5.
Không nên dạy cho y thuật phóng hỏa!
Ngụy Vô Tiện suýt chút nữa không tránh thoát khỏi quả cầu lửa vừa bay sạt qua vành tai, một bên lông mi cháy sém thì lập tức ý thức được rằng, năng lực học tập của con tiểu giao long này người bình thường không thể nào so sánh được.
Lam Trạm da trắng như tuyết, hỏa cầu ngưng tụ trong tay, khiến toàn thân y như được bao phủ bởi một tầng vàng nhạt ấm áp, hai chiếc sừng nhỏ trong suốt trên đầu đã dần trở nên cứng rắn. Y mặc một bộ kính trang màu trắng đơn giản, nhìn qua vô cùng khí thế. Bao cổ tay bằng bạc màu trắng lấp lóe long văn, đây là do Ngụy Vô Tiện tự tay rèn thành, mặt trong còn khắc lít nha lít nhít tám mươi mốt đạo phù chú hộ thân.
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ cái đuôi đen sì của mình, thầm nghĩ: Thật là đáng sợ.
"Ta nói ngươi chứ..." Hắn lăn một vòng trên mặt đất rồi đứng lên, cái tai hồ ly giật giật, nói: "Không lưu lại chút thể diện nào cho sư tôn của ngươi như vậy sao?"
Lời quở mắng nghe như đang oán trách nhưng lại chẳng hề có chút dấu hiệu tức giận nào. Lam Trạm thản nhiên nhìn thoáng qua con hồ ly đang ra vẻ chật vật, thu linh lực lại, chắp tay thi lễ:
"Sư tôn vẫn chưa dùng hết sức."
Hồ ly bị bóc mẽ một cách không thương tiếc thì lắc lắc đầu:
"Ngươi muốn nướng chín ta thì cứ việc nói thẳng. Nhưng nói trước cho ngươi biết, thịt hồ ly ăn không ngon chút nào đâu."
Thiếu niên đã sớm quen với loại trêu chọc mang theo tự giễu này, đáp:
"Vừa rồi lúc sư tôn đột ngột ra tay, cũng không hề nhắc nhở."
Thù dai đến thế cơ à?
Ngụy Vô Tiện cười cười bỡn cợt, lại ngồi phịch xuống đất:
"Vậy ngươi không né tránh hả?"
Thủ pháp hắn đang dạy đúng là dùng để tập kích bất ngờ, mặc dù động cơ giảng dạy có lẽ chỉ là muốn đùa đùa đồ đệ luôn nói cười cẩn thận của mình. Lam Trạm không nói gì, im lặng ngồi xuống bên cạnh hắn, cúi đầu sửa sang lại bao cổ tay. Ngụy Vô Tiện dang tay dang chân nằm ngửa trên mặt đất, cực kỳ mất hình tượng, tự hỏi có nên nhào đến kéo luôn cả thiếu niên bên cạnh nằm xuống hay không, lại tính toán xem xác suất tiểu giao long này tức giận là mấy phần. Nhưng hắn tính đi tính lại vẫn không tính rõ được, cuối cùng chỉ nhìn chằm chằm đàn chim vừa bay ngang qua những ngọn cây, cười thành tiếng.
Trong mắt hắn, Cửu Trùng Thiên xa đến mức vĩnh viễn không thể với tới.
Hắn lấy một quả táo từ cánh tay áo ra, đưa sang bên cạnh, thiếu niên ngồi vô cùng đoan chính, im lặng không nhận, hắn đành phải bĩu môi đưa lên miệng mình cắn một miếng, nước táo chảy ròng ròng, hai má phồng lên nhưng vẫn nói:
"Muốn thăng thiên đến vậy sao? Vậy ngươi nói cho ta nghe thử xem, thành tiên có chỗ nào tốt?"
Lam Trạm nhắm mắt tĩnh tọa, mặt trời đã ngả dần về hướng tây buông xuống vài sợi nắng ấm áp trên hàng mi dài.
"Tiểu Bất Điểm." Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: "Hóa rồng đau lắm đấy."
Hắn nghĩ đến dáng vẻ của một Long thần, sừng rồng kiên cố vững chắc, râu rồng trắng bạc, cái đuôi quét qua mấy tầng mây, móng vuốt sắc bén có thể nắm giữ mưa gió, còn có mảnh vảy ngược ngay dưới cổ cùng với ánh mắt chẳng hề dao động trước biến cố, lạnh lùng hơn đỉnh Côn Lôn, nhưng cũng có đôi khi ấm áp hơn cả ráng chiều Đông Hải. Nếu tiểu giao long này có thể thoát thai hoán cốt, trải qua chín đạo thiên kiếp gia cố cơ thể, luyện thành gân rồng.
Thiếu niên một thân gọn gàng thẳng tắp, gió xuân rì rào cũng không dễ nghe bằng giọng nói của y. Y trả lời, đã sinh ra là giao long thì nhất định phải hóa rồng phi thăng, cảm thấy cho dù phải trải qua chín đạo thiên kiếp cũng không có gì đáng sợ. Y nói, nếu có thể tiêu diệt hết yêu ma trên thế gian này thì mới là chính đạo của người tu tiên.
"Nhân gian vốn không cần phải chịu sự quấy nhiễu của yêu vật."
Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Ngươi nói cũng không sai."
Hắn ném quả táo đi, lại lấy ra một thanh kiếm từ trong tay áo, nhìn lưỡi kiếm sáng loáng cười cười nói:
"Chỗ yếu đuối nhất của yêu tu chính là Đan nguyên, chỗ được bảo vệ tốt nhất cũng là Đan nguyên, cho nên sẽ không để ngươi có thể dễ dàng thành công. Bởi vậy tuyệt đối không thể một mực tuân theo những gì mà sách đã dạy, trong lúc thực chiến chém giết yêu ma, trái tim và cổ họng..."
Hắn quay ngược mũi kiếm lại, đặt trên yết hầu của chính mình, ngọn hồ hỏa màu đỏ sẫm bùng cháy lên từ Đan nguyên bao vây lấy lưỡi kiếm:
"Vẫn luôn luôn là lựa chọn đầu tiên, cũng không khác gì so với giết người. Thân thể bị tiêu diệt, Đan nguyên đương nhiên cũng để mặc người khác xâu xé."
"Sư tôn!"
Khuôn mặt nhíu chặt của Lam Trạm biến sắc thật nhanh vì hành động này của hắn, đoạt lấy kiếm ném xuống, sau đó nghiến răng hai lần mới bình ổn được tâm trạng, lồng ngực vẫn còn khẽ phập phồng lên xuống.
"Sư tôn của ngươi cũng là yêu tu." Hồ ly đen cũng chỉ là làm bộ thôi, đợi tiểu giao long không rành thế sự đến gần hơn: "Sư tôn của ngươi là ngoại lệ sao?"
"Không giống nhau..." Hắn nhìn đồ đệ duy nhất của mình siết chặt tay, thấp giọng lặp lại lần nữa: "Không giống nhau."
Sao có thể không giống nhau chứ?
Đứa nhỏ ngốc này...
Ngụy Vô Tiện nở một nụ cười tự giễu.