Phiên ngoại: Nhật nguyệt trường
Lam Hi Thần thở dài, cầm một cái khăn vải đã gấp thành khối chỉnh tề đưa cho Lam Vong Cơ, để y dùng miệng cắn chặt. Lam Vong Cơ nhận lấy, nghe lời làm theo, nhưng Lam Hi Thần lại chẳng hề cảm nhận được một chút ngoan ngoãn nào.
Bởi vì đệ đệ từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn nhà mình, cách đây không lâu vừa mới dùng một con dao găm để ép buộc vị huynh trưởng này, nhưng không phải là muốn đả thương huynh trưởng, mà là muốn làm tổn thương chính bản thân y.
Đó là một con dao găm hình dáng và cấu tạo đặc thù, vừa nhìn qua đã biết không phải là vật tầm thường, lưỡi dao sáng loáng lạnh lẽo. Mà Long thần cao quý của Cửu Trùng Thiên, cũng là đệ đệ ruột của y, từ trước đến nay chưa từng biểu hiện sự nhiệt tình quá mức đối với bất kỳ người nào, lần đầu tiên đưa ra một lời thỉnh cầu lại chính là mong huynh trưởng róc xuống từng mảnh vảy rồng của chính mình.
Một canh giờ trước, Lam Hi Thần ném sách xuống, nói:
"Định quỳ đến khi nào? Nếu ta không chấp nhận phế đi vảy của đệ, có phải đệ định tính toán phế đôi chân của mình trước phải không?"
"Chỉ cầu huynh trưởng, cứu lấy hắn."
Tuy rằng Lam Hi Thần nhìn ra được đệ đệ nhà mình có bao nhiêu phần trân trọng con hồ ly, nhưng cũng không thể ngờ rằng biện pháp cứu người mà Lam Vong Cơ nghĩ ra lại phải tự tổn thương bản thân trước.
Chẳng qua là, nói đi nói lại cũng không phải là khó tưởng tượng lắm, tính cách của Lam Vong Cơ vốn là như vậy, vĩnh viễn quang minh lỗi lạc, đồng ý trả một cái giá đắt đến cực điểm vì tình yêu, chuyện gì cần phải gánh vác sẽ gánh vác, chưa từng trốn tránh.
Lam Hi Thần cảm thấy hàm dưỡng của bản thân đúng là vô cùng tốt mới không trực tiếp ném thẳng sách vào người Lam Vong Cơ, càng không thể tưởng tượng hơn chính là, y thế mà lại đồng ý cái loại thỉnh cầu đại nghịch bất đạo này.
"Đến sau núi đi."
Lúc y nhận lấy con dao găm này, trong lòng không nhịn nổi mà tự hỏi một câu, y cùng Lam Vong Cơ đến cùng là ai điên hơn ai đây.
Đúng thật là trợ Trụ vi ngược, không lưu lại đường sống mà.
Ở sau núi của điện Long thần, Lam Hi Thần nhìn đệ đệ của mình cởi áo ra, bờ vai rộng rãi, thắt lưng nhỏ hẹp, tấm lưng vững chãi vô cùng thích hợp để dựa vào bóng loáng trắng nõn như ngọc, long mạch màu xanh nhạt dưới da mơ hồ có thể thấy được máu tươi lẳng lặng dao động.
Đệ đệ của y, vốn không nên bị thương, thân thể này vốn không cần phải có bất kỳ tì vết gì.
"Vong Cơ, đệ đã nghĩ kỹ thật chưa?"
"Vâng."
Một chữ này nói ra, cho biết huynh trưởng thương y, cũng biết huynh trưởng vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương y.
Nhưng y lại đang khoét sâu vào trái tim huynh trưởng.
Lam Hi Thần nghiến răng thật chặt, nhắm mắt lại rồi lại mở ra, siết lấy dao găm trong tay, một dao hạ xuống cẩn thận rạch mở lớp da trên cùng, rồi chậm rãi nạy mảnh vảy rồng sáng bóng ôn nhuận giấu ở ngay dưới lớp da đó lên.
Máu rồng màu đỏ sẫm không hề báo trước ròng ròng chảy xuống, Lam Vong Cơ lập tức cắn chặt miếng khăn vải trong miệng, ấn đường co rúm lại như từng đỉnh núi tuyết trập trùng, đôi mắt màu ngọc lưu ly bị cảm giác đau đớn đánh nát thành một đám cát vụn rồi vùi sâu xuống, mồ hôi chảy dọc theo từng đường gân xanh đang nổi lên rõ ràng trên trán, lọn tóc mai rũ ở hai bên thái dương ướt nhẹp.
Ngoại trừ lần đó ra, Lam Vong Cơ không rên lên dù chỉ một tiếng.
Lam Hi Thần không có thời gian để ý đến nét mặt của Lam Vong Cơ, y cẩn thận từng ly từng tí róc mảnh vảy tiếp theo xuống, lại thêm một mảnh, vảy rồng trắng như tuyết cũng bị nhuộm thành màu đỏ quỷ dị, nhưng y vẫn xuống tay không chút do dự, không hề run rẩy.
Y không dám dừng lại.
Cũng không dám hạ thủ lưu tình.
Cách thức róc vảy này giày vò người ta quá mức, Lam Vong Cơ không chịu đựng được suốt cả quá trình, y ôm niềm tin vô cùng lớn đối với Lam Hi Thần, bởi vậy nên sẽ yên tâm mà rơi vào hôn mê, nhưng rồi lại bị cảm giác đau đớn ngang ngược đánh thức dậy. Chẳng qua là tính ẩn nhẫn đã sớm ăn sâu vào trong xương cốt, cũng không muốn huynh trưởng phải chịu thêm giày vò, cho nên đến tận lúc cuối cùng, ngay cả tiếng thở dốc y cũng cố thở thật nhẹ.
Trải qua một ngày dài đằng đẵng, có lẽ vì biết là còn chuyện cần làm, Lam Vong Cơ cũng không mê man quá lâu. Lúc y tỉnh lại thì cảm thấy toàn thân đau nhức, phát hiện ra bản thân đã nằm ở phòng của chính mình. Lam Hi Thần đi đến, đặt một vò rượu lên trên đầu giường y, cái vò màu trắng bóng loáng sạch sẽ, không hề dính lấy một vệt máu nhỏ, lúc đáy vò va chạm với bàn còn phát ra một tiếng lách cách thật nhỏ.
Bởi vì y không thể tự ý thả Ngụy Vô Tiện ra, cho nên cũng không cách nào không buông tha chứng cứ của những việc mà bản thân y làm.
Trong kế hoạch của y, nếu bởi vì thiếu những mảnh vảy này mà khi chịu độ kiếp phi thăng hóa rồng thất bại, thì có lẽ từ nay về sau y sẽ biến thành một con giao long bình phàm tầm thường không có tu vi, đau xót sẽ vĩnh viễn đi theo y. Thế nhưng y cũng sẽ quên đi mình đã từng vì tình yêu mà chấp nhận trả một cái giá đắt đến mức nào, đã từng vì một người nào đó nghịch thiên mà đi.
Y có thể gánh vác loại mạo hiểm này, nhưng lại không thể để cho Ngụy Vô Tiện biết được tất cả mọi việc.
Không còn hi vọng chờ mong thì cũng sẽ không có đau đớn khổ sở, còn về chuyện những lời hôm nay nói ra sau này có cơ hội vãn hồi hay không, y chẳng còn đủ thời gian để mà lo lắng.
Y không có thời gian.
***
Lam Vong Cơ đột nhiên tỉnh giấc, phát hiện ra bản thân ghé vào bên cạnh bờ, vậy mà lại ngủ quên trong suối nước nóng ngầm của sơn cốc. Nửa người đang ngâm dưới nước của y không hóa thành hình người, mà là một nửa đuôi rồng, những mảnh vảy lấp lánh ánh nước, chẳng khác nào được khảm vô vàn viên ngọc trai nho nhỏ.
Vì y bỗng nhiên giật mình mà Ngụy Vô Tiện bị tạt cho một mặt đầy nước, từng giọt nước trên thái dương chảy xuống, nhìn qua có vẻ chật vật, tức giận phồng má lên.
Mới là đầu xuân nên cho dù là suối nước nóng thì nước cũng không đủ ấm, hồ ly chẳng hiểu gì cả chớp chớp mắt, sau đó hắt xì một cái, hai tai cũng dựng thẳng lên.
Lúc này Lam Vong Cơ mới hồi phục tinh thần, ý thức được rằng trong suối nước nóng quá thoải mái, y vốn đang ôm Ngụy Vô Tiện cùng nhau ngâm mình, cũng không nhớ được Long tộc vốn thuộc bộ thủy, cho nên bản thân y lại ngủ gật trước, nhớ đến một chút chuyện cũ không hề muốn nghĩ lại.
Y lắc lắc đầu, ôm Ngụy Vô Tiện vào trong ngực, gọi đến một cơn gió nhẹ, muốn thổi khô mái tóc ướt đẫm của hồ ly.
"Xin lỗi."
Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không cảm kích, vùi đầu vào trong lồng ngực y, sau đó vươn tay sờ soạng tấm lưng rộng lớn, bên cạnh những vết thương cũ loang lổ năm xưa còn có vài vết cào rỉ máu vẫn còn sưng đỏ.
Chút vết thương nho nhỏ đó đúng thật là không cách nào so sánh được với nỗi đau khi róc vảy, nhưng bản thân y lại không hề muốn nhịn xuống, hít vào một ngụm khí lạnh rồi cau mày lại. Hồ ly tựa cằm lên trên đầu vai y, sau đó lại nghiêng đầu xuống liếm liếm xương quai xanh quyến rũ của y, nói:
"Phải để ta nói xin lỗi mới đúng."
Cái này là vào đêm hôm qua, lúc y mạnh mẽ đâm thẳng vào bên trong, Ngụy Vô Tiện một bên rơi lệ một bên cười, sau đó dùng mấy cái móng vuốt cong cong nhọn hoắt của mình tạo ra thành quả. Khi đó hồ ly hít vào một ngụm khí lạnh mà nói, hồ tộc vì tình mà sống, nếu như cứ như vậy bị làm đến chết ở trên giường thì cũng coi như để lại một giai thoại cho người đời ca tụng.
Y hỏi lại, vậy hiện tại ngươi còn sống không, hay là chết rồi.
Hồ ly giãy giụa xoay người lại cưỡi lên bên trên y, sau đó dùng sức ngồi xuống, nói một câu, tùy tâm trạng của ngươi đấy.
Nói đi nói lại thì vận mệnh cũng đã khai ân một lần, từ nay về sau quãng đường còn lại của hai người bọn họ dài đến mức có thể sánh vai cùng nhật nguyệt.