[Vong Tiện] Kiếp Hậu Dư Sinh

Chương 13:




13.
Bữa tối bắt đầu bằng một bầu không khí xấu hổ cùng trầm mặc.
Hôm nay Ôn Tình dẫn theo Ôn Ninh ra ngoài hái thuốc, cho nên Ngụy Vô Tiện đợi mãi cũng không thấy đồ ăn của mình đâu. Hồ ly vốn đã bị cơn ác mộng kia quấy nhiễu đến mức đau đầu nhức óc, tỉnh lại một lúc lâu rồi mà cả người vẫn còn ngơ ngẩn, tận đến khi nghe thấy bụng của mình rất không nể tình mà phát ra một tiếng kêu nhỏ. Hắn cùng đồ đệ nhà mình mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó Lam Trạm lập tức quay đầu sang chỗ khác, để lộ vành tai hơi hơi ửng hồng.
Lần này đến lượt Ngụy Vô Tiện bị chọc cười, đứng dậy vỗ vỗ đầu thiếu niên:
"Đến đây, sư tôn tự tay trổ tài cho ngươi xem."
Nhưng khi thực sự đứng trước gian bếp sạch tinh lạnh lẽo, hắn mới hiểu được hai chữ "khó khăn" viết như thế nào.
Ngoại trừ việc làm bộ làm tịch ném vào trong nồi một nắm ớt to, cộng với việc ra sức châm lửa thổi gió vào bếp lò làm cho khói đặc ùn ùn bốc lên từ trong động hồ ly, bên ngoài nhìn vào thì chẳng khác gì chuẩn bị có người cưỡi mây đạp gió thăng thiên thì hắn cũng chẳng làm được gì hữu ích hơn. Khói vừa dày vừa sặc mùi ớt, đến mức Lam Trạm gần như ngã nhào, mau chóng xô cửa động chạy ra ngoài mới tránh được số phận phải độ kiếp phi thăng trước thời hạn.
Ngụy Vô Tiện chống hông giơ cái muỗng to lên nhứ nhứ về phía Lam Trạm, lên án thiếu niên kia không biết tôn trọng sư trưởng:
"Này, làm gì mà phải đến mức đó?"
Lúc này Lam Vong Cơ mới dùng tay che cả mũi lẫn miệng chậm rãi quay vào, nỗ lực ngừng lại cơn ho sặc sụa của bản thân, tư thái cung kính, ngôn từ thành khẩn:
"Sư tôn... Vẫn là để ta làm đi."
"Ngươi biết nấu cơm?"
"Biết."
Lam Trạm mặc bộ này thật ra rất đẹp, áo bào trắng gọn gàng bao lấy thân hình cao lớn, đai lưng thắt chặt khoe ra đôi chân thon dài, thiếu niên thông hiểu đạo lý lúc này phong thái nhẹ nhàng, trên người còn tản ra một cỗ mùi cỏ xanh nhàn nhạt như có như không. Chẳng qua là vừa rồi hắn bỏ vào trong nồi quá nhiều ớt mà ớt lại vô cùng cay, cho nên bây giờ chẳng còn ngửi được mùi gì ngoài mùi cay sặc đáng sợ kia.
Lúc Ngụy Vô Tiện đang còn thất thần, Lam Trạm đã nhanh nhẹn thái rau thái thịt, sau đó cho tất cả vào chảo xào lên cùng với mấy quả ớt cay gay gắt kia, chỉ chốc lát sau mùi thơm đã bay lên, màu sắc bóng loáng ngon mắt, Ngụy Vô Tiện lập tức cảm thấy dạ dày của mình đã hoàn toàn bị trói chặt rồi, không muốn rời đi dù chỉ một bước.
"Tiểu thần tiên... tại sao ngươi lại biết nấu cơm hả hả hả? Ngươi đừng nói với ta là ta dạy ngươi thuật phóng hỏa, ngoại trừ việc dùng để mưu hại sư tôn thì ngươi còn dùng để đốt củi nhóm bếp đấy nhé?"
Cho dù đã đặt tên cho Lam Trạm, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn thường xuyên quen miệng gọi hắn là tiểu thần thiên, Lam Trạm cũng không sửa miệng cho hắn, chỉ nhấc nồi lên trút thức ăn ra đĩa:
"Lần trước sư tôn nướng gà rừng, cháy khét một nửa."
Ý của y là, y cũng chỉ là bất đắc dĩ bị buộc phải biết nấu ăn.
"Ngươi muốn ăn đòn có phải không!"
Ngụy Vô Tiện giả vờ giận dữ huơ huơ nắm đấm, nhưng Lam Trạm đang bưng đĩa thức ăn cũng không trốn, chớp chớp đôi mắt màu ngọc lưu ly, đưa đĩa thức ăn đến trước mặt hắn.
"Hừ."
Nắm đấm của Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng bị con sâu tham ăn trong bụng hóa giải, hắn vươn hai ngón tay ra nhón lấy một miếng thịt rồi ném vào miệng, xoay người bước đến cạnh bàn đá rồi ngồi xuống, miệng vừa nhồm nhoàm vừa nói:
"Ngươi cứ chờ đó."
Hình như hắn nghe thấy Lam Trạm khẽ bật cười một tiếng, nhưng lúc trợn tròn mắt quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy thiếu niên khuôn mặt nghiêm trang không chút dao động bưng thức ăn đến đặt lên bàn, bên cạnh còn không quên để một đôi đũa:
"Mời sư tôn."
"..."
Không nghĩ đến tài nấu nướng của tiểu tử kia thế mà cũng đâu ra đó lắm, nên dùng vẻ mặt thỏa mãn khích lệ một phen mới xứng đáng. Hắn chỉ ăn thử có một miếng thịt lúc vừa rồi mà vị giác đã hoàn toàn bị chinh phục, bây giờ chỉ hận không thể quét sạch tất cả thức ăn đang bày trên bàn, thế nhưng vì phải giữ giá của cái danh sư tôn nên vẫn còn e ngại. Chẳng qua là cái tiểu tâm tư này của hắn dường như lại không qua được mắt Lam Trạm, thiếu niên ngồi ngay ngắn ở đối diện hắn, tấm lưng thẳng tắp như một lưỡi kiếm, trong đôi mắt tràn ngập dịu dàng xen lẫn chờ mong. Lần này ngược lại, người bại trận quay mặt tránh đi trước là Ngụy Vô Tiện.
Đứa nhỏ này...
Hắn cảm thấy bản thân cần thiết phải nói rõ, hắn không nhận nổi phần tình yêu vừa chân thành vừa trong sáng này, chẳng qua là mồm ăn thì lưỡi ngắn, lại còn bị cơn ác mộng đốt hết thể lực, lúc này hắn đói chết đi được, còn đang cân nhắc xem nên mở lời thế nào thì thì đã bị Lam Trạm gọi một câu chặn lại những gì hắn muốn nói.
"Sư tôn."
"Ơi?"
"Người có thể nói cho ta biết, vị sư tổ kia của ta... là người như thế nào không?"
"Sư tổ?"
Vừa nói ra câu này, Ngụy Vô Tiện đã lập tức phản ứng lại, hiểu ra người y đang muốn hỏi đến là Lam Vong Cơ.
Tiểu thần tiên này... đã sớm nhìn ra trong lòng hắn đã có người khác, nhưng vẫn không cam lòng, muốn thử học theo một chút đây mà.
Nụ cười trên mặt Ngụy Vô Tiện bỗng dưng tắt hẳn.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt nhạt màu sáng ngời kia, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.