1.
Một đoạn tàn hương màu xám tro rơi xuống giữa lư, một vòng khói nhẹ cuối cùng lờ mờ bốc lên, sau đó tan biến thành vô hình giữa thinh không.
Bầu không khí lúc này yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở cùng tiếng vải vóc loạt soạt khi ai đó khẽ trở mình. Bên trong Nhã thất, các vị tông chủ đã tập hợp đầy đủ ngồi an tọa trên ghế, nhưng không ai lên tiếng, chỉ tự đuổi theo những suy nghĩ trong đầu của riêng mình. Một lúc lâu sau, bên dưới cuối cùng cũng có người mở miệng:
"Giang tông chủ, ngươi vừa nói trong khoảng thời gian một nén hương Ngụy công tử sẽ có mặt. Nhưng bây giờ đã cháy hết ba nén hương rồi, tại sao vẫn không thấy Ngụy công tử đâu?"
Giang Trừng khẽ nhíu mày, nâng ngón tay lên ngoắc ngoắc ra hiệu cho một môn sinh của Giang thị lại gần. Bọn họ thì thầm với nhau vài câu, người nọ đi ra ngoài, được một lúc đã quay về, nhẹ nhàng lắc lắc đầu với Giang Trừng. Động tác tuy nhẹ, nhưng trong phòng lúc này có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm, tiếng bàn tán lập tức rì rầm nổi lên.
Giang Trừng lạnh nhạt đáp:
"Vừa rồi đã sai người đi tìm, làm phiền các vị đợi thêm một lát nữa vậy."
Vị tông chủ đang ngồi phía dưới kia lại nói:
"Khi nãy lúc đốt nén hương đầu tiên, Giang tông chủ nói chắc là hắn dậy muộn. Chúng ta ở đây ai cũng biết, xưa nay tác phong của Ngụy công tử... ha ha ha, muộn một chút thì đành phải muộn một chút thôi. Nhưng lúc sau gia phó nhà ngươi lại nói hắn còn không ở chỗ tạm trú đã được phân cho Giang gia. Ta là thấy, cái vị Ngụy công tử này ấy à, nói không chừng là chán ghét chúng ta luôn thảo luận những thứ thượng vàng hạ cám. Hôm qua trong dạ yến hắn cũng đã nói rồi đấy thôi, chúng ta cả ngày bàn đi bàn lại cũng chẳng được tích sự gì, không bằng đi làm một vài chuyện có ích."
Ý gã muốn nói là, Ngụy Vô Tiện không muốn nghe bọn họ thao thao bất tuyệt, cho nên chạy rồi.
Các vị tông chủ ngồi trong Nhã thất vốn đang nhỏ giọng tám nhảm, vừa nghe thấy thế thì toàn bộ người trong phòng lập tức ồn ào nghị luận. Giang Trừng nghe vậy thì mi tâm càng cau lại chặt hơn, hơi thở lúc nhanh lúc chậm như đang miễn cưỡng đè nén cơn giận, bỗng nhiên lại nghe thấy có người nói:
"Lam lão tiên sinh, Ngụy Vô Tiện này dù thế nào cũng cũng đã từng đến Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học, cũng đã từng làm đệ tử của ngài, tại sao lại chẳng học được chút gì..."
Nói còn chưa dứt lời nhưng ý tứ bên trong thì lại quá đủ rồi, người bên cạnh gã lập tức tiếp lời:
"Ta nghe nói hắn chỉ đến học có ba tháng, sợ là cũng không trách được Lam lão tiên sinh..."
Những lời kia vừa nói ra, có người nào đó ngồi trong phòng cười khẽ một tiếng. Giang Trừng đưa tay vuốt phẳng mi tâm đang nhíu chặt của mình, dùng tư thái mười phần vui sướng khi thấy người khác gặp họa mà nhìn Lam Khải Nhân tức đến run cả râu.
Lại qua một lúc, ở giữa chỗ ngồi bố trí cho Lan Lăng Kim thị có một giọng nói vang lên:
"Các vị cũng không cần bám lấy chuyện nhỏ này mà trách móc nặng nề, Ôn thị chỉ vừa mới bị tiêu diệt thôi, không cần làm tổn thương hòa khí. Nếu Ngụy công tử không ở đây, chi bằng các vị cứ bắt đầu trước..."
Giang Trừng vừa nâng mắt lên nhìn đã nhận ra người nói chuyện là Kim Quang Dao. Nhưng mà cũng chẳng có mấy người trong Nhã thất nghe được lời người này nói, ai xì xào bán tán thì tiếp tục xì xào bán tán, ai cười khẩy thì tiếp tục cười khẩy. Trên mặt Kim Quang Dao vẫn là nụ cười khéo léo như thường, cũng không thấy được chút quẫn bách nào, chỉ tiếp tục cúi đầu uống trà.
Sau đó tiếng bàn tán cùng thanh âm hỗn tạp đột nhiên đứt đoạn. Cả Nhã thất lập tức yên tĩnh trở lại, Lam Khải Nhân nói:
"Vong Cơ?"
Lam Vong Cơ đứng dậy đi đến giữa phòng, thân hình cao lớn dừng lại trước ghế thủ tọa rồi hành lễ, sau đó thấp giọng lên tiếng:
"Ta đi tìm hắn."
Y chỉ nói bốn chữ, sau đó xoay người đi ra ngoài, lúc bước tới cuối hành lang, tay áo trắng như tuyết của giáo phục Lam thị bị gió thổi hơi phồng lên, tiếp đến đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chuông đuổi chim* dưới mái hiên cũng bị trận gió nhẹ kia lướt qua, rùng mình khẽ rung lên, phát ra những tiếng leng keng thanh thúy. Đợi bóng dáng của Lam Vong Cơ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, tiếng xì xào trong Nhã thất lại tiếp tục vang lên. Giang Trừng lạnh mặt nhìn mấy cái miệng đang mấp máy không ngừng cùng với vài cái liếc mắt giao lưu chẳng thèm giấu giếm kia, không cần đoán nhiều cũng biết bọn họ đều đang nghĩ đến cái gì.
Sợ rằng hôm nay Ngụy Vô Tiện không tránh khỏi kết cục bị người ta túm cổ áo xách vào Nhã thất rồi.
(*Kinh điểu linh 惊鸟铃: Chuông đuổi chim là đồ trang trí thường có ở chùa cổ hay những kiểu kiến trúc dạng chùa, treo ở dưới mái hiên, lúc gió thổi qua những chiếc chuông nhỏ va vào nhau tạo thành tiếng vang, dùng để đuổi chim đi, đề phòng chim đậu ở chỗ đó sẽ ỉa phân lung tung làm ô nhiễm tòa kiến trúc)
Lam Vong Cơ đẩy cửa của Tĩnh thất ra, ngửi thấy một tia đàn hương thanh lãnh nhàn nhạt trong không khí.
Hương được đốt từ giờ Mão, lúc này đáng lẽ phải cháy hết rồi, lại không biết được người nào tiếp tục đốt, từng vòng khói trắng lả lướt phiêu tán trong không khí. Y đưa tay nhấc vài tấm rèm mỏng che ở gian ngoài lên, thấp giọng nói:
"Ngụy Anh?"
Không có ai đáp lại.
Lam Vong Cơ khẽ thở dài một hơi, đi vào gian trong, không cần bước tiếp đã nương theo ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy một bóng người đang quấn chăn cuộn tròn nằm trên giường.
Mùi hương trong không khí bỗng nhiên nổi lên chút xao động. Lẫn trong mùi đàn hương u tĩnh lại có thêm một tia ngọt ngào kỳ lạ, nồng nhưng không ngán, quanh quẩn ngay dưới chóp mũi, làm cho người ta nhớ đến mùi hoa tươi hòa cùng quả chín, tựa như một cánh rừng bừng bừng sắc xuân. Khi mùi hương này tản đi thì lại xuất hiện một cỗ thơm nồng trầm ấm miên man hơn, mang theo chút cay độc, hệt như một vò rượu ngon ủ lâu năm mới mở nắp.
Lần thứ hai Lam Vong Cơ mở miệng thì giọng nói đã trầm thấp hơn vài phần, gọi:
"Ngụy Anh."
Người đang ngủ trên giường khẽ run lên một chút.
Lam Vong Cơ hơi nín thở rồi bước đến một bước, ngồi ở bên mép giường, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là mái tóc dài đen nhánh của Ngụy Vô Tiện xõa tung trên chiếc gối trắng tinh của y, ánh mặt trời dịu dàng mơn man nơi gáy cổ, tia sáng rạng ngời tôn lên làn da trắng nõn tinh tế, khiến dấu răng đỏ ửng chói mắt còn lưu lại ở chỗ này càng thêm nổi bật, giống như là mới cắn xuống cách đó chưa lâu, đỏ đến mức như sắp rỉ máu đến nơi.
Ngụy Vô Tiện ngủ ở trên giường của Lam Vong Cơ, quần áo cũng chỉ mặc lung tung lộn xộn, trên người tuy vẫn còn trung y, nhưng mà cổ áo quá rộng, sắp rớt đến khuỷu tay rồi. Áo ngoài khoác trên người hắn rõ ràng cũng là của Lam Vong Cơ, cả người cuộn tròn trên giường thành một cục, căn bản không phân biệt được là hắn mặc ngoại bào của Lam Vong Cơ đi ngủ hay là hắn ôm chặt lấy chỗ vải vóc mềm mại đó rồi vùi cả người vào trong.
Hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ rung động, do dự trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên sau gáy của Ngụy Vô Tiện, ngón tay cái do luyện đàn lâu năm nên có một lớp chai mỏng vuốt nhẹ qua dấu răng bắt mắt kia. Cả người Ngụy Vô Tiện run lên, giống như con thú nhỏ bị giật mình thoát khỏi cơn ác mộng, bừng tỉnh. Hắn vẫn chưa mở mắt, cả người lại đột nhiên căng đến cứng đờ. Lam Vong Cơ vội vàng lên tiếng.
"Là ta."
Sau đó Ngụy Vô Tiện chậm rãi thở phào ra một hơi, nhưng tư thế nằm cuộn tròn trên giường vẫn không thay đổi, lúc lâu sau, giọng nói khàn đặc mới phát ra từ dưới áo ngoài của Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm...?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừ, là ta."
Y lại một lần nữa cực kỳ cẩn thận từng li từng tí áp tay lên sau gáy Ngụy Vô Tiện. Người kia không hề động đậy, cũng không nói gì, nhìn qua giống như lại ngủ tiếp rồi, lòng bàn tay lành lạnh của Lam Vong Cơ được nhiệt độ của làn da hắn sưởi ấm. Lam Vong Cơ hỏi:
"Lúc nãy ta đã đưa ngươi về phòng... Ngươi quay lại đây được bao lâu rồi?"
Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện mới mơ mơ màng màng nói:
"Không biết."
Lam Vong Cơ thử kéo kéo áo ngoài của mình đang được hắn ôm trước ngực ra, lại không nghĩ rằng Ngụy Vô Tiện trong lúc mềm mại lại ôm lấy đống vải kia thật chặt, cái đầu nhỏ theo động tác lôi kéo mà lay lay, mái tóc cọ xát với vải áo gối, tiếng ma sát nhỏ vụn vang lên khắp gian trong tĩnh lặng. Lam Vong Cơ thả lỏng tay, nói:
"Nhã thất tìm ngươi."
"Ồ..." Ngụy Vô Tiện nửa tỉnh nửa mê hừ nhẹ một tiếng, vẫn mang theo chút khàn khàn, âm cuối bất giác kéo lên, trực tiếp biến thành một cái móng nhỏ gãi gãi vào đáy lòng người kia: "Thế thì cứ để cho bọn họ... tìm tiếp đi."
Lam Vong Cơ ngừng lại một chút, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn:
"Ta đến tìm ngươi."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Làm gì cơ...?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Tin tức truyền đến từ đêm qua, ngươi nhớ rõ không? Nghĩa địa của Ôn thị ở Tương Châu bị người ta đào lên hơn mười cỗ quan tài, tất cả đều là quan tài rỗng. Thế nhưng bên trong những cỗ quan tài đó đều từng chôn người Ôn gia, toàn bộ đều là người lúc sống linh lực cao cường. Thúc phụ lo lắng có người lấy những xác chết này để luyện hung thi cao cấp, nên sáng nay đã hẹn các vị Tông chủ..."
Hiếm khi Lam Vong Cơ nói một lần nhiều câu như vậy, nhưng mà Ngụy Vô Tiện đang nằm trong lớp áo ngoài của y lại chỉ hơi động đậy, khẽ nâng tay lên, bên ngoài nhìn vào thì có vẻ hắn đang dùng hai ngón tay bịt lỗ tai lại. Lần thứ hai Lam Vong Cơ thở dài, gọi:
"Ngụy Anh."
Giọng nói mơ màng của Ngụy Vô Tiện vang lên dưới lớp vải áo:
"Không đi đâu."
Lam Vong Cơ nói:
"Ngươi dậy trước đã."
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Không dậy nổi."
Lam Vong Cơ trầm giọng nói:
"Ngụy..."
Chiếc áo đang bọc kín đầu Ngụy Vô Tiện động đậy, sau đó bị chính tay hắn xốc lên. Tia nắng chiếu thẳng vào làm Ngụy Vô Tiện phải nheo mắt lại, chút lệ quang do đồng tử tiếp xúc đột ngột với ánh sáng dừng lại trên hàng mi, đôi mắt phong tình lại thấm đẫm thêm vài phần mềm mại. Hắn vẫn nằm trên giường, nhưng xoay người lại, đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện một cách đặc biệt rõ ràng:
"Ta không dậy nổi."
Sau đó hắn cắn răng, nói tiếp từng chữ từng chữ một:
"Bởi vì - ta - ngủ - với - Lam nhị công tử!"
Hơi thở đều đặn của Lam Vong Cơ bỗng dưng khựng lại.
Ngoại bào đang bọc lấy hắn trượt hẳn xuống, phơi ra hình ảnh kích thích bên dưới. Vạt trung y của Ngụy Vô Tiện mở lớn, để lộ cần cổ vẫn còn lưu lại không ít dấu hôn đỏ thắm, dưới ánh nắng lại thêm phần kiều diễm, tựa như từng đóa hoa đào nở rộ trên làn da trắng như tuyết, một đường kéo dài tận xuống ngực. Thậm chí lúc hắn giơ cổ tay lên còn có thể thấy rõ được vệt đỏ do bị ghì chặt mà thành.
Khóe miệng Lam Vong Cơ giật giật, sau đó khẽ run lên một chút. Còn không đợi y mở miệng, cả người Ngụy Vô Tiện đã đột nhiên nhào về phía y, mãn nguyện tặng bản thân vào trong vòng tay ấm áp, sau đó vùi sâu mặt ở bên cần cổ thon dài của Lam Vong Cơ.
Yết hầu của Lam Vong Cơ theo bản năng trượt lên trượt xuống một vòng. Lưng y căng đến mức cứng ngắc, ngón tay túm chặt lấy vạt áo của Ngụy Vô Tiện đang tán loạn trên đùi y. Lúc này lại nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói:
"Đừng động đậy."
Chóp mũi của hắn kề sát vào hõm cổ của Lam Vong Cơ, hơi thở ấm áp mơn man trên làn da y. Nửa thân trên của Lam Vong Cơ thẳng tắp cứng đờ như một gốc tùng, sau đó phát hiện ra cánh tay của Ngụy Vô Tiện chậm rãi ôm chặt lấy tấm lưng rộng rãi, cả người như treo trên người y, hơi thở bắt đầu trở nên đều đặn.
Hít vào thở ra, từng luồng khí ấm áp vờn quanh bên gáy, khiến làn da của Lam Vong Cơ nổi lên một trận run rẩy cực nhỏ. Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói:
"Thơm quá."
Sau đó hắn gục hẳn đầu xuống, cằm tựa lên chỗ giao nhau giữa vai và cổ của Lam Vong Cơ, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi. Lúc lâu sau, y cũng chậm rãi nâng tay lên, đỡ lấy lưng của Ngụy Vô Tiện. Người trong lồng ngực thân thể ấm áp, nhiệt độ cơ thể xuyên qua một tầng trung y vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sức nóng khác thường. Lọn tóc luôn vểnh lên không chịu ngoan ngoãn xẹp xuống của hắn cọ cọ vào gáy Lam Vong Cơ, hơi thở thong thả cũng như có như không lướt nhẹ qua chỗ đó, gần như làm cho người ta không phân biệt rõ được cảm giác đó là ngứa ngáy hay rung động. Lam Vong Cơ hít vào một hơi thật sâu, mùi hương trên người Ngụy Vô Tiện lập tức tràn ngập khoang mũi. Chính là mùi hương ngòn ngọt mà khi nãy y đã ngửi được lúc mới tiến vào, giờ phút này trở nên vô cùng nồng nàn, cực kỳ chân thật, không hề giống bất kỳ thứ mùi hương nào trên đời, từng đợt từng đợt phảng phất nơi đầu mũi, tuyên bố rõ ràng rằng bản thân Ngụy Vô Tiện đang ở trong lồng ngực Lam Vong Cơ. Mùi hương đó không một tiếng động mà thấm đẫm vào mạch máu, thúc giục trái tim y đập rộn ràng, từng nhịp từng nhịp, không cách nào bình ổn lại. Y dùng sức ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện.
Trong lúc mộng mị, Ngụy Vô Tiện ngửi thấy mùi đàn hương. Hắn cũng không phân biệt được đây là mơ hay là thật, giống như hắn đang vùi mình trong Tĩnh thất vậy, chỉ cần đưa mắt nhìn loạn là có thể thấy được gương mặt của Lam Vong Cơ. Khi ánh nến bập bùng giữa đêm đen vắng lặng chiếu rọi bóng lửa mơ hồ xuống đôi mắt màu lưu ly cực nhạt kia thì cũng là lần đầu tiên từ lúc biết nhận thức Ngụy Vô Tiện thấy được một chút gì đó nóng bỏng đến nhường này, nóng đến mức hắn không thể thở nổi, nóng đến mức hắn buông xuống hết thảy chừng mực, cả thế giới trong hắn như bị ngọn lửa tình đột nhiên đánh úp đến mức thiêu rụi hoàn toàn.
Ngụy Vô Tiện lại mở to mắt, giấc mơ ấy thế mà biến thành sự thật. Thứ đầu tiên đập vào trong tầm nhìn của hắn chính là giá sách của Tĩnh thất, cái giá cũng không cao, những vật bày bên trên cũng không nhiều, chủ yếu là làm bạn với cái bàn nhỏ ở trước giường mà người kia hay dùng để châm đèn đọc sách. Sau đó hắn phát hiện ra bản thân được ai đó ôm trong lòng. Trên người của ai kia có mùi đàn hương mà hắn đã ngửi thấy trong giấc mộng của mình, dùng khí thế che trời lấp đất mà bao kín lấy hắn, giống như từ đầu đến chân đều bị người ta đánh dấu một phen. Sau gáy vẫn còn hơi nhói đau, nhưng Ngụy Vô Tiện lại bỗng dưng cảm thấy loại cảm giác này... vô cùng tốt. Chẳng qua, khi mở miệng thì câu đầu tiên hắn nói vẫn là:
"Lam Trạm, vì sao ngươi lại ôm ta?"
Bờ vai của Lam Vong Cơ cứng đờ, y biết lần này Ngụy Vô Tiện tỉnh thật rồi. Y buông lỏng tay ra, cánh tay của Ngụy Vô Tiện cũng động đậy, lúc này hắn mới phát hiện ra căn bản không thể nói rõ được là ai ôm ai. Bởi vì tay Ngụy Vô Tiện không chỉ vòng qua rồi siết lấy lưng Lam Vong Cơ, mà ngón tay thậm chí còn quấn lấy một ngọn tóc đen nhánh của đối phương, quần áo vốn phẳng phiu cũng bị hắn ôm đến mức xuất hiện vài nếp nhăn. Ngụy Vô Tiện lui về sau một chút, mặt đối mặt với Lam Vong Cơ, sau đó cả hai người đồng thời tránh ánh mắt sang hướng khác. Ngụy Vô Tiện vô thức sờ sờ tóc của mình, không biết đến cùng hai người đã quấn quýt bên nhau một chỗ bao lâu rồi mà đến cả tóc cũng bị ánh nắng sưởi cho ấm lên. Ngụy Vô Tiện nâng mắt, nói:
"Lam Trạm, vành tai của ngươi đỏ rồi kìa."
Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì Lam Vong Cơ đã hơi nghiêng mặt sang chỗ khác cố che giấu, lúc lâu sau cũng không nói gì.
Ngụy Vô Tiện với tay ra sau sờ sờ gáy mình, phát hiện ra chỗ đó cũng rất nóng, trong lòng biết đây cũng là do phơi nắng dưới ánh mặt trời mà thành, không rõ là đến cùng bọn họ đã ôm nhau bao lâu nhỉ. Hắn hắng hắng giọng rồi nói:
"Vừa rồi ngươi nói có người tìm ta phải không?"
Ngụy Vô Tiện hỏi thì hỏi, nhưng nhất định không chịu nhìn thẳng mặt Lam Vong Cơ, cho nên cũng không biết nên dừng mắt ở chỗ nào. Khóe mắt liếc qua bả vai khẽ run lên một cái của Lam Vong Cơ, chắc là y đang gật đầu.
Ngụy Vô Tiện tùy tiện kéo kéo buộc buộc lại quần áo loạn xạ trên người, nhìn chằm chằm vào một đoạn hoa văn thêu trên vạt áo của Lam Vong Cơ, hỏi:
"Chuyện gì thế?"
Lam Vong Cơ thấp giọng đáp:
"Tương Châu."
Ngụy Vô Tiện hình như cũng đã nhớ đến chuyện này, lên tiếng:
"Ta đi bây giờ luôn đây..."
Hắn đứng thẳng người lên, vừa mới định bước chân xuống giường thì cả người không tự chủ được đổ nhào về phía trước, may mà Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt túm được hắn rồi kéo lại, thấp giọng hỏi:
"Sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện ngồi trên mép giường, cắn răng, không nói nên lời.
Không chỉ có mình đầu gối như nhũn ra, mà còn chỗ khó nói thẳng tên ở giữa hai chân lúc này vô cùng khó chịu, giống như vẫn còn nguyên cảm giác có thứ gì đó vừa cứng vừa nóng cắm ở bên trong, căng đến mức vừa xót vừa trướng, chỉ cần hơi co rút lại cũng phát đau. Ngụy Vô Tiện chống tay đỡ trán, cắn chặt răng, chỉ cảm thấy những mạch máu trong đại não đang nảy lên thình thịch. Một bàn tay khác của hắn xoa xoa nhẹ sau gáy, lập tức chạm đến một dấu răng vô cùng rõ ràng được in ở trên làn da mịn màng.
Đêm hôm qua, hắn cùng Lam Vong Cơ...
Lúc lâu sau, bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện cảm nhận được một mảnh ấm áp dán vào lưng mình, hình như là Lam Vong Cơ vừa nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên trấn an tấm lưng khẽ run rẩy của hắn. Nhưng lưng Ngụy Vô Tiện vừa run lên thì mảnh ấm áp kia lại biến mất. Sau đó hắn nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ truyền đến:
"Không cần đi nữa."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Vì sao?"
Lam Vong Cơ đáp: "Đã qua giờ Tỵ, Nhã thất chắc là đã bàn bạc xong xuôi rồi."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Vậy ta đây quay về phòng..."
Còn chưa nói hết câu, đầu gối bỗng nhiên nhẹ bẫng, Ngụy Vô Tiện gần như theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, lúc này hắn mới phát hiện ra Lam Vong Cơ đã vòng tay xuống bế ngang hắn lên. Y đưa mắt thoáng đảo qua áo ngoài đang khoác hờ hững trên người hắn, ý bảo hắn khép kín vạt áo lại. Ngụy Vô Tiện nương theo ánh nhìn của y, bắt gặp một góc áo thêu hoa văn mây cuộn tinh tế sắp rũ xuống chạm đất tới nơi rồi. Nhớ lại một chút, dường như khi nãy hắn bước vào Tĩnh thất, thuận tay chọc chọc cái lư hương rồi túm lấy một chiếc áo ngoài mà Lam Vong Cơ đang treo trên giá, sau đó nghiêng người ngã xuống chiếc giường làm bằng gỗ mun ngủ mất.
Lam Vong Cơ cất bước, Ngụy Vô Tiện bị y dùng sức ôm chặt bế đi như vậy thì không biết nên nói cái gì, suy nghĩ nửa ngày mới phun ra được một câu:
"Sao nào, Lam nhị công tử, ngươi định dẫn ta bỏ trốn đấy à?"
Lam Vong Cơ không đáp lại, thậm chí còn không thèm cúi đầu nhìn hắn, chỉ ổn định nện từng bước chậm rãi đi ra ngoài, bước qua những tấm rèm mỏng, tiến vào ngoại thất không một bóng người. Ngụy Vô Tiện sợ y sẽ một đường bế ngang mình đến chỗ nào đó lắm, chẳng qua là lúc này cả người hắn bủn rủn, được người ta ôm ấp bế bồng như vậy mới cảm thấy ngay đến đầu ngón tay cũng chẳng muốn nâng. Hắn vô cùng nghi ngờ khả năng sẽ bị người này bế đi khắp nơi, cho nên vội vàng túm lấy lọn tóc của Lam Vong Cơ đang rũ xuống trước người hắn, lúc này người kia mới dừng bước, rũ mắt nhìn xuống.
Lồng ngực Ngụy Vô Tiện vẫn còn phập phồng, nhưng lúc hít vào một hơi tràn ngập mùi đàn hương, có mùi hương trên người Lam Vong Cơ, còn có mùi hương quanh quẩn bên trong Tĩnh thất, ngào ngạt tràn ngập khoang mũi, cho đến khi lên tiếng thì ngữ khí cũng đã ổn định được vài phần. Hắn hỏi:
"Lam Trạm, đến cùng là ngươi muốn mang ta đi đâu?"
Chốc lát sau, Lam Vong Cơ mới trả lời hắn:
"Tương Châu."