2.
Tối hôm qua.
Lam Vong Cơ bước vào nội đường, nghe thấy một tiếng cười nhẹ vang lên từ góc phòng, một tiếng cười quen thuộc đến không ngờ.
Dạ yến của Lam thị đương nhiên không có rượu, chẳng qua chỉ là phẩm trà và nghe nhã nhạc, nhưng dù sao cũng có nhiều người tụ tập, không còn sự yên tĩnh tuyệt đối giống như ngày thường. Lam Vong Cơ nhìn về phía tiếng cười kia phát ra, thấy Ngụy Vô Tiện ngồi ở một góc phòng, dựa vào một cây cột nhà, sau lưng kê một cái đệm mềm, mười phần không nhã chính mà nghiêng ngả trên ghế sạp. Bên cạnh hắn tụm năm tụm ba một đám công tử thế gia, nhìn qua có vẻ đều quen biết, trên mặt ai cũng mang theo ý cười.
Một người trong số đó nói:
"Đã sớm nghe nói Ngụy huynh không thích đồ ăn thức uống của Vân Thâm Bất Tri Xứ, không nghĩ đến ngay cả lá trà cũng tự mình mang theo!"
Lại có người nói:
"Lúc trước gia nhân trong nhà nói qua, rằng Ngụy huynh mang theo một xe ngựa chở lá trà từ Vân Mộng đến đây, không biết huynh mang theo nhiều thế làm gì?"
Ngụy Vô Tiện vẫn nghiêng người ngồi tại chỗ, lắc đầu cười nhẹ, tóc đen từ đầu vai buông xuống, nói:
"Nếu ta nói là ta thích ăn món lá trà xào thì sao?"
Mấy người kia không phân biệt được là hắn nói thật hay nói đùa, đành phải miễn cưỡng cười rộ lên phụ họa. Ngụy Vô Tiện lại hơi nâng mắt, không biết vô tình hay cố ý, đúng lúc hay không đúng lúc, chạm phải ánh mắt của Lam Vong Cơ. Hắn hệt như một con báo đang đợi mồi săn tự tìm đến cửa vậy, nheo nheo đôi mắt mị hoặc.
Lam Vong Cơ gật đầu với hắn, theo bản năng muốn xoay người rời đi, lại nghe thấy Ngụy Vô Tiện ở sau lưng mình gọi một câu rõ ràng:
"Lam Trạm!"
Như thế này thì không đi được rồi, Lam Vong Cơ quay người nhấc chân đi về phía hắn, mấy người đang vây quanh Ngụy Vô Tiện lại giống như bị đông cứng từ xa, một lúc lâu sau mới vội vàng đứng dậy hành lễ với Lam Vong Cơ, sau đó tự mình rút lui. Lam Vong Cơ dừng bước đứng trước cái bàn của Ngụy Vô Tiện, người kia lại vẫn giương mắt nhìn y như cũ. Hoàng hôn đã buông xuống, màn đêm thâm trầm, tuy trong phòng có đốt nến nhưng ánh nến cũng không được tính là sáng rõ. Lam Vong Cơ cảm thấy trong đôi mắt ảm đạm của Ngụy Vô Tiện bỗng dưng xán lạn đến mức làm người khác ngạc nhiên, giống như có những vì tinh tú từ trên trời cao rơi thẳng vào đáy mắt đen láy trong suốt ấy rồi bùng cháy dữ dội. Ngụy Vô Tiện chỉ chỉ ghế sạp kê ở trước bàn của hắn, nói:
"Ngồi không?"
Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày, phất tay áo ngồi xuống, ánh mắt đảo qua mặt bàn. Bên trên có đặt mấy chén nhỏ uống trà, cũng không thấy bất kỳ loại đồ ăn nào không đứng đắn, bên cạnh còn có một hộp lá trà tròn vo, trên thân bình hoa văn bông sen, chắc hẳn là dùng để đựng lá trà mà mấy vị công tử thế gia nhắc tới khi nãy. Ánh mắt của Lam Vong Cơ khựng lại một chút. Y cầm lấy chén trà đang đặt trước mặt Ngụy Vô Tiện, nhưng người kia lại làm ra vẻ buồn cười, cũng không ngăn lại, chỉ nhướng nhướng mày với y, hỏi:
"Sao, ngươi muốn uống à?"
Ánh nến lờ mờ, cũng không nhìn thấy rõ màu sắc của chất lỏng bên trong. Lam Vong Cơ đưa đến gần chóp mũi ngửi một chút, hai đầu mày nhíu lại càng chặt, sau đó nhìn lại Ngụy Vô Tiện, đã thấy người trước mắt y rõ ràng đang nở một nụ cười vô cùng tươi tắn. Ngụy Vô Tiện uể oải nói:
"Đừng uống chén đó, ta đã uống qua rồi. Nếu Lam nhị công tử thật sự muốn nếm thử, ta vẫn còn rất nhiều đấy!"
Hắn cong đầu ngón tay lại gõ gõ lên cái hộp đựng trà cũng không tính là nhỏ kia, vạt áo vì động tác này mà lỏng ra một chút, để lộ cần cổ thon thả trắng nõn. Lam Vong Cơ cầm lấy hộp đựng trà đưa lên cạnh tai lắc nhẹ một cái, nghe được bên trong không hề có tiếng lạo xạo của lá trà, mà nghe như là tiếng nước sóng sánh.
Đó là rượu.
Lam Vong Cơ hỏi: "Uống bao nhiêu rồi?"
Ngụy Vô Tiện có chút không kiên nhẫn, 'tặc' một tiếng chép miệng, nói:
"Lại sao nữa, chẳng qua mới chỉ một tháng chưa gặp, Hàm Quang Quân lại muốn cãi nhau với ta nữa hả?"
Chữ "lại" kia khiến cho hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ run lên một nhịp.
Một trận gió nhẹ thổi qua, ngọn nến chập chờn lay động, mành treo ở giữa phòng như một bóng ma phất qua tầm mắt của Ngụy Vô Tiện, ánh sáng vàng nhạt mơ hồ làm hai gò má của hắn thoáng ửng hồng, đôi mắt lấp lánh đến mức khiến Lam Vong Cơ gần như phải nhìn sang hướng khác.
Ngụy Vô Tiện đưa tay vuốt ve cái bình nặng nhất đang đặt trên bàn, nói:
"Ngươi xem, ta còn chú ý đến thể diện của nhà ngươi, đến cả rượu mua xong cũng mở nắp ngay dưới chân núi, rót vào trong bình đựng lá trà rồi mang lên. Lam nhị công tử không cần..."
Hắn đang nói dở câu thì khựng lại, bởi vì mấy ngón tay của Lam Vong Cơ đang bắt lấy cổ tay hắn. Ngụy Vô Tiện dùng sức giãy ra, lực tay kinh người của đối phương lại cũng tăng lên. Giãy một phát không thoát được, Ngụy Vô Tiện mang theo sự ngạc nhiên mà giãy lần thứ hai mạnh hơn, lại chỉ cảm thấy mấy ngón tay mảnh khảnh đẹp như một tác phẩm điêu khắc của đối phương biến thành gọng sắt trói chặt lấy mạch máu nơi cổ tay hắn. Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện trở nên rét buốt, ngữ khí lạnh lùng quát:
"Lam Vong Cơ!"
Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ khẽ động, nhưng lại không buông ra. Ngón tay cái mang theo một lớp chai mỏng lướt qua mặt trong cổ tay của Ngụy Vô Tiện, vừa tiếp xúc với nơi mà làn da đặc biệt mềm mại mịn màng kia lại giống như chạm vào chỗ nào đó đặc biệt không thể đụng tới, khiến cho Ngụy Vô Tiện nảy sinh loại cảm giác bị bắt giữ mà không thể chạy thoát, một cơn ớn lạnh bắt đầu chạy dọc sống lưng. Hắn gằn giọng nói từng chữ từng chữ:
"Buông ra."
Lam Vong Cơ lại hỏi:
"Vừa rồi tại sao bọn họ đều ngồi vây xung quanh ngươi?"
Ngụy Vô Tiện nhướng mày cười lạnh:
"Chẳng lẽ lại phải ngồi vây xung quanh ngươi mới được à? Đương nhiên là do ta được nhiều người thích!"
Lam Vong Cơ nhíu mày nhìn hắn, thấp giọng nói:
"Ngươi vẫn chưa nhận ra?"
Ngụy Vô Tiện trừng mắt hỏi lại y:
"Nhận ra cái gì?"
Biểu cảm trong ánh mắt của Lam Vong Cơ thay đổi liên tục, cuối cùng biến thành tiếng thở dài thoát ra khỏi khóe miệng:
"Ngươi đi theo ta."
Ngụy Vô Tiện vốn định từ chối, nhưng Lam Vong Cơ lại túm chặt lấy tay hắn, không chút sợ hãi mà đứng lên, vẫn nắm lấy tay hắn ở dưới ống tay áo dài rộng, nhất định không chịu buông. Hắn còn tưởng do tay Lam Vong Cơ quá lạnh, đợi đến khi thật sự đi ra đến mái hiên mới phát hiện ra là do thân nhiệt của mình quá nóng. Cứ đi rồi lại đi, những ngọn đèn nhẹ nhàng đong đưa thắp sáng chốn thâm sơn u tĩnh Vân Thâm Bất Tri Xứ giữa trời đêm, mấy ngón tay đang nắm chặt lấy cổ tay hắn cũng chậm rãi ấm lên, nhiệt độ cơ thể của cả hai hòa thành một, cuối cùng đã chẳng thể phân biệt rõ là Lam Vong Cơ chạm vào nơi nào.
Sau đó Ngụy Vô Tiện nghe được tiếng tim đập của chính mình, từng nhịp dồn dập dần dần phóng đại trong tai.
Lam Vong Cơ kéo hắn đi về phía trước một mạch. Tối nay ở Nhã thất có tiệc, đệ tử của Lam thị đều tập trung ở đó, cho nên tuy vẫn chưa đến giờ cấm đi lại ban đêm nhưng khắp nơi lại vắng vẻ không một bóng người. Thanh âm của bữa dạ yến cách bọn họ ngày càng xa, một trận gió bỗng dưng thổi qua làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút lạnh, chẳng hiểu sao lại thấy dưới chân có vài phần bước không vững, chỉ đành lắc lắc đầu tập trung tinh thần, lạnh nhạt hỏi:
"Lam Trạm, ngươi đây là đang muốn kéo ta đến sau núi rồi đánh một trận sao?"
Lam Vong Cơ ngừng bước, quay lại liếc mắt nhìn hắn một cái, trong ánh nhìn kia có chút gì đó mà tạm thời Ngụy Vô Tiện không thể đọc hiểu được, nặng nề giống như tảng đá mà ai đó vừa ném xuống đáy hồ sâu vậy.
Sau đó hắn nghe thấy Lam Vong Cơ nói:
"Nơi này."
Ngụy Vô Tiện nhìn về hướng mà y ra hiệu, lại trông thấy cửa lớn của Tĩnh thất. Ngụy Vô Tiện tự suy tự diễn hừ một cái, lại nói tiếp:
"À, ngươi là muốn kéo ta vào phòng ngươi sau đó đánh một trận."
Lam Vong Cơ không thèm đáp lại, nâng tay đẩy cửa ra. Sương đêm đầu xuân bao phủ khắp sân viện, thấm đẫm trên những viên sỏi trắng rải khắp sân, Ngụy Vô Tiện thấy y đóng cửa ngoài của sân viện lại, sau đó nghe y hỏi:
"Ngươi có Thanh tâm đan không?"
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nói:
"Thanh cái gì..."
Hắn bỗng dưng mím chặt môi, mạnh mẽ lui về phía sau từng bước, hai mắt mở lớn nhìn Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ buông tay hắn ra, Ngụy Vô Tiện theo bản năng dùng một tay khác vòng lấy cổ tay của chính mình, cảm nhận được mạch máu dưới làn da mỏng manh đang điên cuồng nảy lên từng nhịp.
Lúc này không chỉ có mùi rượu.
Một sợi mùi đàn hương thật nhạt quanh quẩn trong không khí, bị sương đêm thấm đẫm còn mang theo chút lạnh lẽo. Nhưng mà bọn họ còn chưa bước vào bên trong, chỉ mới đứng bên ngoài sân, Ngụy Vô Tiện nhìn về phía mùi hương kia đang truyền đến, chỉ thấy ánh trăng lơ đãng buông xuống bờ vai của Lam Vong Cơ, nhuộm một tầng sáng lên vải áo mềm mại trắng tinh như tuyết.
Lam Vong Cơ lặp lại lần nữa:
"Thanh tâm đan."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Không thể nào."
"Ngụy Anh, ngươi..." Lam Vong Cơ vừa mở miệng, nhưng nửa sau của câu nói như nghẹn ở yết hầu, phải mất một lúc lâu y mới có thể trầm thấp thốt ra từng chữ một: "Tin kỳ đến rồi."
Ngụy Vô Tiện cười lạnh một tiếng:
"Liên quan gì đến ngươi?"
Nhưng câu này hắn nói ra cũng chẳng có chút sức mạnh nào, bởi vì đương nhiên là có liên quan rồi. Người đời đều nói Vân Mộng Giang thị Ngụy Vô Tiện là một Càn nguyên cực kỳ mạnh mẽ, một cây sáo thổi suốt đêm đen, bước một bước là trăm quỷ thần phục, nhưng chỉ có Lam Vong Cơ biết được thân phận thật sự của hắn...
Bị vây khốn trong động Huyền Vũ nhiều ngày như vậy, đến ngay cả quần áo cũng là mặc loạn trung y cùng ngoại bào của nhau, không biết cũng khó.
Lam Vong Cơ không hề nói nhiều, chỉ chăm chú nhìn Ngụy Vô Tiện. Trời đêm nổi gió, thổi tan mây mù đang che khuất vầng trăng, rót từng sợi bàng bạc xuống hàng mi dài của Lam Vong Cơ, ánh mắt mang theo trách móc làm cho Ngụy Vô Tiện trong thoáng chốc không có biện pháp cưỡng lại, đành thở dài cúi đầu sờ soạng trong vạt áo, lấy ra một cái bình nhỏ màu trắng, biết rằng trong đó còn thuốc cho nên tiện tay nghiêng bình, dứt khoát nuốt xuống hai ba viên ngay trước mặt Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện nói: "Được rồi chứ? Để ta quay về."
Lam Vong Cơ đáp: "Đợi một lát nữa, tĩnh tâm."
Y đẩy cửa Tĩnh thất ra, thắp lên một ngọn nến. Ngụy Vô Tiện đứng bên ngoài ngửa mặt nhìn trời, sau đó lại quay mặt nhìn cửa lớn đang đóng chặt, thở dài một hơi, lúc này mới tặc tặc lưỡi khoanh tay trước ngực rồi đi vào, tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống. Lam Vong Cơ đã yên vị từ lâu, đang múc nước vào cái bình bằng bạc, dáng vẻ như muốn pha trà. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhớ ra bản thân vừa rồi chỉ lo chuyện bị Lam Vong Cơ túm đi, đã bỏ quên hộp đựng trà bảo bối của hắn trong Nhã thất rồi. Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, nói với Lam Vong Cơ:
"Trà nhà ngươi đắng chết đi được, ta không uống đâu."
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, cũng không rảnh nhiều lời với người này, đặt bình bạc đựng nước lên trên lò than hồng. Một lúc sau, chén trà ngon đã được đặt trước mặt Ngụy Vô Tiện, hắn đành phải không kiên nhẫn nhíu mày uống một ngụm, đúng như dự đoán là đắng đến mức run cả người. Ngụy Vô Tiện thấy y vẫn có ý không muốn thả mình đi, bèn khịt khịt mũi, chống cằm nói:
"Lam nhị công tử, ngươi là quân tử thanh bạch, đêm hôm giam giữ Khôn trạch trong phòng ngủ, không sợ thúc phụ ngươi mà biết được thì sẽ tức đến hộc máu sao?"
Lam Vong Cơ chậm rãi thở dài một hơi, nói:
"Ngươi đừng có nói xằng nói bậy."
Ngụy Vô Tiện vuốt vuốt chén trà, nói:
"Để tránh việc thúc phụ ngươi tức đến hộc máu, hiện giờ ta nên đi khỏi đây thì hơn."
Chén trà nhỏ kia giống như giúp hắn nâng cao tinh thần hơn một chút, đôi mắt của Ngụy Vô Tiện cũng không còn long lanh mê người nữa, nét ửng hồng trên mặt cũng dần dần rút đi. Hắn nói như vậy, nhưng đợi một lúc thấy Lam Vong Cơ không có ý ngăn cản thì đột nhiên cảm thấy có chút vô vị nên bĩu môi, vừa chống tay đứng dậy thì lại thấy mặt đất trước mắt quay cuồng hệt như mặt biển nổi sóng. Vì lẽ đó mà cả người Ngụy Vô Tiện lập tức đổ ập sang một bên, thế nhưng đợi mãi cũng không cảm nhận được sự đau đớn do va đập, lúc này mới phát hiện ra đã bị Lam Vong Cơ đón lấy rồi ôm chặt vào lòng.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi buông ra!"
Rõ ràng là hắn có chút nôn nóng nên mới buột miệng nói như vậy, thế nhưng thanh âm vang lên cũng rất nhỏ, chỉ thoảng qua bên tai Lam Vong Cơ, giống như là bị gió đêm thổi đi mất. Một lúc lâu sau vẫn không thấy Lam Vong Cơ nói gì, hắn đành phải hỏi lại:
"Lam Trạm?"
Yết hầu của Lam Vong Cơ trượt lên trượt xuống, không thể thốt thành lời dù chỉ một chữ. Bởi vì y ngửi thấy tin hương của Ngụy Vô Tiện.
Lần trước lúc bị vây khốn lâu ngày trong động Huyền Vũ đã từng ngửi thấy, lúc này lại một lần nữa quanh quẩn nơi đầu mũi, y mới phát hiện ra nó đã sớm thấm sâu vào tận xương tủy, trong chốc lát đã khuấy động lên từng con sóng ký ức. Mùi hương của riêng Ngụy Vô Tiện mang theo vài phần ngọt ngào nhưng không hề phát sinh cảm giác chán ngán, chỉ đủ khiến kẻ khác yêu thích. Tin hương ngọt thanh của Khôn trạch gần trong gang tấc, giống như chỉ cần ôm chặt một cái là đã có thể khảm vào trong trái tim. Lúc lâu sau, giọng nói đã bị ép xuống cực kỳ trầm thấp của Lam Vong Cơ mới vang lên, cố hết sức kiềm chế, hỏi:
"Thuốc kia... vì sao chưa có tác dụng?"
Ngụy Vô Tiện bị y ôm chặt, nằm trong khuỷu tay y yếu ớt giãy giụa một chút. Lam Vong Cơ chậm rãi buông tay ra, Ngụy Vô Tiện cố gắng đứng thẳng lên, nhưng chỉ được một vài giây thì thân mình lại lập tức đổ lung lay. Lần này không đợi Lam Vong Cơ đón lấy thì hắn đã chủ động nện vào lồng ngực y, hai thân hình va vào nhau phát ra một tiếng 'huỵch' trầm đục.
Ngụy Vô Tiện có chút mù mờ, hỏi:
"Gì cơ?"
Lam Vong Cơ dùng sức nắm vững hai cánh tay Ngụy Vô Tiện, sau đó một lần nữa đặt hắn ngồi yên ổn trên ghế sạp rồi mới duỗi tay về phía hắn, nói:
"Thanh tâm đan."
Ngụy Vô Tiện lại nhìn y cười rộ, ánh mắt của hắn có chút rã rời, mà nụ cười kia cũng như hiện lên từ một nơi xa xăm nào đó, dần dần tràn ngập khắp khuôn mặt tuấn lãng. Hắn kéo dài giọng, giống như vừa nghe được chuyện gì đó vô cùng buồn cười, nói:
"Lam Trạm, sao ngươi đòi ta Thanh tâm đan nhiều lần vậy, đến cùng thì ai mới là Khôn trạch hả?"
Lam Vong Cơ chỉ đơn giản lặp lại một lần nữa, nói:
"Thanh tâm đan."
Ngụy Vô Tiện chậm rãi nâng tay lên, lấy cái bình sứ nhỏ lúc trước nhét vào trong ngực áo ra đưa cho y. Lam Vong Cơ cầm ở trên tay, lấy ra một viên, dùng hai đầu ngón tay bóp nát, sau đó cẩn thận quan sát dưới ánh nến, bỗng nhiên hỏi:
"Ngươi lấy thuốc này từ chỗ nào?"
Ngụy Vô Tiện nhìn y, chớp chớp mắt, giống như nghe nhưng không hiểu được y đang nói cái gì. Lam Vong Cơ hỏi lại một lần nữa, nhưng Ngụy Vô Tiện lại chỉ nói:
"Nước."
Lam Vong Cơ đẩy chén trà đến trước mặt hắn, Ngụy Vô Tiện nói:
"Nước lạnh ấy."
Lam Vong Cơ thở dài, rót nước pha trà còn thừa vào một cái chén, cũng không nghĩ là Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm cái chén trà trước mắt một lúc rồi đột nhiên nâng tay, dội nguyên chén nước lạnh mà y vừa đưa lên mặt.
Lam Vong Cơ sửng sốt:
"Ngụy Anh!"
Từng giọt nước chảy xuống từ hai má Ngụy Vô Tiện, tí tách dừng lại trên vạt áo, thấm ướt hai lọn tóc mai đen nhánh. Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu hệt như một con thú nhỏ, vài giọt nước thậm chí còn văng lên gò má của Lam Vong Cơ, khiến y theo bản năng đưa tay lên gạt một chút. Y đã từng thấy dáng vẻ này của Ngụy Vô Tiện một lần rồi, lúc đó hắn vẫn còn nghe học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn ngâm mình trong suối nước lạnh ồn ào đến gà bay trứng vỡ.
Sau đó Ngụy Vô Tiện hít một hơi thật sâu, ánh mắt cuối cùng cũng tập trung hơn một chút, tự dùng tay áo lau mặt qua loa, nói:
"Ngươi vừa hỏi cái gì?"
Lam Vong Cơ một lần nữa nhìn xuống viên thuốc bị y nghiền nát đang nằm trong lòng bàn tay:
"Lọ Thanh tâm đan này, ngươi lấy từ chỗ nào?"
Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Làm sao?"
Lam Vong Cơ nói:
"Đây không phải là Thanh tâm đan."
Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút kỳ lạ, liếc y một cái:
"Sao ngươi hiểu rõ vậy?"
Lam Vong Cơ không lên tiếng.
Ngụy Vô Tiện nói:
"Những thứ này của ta đều là do sư tỷ ta đưa tới. Nếu trong lòng ngươi đang nghi ngờ tỷ ấy làm chuyện bất lợi đối với ta thì... Ha ha, Lam Trạm, hay là ngươi kể chuyện cười đi, nghe còn thú vị hơn đấy."
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói:
"Điều ta nói không có ý chỉ Giang cô nương cố tình hại ngươi, nhưng cái này thật sự không phải là Thanh tâm đan. Còn nguyên nhân vì sao thì cần phải điều tra."
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu:
"Điều tra cái gì? Thứ đồ này tuy là do sư tỷ ta đưa tới, nhưng lại không phải chỉ qua mình tay nàng. Có người đã lén lút thay đổi thuốc của ta thôi."
Hắn đổ hết thuốc viên còn lại trong bình lên trên bàn, sau đó cầm cái bình sứ trắng trống rỗng, đập nát từng viên từng viên thuốc một. Đợi đến khi chỉ còn lại một viên cuối cùng, Lam Vong Cơ đột nhiên túm lấy tay hắn. Ngụy Vô Tiện nhíu mày, hỏi:
"Ngươi làm gì đấy?"
Lam Vong Cơ nói:
"Giữ lại một viên, ngươi..."
Câu nói dang dở của y khựng lại. Ngụy Vô Tiện tiện tay quét qua đống bột mịn trên bàn, nhướng nhướng mày, nói:
"Mấy viên này đều là giả, chẳng lẽ viên cuối cùng lại là thật, có thể cứu ta trong lúc tình thế gấp gáp này sao?"
Hắn nói xong thì giật tay ra khỏi tay Lam Vong Cơ, một tiếng 'cạch' vang lên, viên thuốc cuối cùng cũng bị đập nát. Sau đó Ngụy Vô Tiện 'chậc' một tiếng, dùng đầu ngón tay gảy gảy đống bột thuốc, lắc đầu nói:
"Biết ngay mà, cũng là giả."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Thứ này là gì?"
Ngụy Vô Tiện thản nhiên đáp:
"Cũng không biết, có thể là một thứ rắm thối gì đó."
Lam Vong Cơ chỉ tiếp tục nhìn hắn chằm chằm, Ngụy Vô Tiện thấy biểu tình trên mặt y chẳng mảy may động đậy chút nào thì đành phải tự mình cười ngượng, nói:
"Lam Trạm, vừa nãy ta vừa nói một câu hài hước đấy, sao ngươi lại chẳng có chút phản ứng... Ngươi đi đâu đấy?"
Lam Vong Cơ nói:
"Đến chỗ của y sư, lấy Thanh tâm đan."
Y đứng lên, nhưng còn chưa kịp xoay người đi thì ống tay áo đột nhiên bị Ngụy Vô Tiện túm lại. Ngụy Vô Tiện thấp giọng hỏi:
"Hiện tại đã đến giờ nhà ngươi cấm đi lại ban đêm chưa?"
Lam Vong Cơ gật đầu một cái. Một thanh âm trầm thấp phát ra từ miệng Ngụy Vô Tiện, không biết là tiếng cười lạnh hay tiếng hừ nhẹ:
"Nhà ngươi nam tu nữ tu phải giữ khoảng cách, Càn nguyên Khôn trạch cũng phải giữ khoảng cách. Lam nhị công tử thân là Càn nguyên lại phạm vào gia quy cấm đi lại ban đêm tự mình đi lấy thuốc, phải giải thích thế nào?"
Lam Vong Cơ không đáp.
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm không được nói dối, Hàm Quang Quân, ngươi định vì việc này mà phạm mấy điều gia quy?"
Lam Vong Cơ vẫn im lặng như cũ, tay thoáng nâng lên rồi giật một cái. Toàn thân Ngụy Vô Tiện chẳng còn chút sức lực nào, chỉ đành trơ mắt nhìn y giật ống tay áo ra khỏi mấy ngón tay mình, xoay người đi ra ngoài Tĩnh thất. Ngụy Vô Tiện lạnh nhạt nói:
"Đứng lại!"
Sau đó Lam Vong Cơ nghe hắn nói tiếp:
"Để lại ngọc lệnh thông hành."
Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng chống tay xuống bàn đứng lên, thân hình vẫn có chút lung lay. Khí tức trên người hắn càng lúc càng thêm ngào ngạt, nồng nàn hơn mà cũng ngọt lành hơn, mang theo cả chút cay nhẹ đê mê, mùi rượu rõ ràng hơn bao giờ hết. Lam Vong Cơ hỏi:
"Ngươi cần ngọc lệnh thông hành làm gì?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Xuống núi."
Cánh môi của Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Đi đâu cũng được, miễn không ngồi ngẩn ra ở chỗ của ngươi là được."
Lam Vong Cơ trầm giọng thốt lên:
"Càn quấy!"
Ngụy Vô Tiện khẽ cười lạnh một tiếng:
"Lam nhị công tử, giữa ta và ngươi đến cùng là có liên quan gì đến nhau... Hôm nay ta theo ngươi đến đây đã là nể mặt ngươi rồi, bây giờ lại còn phải để ngươi quản giáo ta nữa hả?"
Bàn tay của Lam Vong Cơ siết chặt dưới ống tay áo, hô hấp cũng nặng hẳn xuống, trong lúc lồng ngực đang phập phồng lại nghe Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Ngọc lệnh."
Lam Vong Cơ lắc đầu.
Ngụy Vô Tiện xoay xoay cổ tay, cũng lắc đầu, nói:
"Lúc nãy ta nói rồi, không phải là ngươi muốn kéo ta đến đây đánh một trận đấy chứ... Vậy bây giờ chúng ta thử xem ai có thể đánh thắng được ai luôn không?"
Hắn nâng tay lên một lần nữa, Trần Tình đen nhánh xuất hiện giữa các ngón tay, lọn tóc bị nước thấm ướt dính trên gò má, ngay cả ánh mắt cũng âm u lạnh lẽo thêm vài phần. Lam Vong Cơ cũng không rút kiếm, chỉ thản nhiên nói:
"Chỗ này là Vân Thâm Bất Tri Xứ, không có tà túy để ngươi sử dụng."
"Phải không?" Ngụy Vô Tiện giống như vừa nghe thấy chuyện gì thú vị, khóe môi cong lên thành một độ cung lạnh nhạt không hề mang theo ý cười: "Minh thất của nhà ngươi còn giam giữ không ít thứ này nọ đâu, ngươi quên rồi hả?"
Lam Vong Cơ đáp: "Chỗ này cũng không phải là Minh thất."
Ngụy Vô Tiện lạnh giọng nói:
"Vậy thì phải xem cấm chế của Minh thất có đủ mạnh hay không."
Hắn vừa mới đưa Trần Tình ghé lên môi thì một đạo kiếm quang sáng choang từ phía sau bay tới, ép hắn phải lách mình né tránh, lúc ổn định lại thì Tị Trần đã nằm trong tay Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nói:
"Ngươi nhất định muốn đi."
Đó không phải là một câu hỏi, Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng y đã nghĩ thông rồi, vô cùng tùy ý gật gật đầu. Thế nhưng Lam Vong Cơ lại xoay người, đóng chặt cửa Tĩnh thất.
Mặc dù trong phòng có đốt nến, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một hai ngọn ít ỏi, ánh trăng bị chặn ở ngoài cửa, cả gian phòng lập tức tối sầm xuống. Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ bước từng bước về phía trước, trái tim không khống chế được mà nảy mạnh lên một cái, cảm giác choáng váng trên đỉnh đầu cũng theo đó đổ ập xuống, gần như làm hai chân hắn mềm nhũn như bún. Ngụy Vô Tiện gượng giọng nói:
"Lam Trạm, nếu đánh ở trong này, đêm mai ngươi không còn phòng mà ngủ đâu."
Lam Vong Cơ nói:
"Ngươi chờ ở đây, ta đi tìm y sư."
Ngụy Vô Tiện mất hết kiên nhẫn, vung tay lên nói:
"Ta vừa mới nói rồi! Ngươi thích đi thì cứ đi, để lại ngọc lệnh thông hành là được. Nếu như không chịu để lại thì chúng ta đánh..."
Tị Trần rầm một tiếng đâm xuống trước mặt, cắm xuyên vào nền nhà của Tĩnh thất, lưỡi kiếm như bạc kéo ra một vệt sáng trong gian phòng. Hai mắt của Ngụy Vô Tiện mở lớn, phát hiện ra mũi kiếm cũng ghim luôn cả vạt áo của hắn lại, vững vàng khóa hắn ở một chỗ. Sau đó, lại một lần nữa Lam Vong Cơ túm lấy cổ tay hắn.
Mùi đàn hương nãy giờ vẫn vương vấn quanh thân của Càn nguyên trước mắt lập tức biến thành một cái lồng giam vây lấy hắn, hệt như rót nước sôi vào giữa tuyết lạnh, chớp mắt một cái đã làm tinh thần của hắn rối loạn. Ngụy Vô Tiện gần như theo bản năng muốn giãy giụa để đứng lên, nhưng mà một cánh tay khác của Lam Vong Cơ đã vững vàng ôm lấy cơ thể hắn, sau đó giữ hắn trong lồng ngực mình rồi xoay người hắn lại. Còn chưa đợi Ngụy Vô Tiện kịp phản ứng thì đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó nóng bỏng dán ở sau gáy. Ngụy Vô Tiện không nhịn được, hừ nhẹ một tiếng.
Hàm răng của Lam Vong Cơ khẽ cắn lên gáy mới làm hắn ý thức được rằng chỗ kia đã sưng to đến mức không chịu nổi, nơi hiếm có người đụng chạm tới đang nóng bỏng nảy lên dưới làn da mỏng manh, dường như có thể nghe được cả tiếng máu tươi đang lưu động. Lam Vong Cơ cắn hắn cũng không dùng sức, lại đủ để khiến Ngụy Vô Tiện run rẩy từ đầu ngón tay đến tận gót chân, cả người chẳng hề đứng vững, nước mắt không kìm nổi nữa mà trào ra khỏi khóe mi. Đợi đến khi Lam Vong Cơ thả lỏng miệng, Ngụy Vô Tiện tự đưa tay đẩy về phía sau, hắn chẳng còn chút sức lực nào, nhưng Lam Vong Cơ cũng bị hắn đẩy lùi về sau hai bước, lồng ngực không ngừng nhấp nhô lên xuống. Ngụy Vô Tiện đột nhiên túm lấy góc áo, tiếng vải vóc bị xé rách vang lên rõ ràng, sau đó cắn răng nói:
"Ngươi!"
Nhưng hắn cũng chỉ nói ra một chữ này. Hắn đưa tay ra phía sau áp lên gáy mình, lại không sờ thấy dấu răng của Lam Vong Cơ in lại trên đó, chỉ cảm nhận được da thịt dưới lòng bàn tay như đang phát cuồng mà nảy điên lên, bơm từng đợt từng đợt run rẩy xuống sống lưng hắn.
Lam Vong Cơ thấp giọng nói:
"Tạm thời kết khế đủ để trì hoãn tin kỳ phát tác, ngươi đợi ở chỗ này một chút, ta..."
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nói:
"Ngươi cắn ta."
Lam Vong Cơ mấp máy miệng, cuối cùng lại không nói ra được câu gì. Cả người Ngụy Vô Tiện đều phát run, ngay cả tiếng thở dốc cũng trở nên khàn đặc, đến ngay cả tin hương trên cơ thể hắn cũng che trời lấp đất kéo đến, như rượu mạnh như lửa nóng, mỗi một ngụm khí hít vào rồi thở ra đều giống như tra tấn. Lam Vong Cơ nói:
"Ta tự biết làm vậy là không đúng, nhưng..."
Ngụy Vô Tiện lặp lại từng chữ từng chữ một:
"Ngươi cắn ta."
Đột nhiên hắn nhào lên, Lam Vong Cơ bất ngờ không kịp đề phòng, nhoáng một cái đã thấy khuôn mặt và hơi thở của Ngụy Vô Tiện áp sát lại, khóe mi đỏ ửng cùng hàng mi dài còn vương lại chút ánh lệ lập tức phóng đại trước mắt y.
Cảm giác đau nhức bỗng nhiên lan ra khắp bờ môi.
Ngụy Vô Tiện một lần nữa lùi lại, hô hấp phập phồng kịch liệt, nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ trợn mắt há mồm đưa ngón tay lên miệng miết miết, sau đó vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, nếm được từng tia từng tia máu tươi nhè nhẹ ở trên cánh môi mỏng nhạt màu.
"Ha!" Ngụy Vô Tiện giống như vừa uống được một ngụm rượu ngon, bật cười: "Sợ là ngày mai Lam nhị công tử không có cách nào ra ngoài gặp người rồi!"
Lam Vong Cơ ngạc nhiên nhìn về phía hắn, đã thấy Ngụy Vô Tiện như có như không mà vuốt ve cánh tay, thì thầm nói:
"Không đúng, tính cả hôm nay nữa thì tổng cộng ngươi đã cắn ta hai lần rồi, ta phải tiếp..."
Còn chưa nói xong, hắn đã nhào đến lần thứ hai. Lần này lại không thể hung hăng mà cắn lên môi Lam Vong Cơ, đã thế lại còn bị Lam Vong Cơ mạnh mẽ ôm chặt trong vòng tay. Hàng mi dài của Ngụy Vô Tiện chớp chớp, trong mắt thoáng chốc lóe lên chút tàn nhẫn, lại nhoáng cái chuyển thành ngỡ ngàng. Hắn nhìn sâu vào mắt Lam Vong Cơ, rõ ràng cảm thấy có thứ gì đó bùng cháy từ dưới đáy mắt trong vắt kia, tựa như có ai lặng lẽ thắp sáng một đốm lửa nhỏ, sau đó thong thả thiêu đốt, dần dần trở nên thâm trầm. Lam Vong Cơ nghiêng người về phía trước, môi dưới còn mang theo một dấu răng vẫn rỉ máu, mạnh mẽ nhấn chìm Ngụy Vô Tiện vào một nụ hôn.