[Vong Tiện] Kiếp Hậu Dư Sinh

Chương 16:




16.
Đêm đó tiểu giao long hóa về nguyên hình, thật sự ở cuộn tròn ở bên giường của sư tôn, một tấc cũng không rời.
Trong bóng tối, Ngụy Vô Tiện mở to mắt, nghe tiếng hít thở vững vàng khe khẽ vang lên bên cạnh, không nhịn được nghiêng đầu nhìn sang.
Ánh trăng khắc họa rõ những đường vân trên lớp vảy sắc sảo, từ đỉnh đầu kéo dài xuống vây lưng, sau đó đến chân trước, vừa băng lãnh vừa xinh đẹp, sau đó ngang ngược đứt đoạn ở một mảnh lại một mảnh trống rỗng bên trên. Làn da mềm mại lộ ra ở những chỗ thiếu mất vảy, khác hẳn với màu trắng lạnh lẽo xung quanh, mang một màu hồng nhàn nhạt, giống như từ trong băng tuyết nở rộ vài phần dịu dàng.
Lân giáp là báu vật trời sinh của Giao tộc cũng như Long tộc, vô cùng cứng rắn, vảy ở phần lưng là chỗ hấp thu hết thảy tinh túy, nếu không dùng thần lực căn bản là không thể phá hủy. Ngụy Vô Tiện đã từng nhìn thấy dáng vẻ của Lam Vong Cơ lúc tạo mưa, Long thần bay lượn đến tận chân trời, một thân vảy rồng được ánh mặt trời dát thêm nắng vàng, bóng loáng sáng rực đến vàng bạc cũng không sánh bằng, có thể đón nhận vạn quân lôi đình, sấm sét đánh vào lớp vảy tóe lên từng tia lửa, rồng ngâm một tiếng lại một tiếng vang vọng chín tầng mây, dưới móng vuốt lợi hại gió góp mây tan, nhân gian đón nhận cơn mưa thấm đẫm sức sống. Hắn chứng kiến một màn kia, vừa lo lắng lại vừa phấn chấn.
Sư tôn của hắn cao cao tại thượng, vảy móng tuy lạnh lùng như vậy, nhưng lúc ôm lấy hắn vẫn thật ấm áp.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút tiếc nuối, một thân tàn giáp trời sinh này của Lam Trạm, vảy trên lưng thiếu nhiều như vậy, tương lai muốn làm được chuyện hiển hách uy phong như Hàm Quang Quân, sợ là không có khả năng.
Hắn vừa lẳng lặng suy nghĩ vừa chẳng chút để ý nương theo ánh trăng thanh lãnh mà đếm từng mảnh từng mảnh vảy thiếu trên lưng tiểu giao long, đến khi đếm tới ba mươi, mơ hồ cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Khả năng đã sớm bị hắn bác bỏ lại bắt đầu nổi lên như tro tàn bùng cháy, khiến trái tim hắn trở nên hoảng hốt, lập tức không còn chút buồn ngủ nữa, cảm giác lạnh lẽo lan ra toàn thân, sững sờ mở to mắt mà nhìn, nhìn chằm chằm tiểu giao long đang ngủ vùi một lúc lâu không nói một câu, sau đó dần lấy lại bình tĩnh, mới cực kỳ cẩn thận đếm tiếp.
Ba mươi mốt.
Ba mươi hai.
Ba mươi hai.
Con số không hề tăng thêm này chẳng hiểu sao lại làm cho Ngụy Vô Tiện có chút nhẹ nhõm, nhưng cũng không hiểu cảm giác mất mát từ chỗ nào đột nhiên ùn ùn ùa đến, hắn tự oán hận bản thân lại mong chờ vào một chuyện không đâu vào đâu.
Không phải ba mươi ba.
Không phải y.
Sao có thể là y được chứ.
Bọn họ sẽ không bao giờ có thể đi chung một con đường được nữa.
Đã nói rõ là vĩnh viễn sẽ không gặp lại, vậy thì nên hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn đi thôi.
Hắn không nhịn được, tay như thường lệ lặng lẽ vuốt ve tấm lưng của tiểu giao long, đến lúc chạm phải da thịt, Lam Trạm theo bản năng co rúm người lại, cũng theo đó mà đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt của tiểu giao long giống hệt hai viên ngọc lưu ly thật lớn, vẫn trong suốt nhưng lại thiếu đi vài phần lãnh đạm, trong đêm tối vẫn nhìn rõ được cánh tay đang cứng đờ của của hồ ly màu đen.
"Sư tôn...?"
"Ôi xin lỗi nhé, cũng không phải cố ý đánh thức ngươi..." Ngụy Vô Tiện xấu hổ thu tay lại, tiếp theo lại thở dài một tiếng cam chịu: "Ta không ngủ được."
Lam Trạm hơi ngẩng đầu lên:
"Vậy."
"Đi, đi giải sầu với ta đi."
Thật ra Ngụy Vô Tiện cũng không phải hoàn toàn chỉ muốn giải sầu. Thiên kiếp không phải là thứ mà những vật trần tục có thể ngăn cản, nếu như bọn họ tiếp tục ở lại chỗ này, đến lúc đó một đạo sấm sét bổ xuống, còn chưa đến lượt hắn chống chọi thì những khối đá lớn của động hồ ly bị nổ tung đã trực tiếp chôn sống hắn rồi. Cho nên hắn quyết định để lại một lá thư cho Ôn Tình, nói rằng mình mang đệ tử đi bế quan, không cần tìm.
Sau đó hai người một đường rời khỏi động hồ ly, đi tới một vùng đồng cỏ ở bên cạnh rừng rậm. Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, hoàn toàn không hề giống như chuẩn bị đón lấy một trận thiên kiếp như hắn đã dự đoán. Ngụy Vô Tiện rất thỏa mãn, ít nhất trăng sao đêm nay cũng quá đủ để thưởng thức, vì thế ngồi xuống rồi vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo đồ đệ nhà mình cũng ngồi xuống đi. Lam Trạm gật gật đầu nghe theo, mùi cỏ xanh thơm ngát thấm đẫm vạt áo, thiếu niên nhẹ nhàng phủi phủi những mảnh cỏ cây bám bên trên, nhưng lại chẳng phủi xuống được gì.
Lam Trạm bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa, cũng không cảm nhận được ánh nhìn của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện rất thích loại cảm giác yên bình như vậy, giống như cái chết vĩnh viễn chẳng bao giờ đến gần, ân ân oán oán cũng chưa từng bắt đầu. Hắn không chút kiêng nể nhìn sang bên cạnh, nhớ đến chuyện hắn đã đáp ứng với thiếu niên, phải sống đến lúc nhìn thấy tiểu giao long phi thăng, trong lòng không che nổi vài phần lo lắng. Ý đồ của thiên kiếp này khi giáng xuống không rõ ràng, nhưng mười phần thì có đến tám chín là như hắn suy đoán, là trên trời phát hiện ra tung tích của hắn, không chấp nhận được một đại yêu có thù oán với thần tộc hiện thế, lại còn sống rất tốt, cho nên vội vã đuổi tận giết tuyệt.
Mà lần này, chỉ sợ là Long thần vẫn khoanh tay đứng nhìn như cũ.
Còn hắn, hắn thật sự không biết phải cần đến bao nhiêu may mắn mới có thể lại một lần nữa gặp dữ hóa lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.