật với mặt đất một phát, lúc này mới nhìn rõ toàn thân quần áo đen máu me be bét đang làm bạn với bùn đất kia là gì. Ném sang một cái liếc mắt xem thường thật dài, Ôn Tình kéo Ngụy Vô Tiện vào trong động, thầm nghĩ kế hoạch lát nữa dạy Ôn Ninh nhận biết thảo dược coi như đi tong, dứt khoát đuổi đệ đệ đang im như thóc ra ngoài, còn bản thân thì đến ứng phó với con yêu tinh đáng ghét này.
"Ngươi lại làm chuyện gì rồi bị trời phạt à? Dù có là ngũ lôi oanh đỉnh cũng không đến nỗi cháy đen thành như vậy."
"Đại tỷ, ta vốn dĩ là một con hồ ly đen có được không."
Xem ra đầu lưỡi của người bệnh chưa bị thương, vẫn còn tinh lực cãi lại, nghiêm chỉnh thuận theo chỉ thị mau chóng cởi lớp áo ngoài đã gần như rách thành từng mảnh vụn, không biết thẹn là gì phơi bày lồng ngực cùng cơ bụng mê người của chính mình. Bên trên có vài vết cắt cháy đen nhìn mà giật mình, do bị băng lôi xẹt qua, máu tươi vẫn còn chậm rãi rỉ ra từ miệng vết thương. Hắn lại chẳng thèm để ý, lạnh nhạt thờ ơ mặc kệ, khoe khoang nháy mắt vài cái như thường.
"Lý do? Đến cùng là sao lại thế này?" Ôn Tình vừa cúi đầu bôi thuốc vừa hỏi, đến một ánh mắt cũng lười ném qua cho hắn.
"Bị rắn cắn đó."
"Rắn? Con rắn này còn lớn hơn rồng sao?" Ôn Tình xoa đều linh dược lên khắp miệng vết thương, cố ý dùng loại có dược tính mạnh nhất.
Cái đầu rối bù xù cùng hai bên tai của Ngụy Vô Tiện run rẩy, cười như mếu:
"Là rắn thật mà."
Ôn Tình bị hắn chọc tức quá hóa cười, chọn vết thương sâu nhất rồi hung hăng ấn mạnh lên miệng một cái, nói:
"Vậy ngươi cũng không biết đường trốn tránh hả?"
Ngụy Vô Tiện khoa trương nhe răng trợn mắt một trận rồi mới chậm rãi nói:
"Cũng không phải là... úi... không biết tránh..." Hắn vừa hít vào một ngụm khí lạnh, vừa lấy ra vài cọng tiên thảo từ sau lưng, bên trên vẫn còn tỏa ra tiên khí lạnh như băng, vừa nhìn đã biết là hiếm có, mặt không đổi sắc mà ân cần dâng lên: "Ừ thì, học nghệ không tinh, phản ứng quá chậm."
Diệu thủ hồ ly liếc mắt chế nhạo rồi bĩu môi, động tác chuyên nghiệp băng bó miệng vết thương lại, thu thập mấy thứ chai chai lọ lọ rồi cười nhạt, than thở một câu:
"Bình thường thấy chó thì trốn còn nhanh hơn quỷ."
Sau đó ve vẩy cái đuôi lông đỏ như lửa của mình, giọng điệu trở nên hờ hững:
"Đừng có nói là ta đây chưa từng nhắc nhở ngươi, có thể đừng ngu như vậy không, tốt xấu gì trước kia ngươi cũng là... Mà thôi quên đi, tĩnh tọa tu luyện cho tử tế, cấm xuống nước, đừng chọc vào tai họa, thôi ngay cái trò không có việc gì thì đi trêu chọc rắn của ngươi đi."
Dù nàng biết có nói thế nào nữa cũng vô ích, từ lúc nàng quen biết Ngụy Vô Tiện đến nay thì đã quá hiểu cái con hồ ly đen này, hắn có những quy tắc cùng lạc thú trong cuộc sống của riêng mình, không ai có thể can thiệp. Bốn năm trước hắn xuất hiện ở khu rừng rậm này, mang theo yêu lực cường đại khiến kẻ khác theo bản năng phải phục tùng, nhưng lại chỉ đến làm bạn cùng đám chim thú xác thịt tầm phàm, thật lòng thật dạ muốn bảo vệ sự an toàn cho bọn họ. Lúc đó mọi người ở đây giống như gặp đại địch, bọn họ mặc dù không có cái mệnh thành tiên kia, nhưng cũng chưa một ai gặp qua con yêu hùng mạnh như vậy. Nhưng sau đó trẻ con mất tích hắn đi tìm, nhà cửa hư hỏng nhờ hắn sửa, yêu cầu thù lao lại vẻn vẹn chỉ là một vò rượu.
Ngụy Vô Tiện khép vạt áo tử tế rồi đứng dậy, khôi phục dáng vẻ một con yêu tinh tiêu sái lỗi lạc. Đôi mắt hồ ly thần thái phi dương cong lên, cuối cùng thì hắn cũng tìm ra chút xíu manh mối về việc con rắn kia đến cùng là có dây mơ rễ má gì với những chuyện lộn xộn ngày xưa của hắn.
"Đúng rồi, ta cũng chỉ là mượn hoa hiến Phật thôi. Mấy cây cỏ này là đệ đệ ngươi hái về đấy, hắn sợ hái sai sẽ bị ngươi mắng, cho nên mới nhờ ta đưa hộ."
Hắn hơi nghiêng đầu, trên mặt tràn ngập ý cười, dáng vẻ biết gì nói nấy, nhưng mà mấy lời này lại không thể tin. Đáng lẽ phải vô cùng đáng giận, thế mà ngược lại thật dễ dàng khơi dậy sự yêu mến của người khác.
Đáng tiếc, Ôn Tình không phải là người.
Hồ ly đỏ mặt không đổi sắc, chỉ về phía cửa động:
"Cho dù là nhờ ngươi đưa hộ, nếu hái không đúng thì ta vẫn sẽ mắng như thường, cút ra ngoài."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.