Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng tỉnh dậy từ giấc ngủ, theo thói quen vươn tay sang sờ phía còn lại của giường, gọi:
"Lam Trạm?"
Xung quanh vẫn thật yên tĩnh, không hề nghe thấy tiếng đáp lại.
Tay Ngụy Vô Tiện cũng chỉ sờ soạng được một khoảng không lạnh lẽo, hắn mở choàng đôi mắt đang còn nhập nhèm, hoàn toàn bừng tỉnh khỏi giấc ngủ. Im lặng đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường được che kín màn xa lạ, nhìn qua màn còn thấy một chiếc giá đặt đồ cũng không mấy quen thuộc, bên trên cái giá chỉ đặt lẻ loi mấy cái bình hoa làm bằng sứ trắng, còn có mấy quyển trục nằm cạnh nhau cùng một chiếc nghiên mực giống như đã khô cạn từ lâu. Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, từ trên giường ngồi dậy, nhẹ nhàng đỡ lấy trán trong ánh mặt trời lờ mờ xuyên qua khe cửa sổ.
Hắn đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Đoàn người Lam thị rời khỏi Kim Lân đài vô cùng gấp gáp, ngự kiếm quay về Cô Tô cũng không tốn quá mấy canh giờ, lúc đến sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ thì ánh mặt trời cũng vừa vặn dừng trên đỉnh đầu. Ngụy Vô Tiện không biết vì sao Lam Khải Nhân lại đến Kim Lân đài, nhưng khi bọn họ quay về Cô Tô thì trong núi đang gõ chuông, tiếng chuông thâm trầm như từ một chốn xa xôi nào đó chầm chậm lan tràn ra khắp mảnh núi rừng vừa bước vào đầu xuân xanh mướt tựa ngọc, làm những chú chim đang ríu rít đầu cành hoảng hốt vỗ cánh rời tổ.
Sau tiếng chuông là tiếng kẻng, sơn môn vừa mở ra, trước mắt Ngụy Vô Tiện lập tức có từng vị từng vị Lam thị đệ tử mặc giáo phục như áo tang đuổi tới, già trẻ đều có, một mảnh trắng xóa, làm Ngụy Vô Tiện nhìn mà lóa cả mắt. Lam Vong Cơ im lặng ở một bên, dọc đường mặc dù không ai nói chuyện, chỉ bước rồi lại bước, thế nhưng Ngụy Vô Tiện cũng nhận ra con đường này, biết rằng bọn họ đây là đang đi đến từ đường của Lam thị. Đợi đến khi cánh cửa đen nhánh cao sừng sững của từ đường mở ra, một trận gió nổi lên, thổi tung chuỗi chuông đuổi chim treo ở dưới góc mái hiên, vang vọng một hồi thánh thót giòn tan. Ngụy Vô Tiện vô thức đưa mắt nhìn về phía chân trời, nơi từng đám từng đám mây bắt đầu giăng kín màn trời, mây mù tích đủ nước chuyển dần thành màu xám xịt lạnh lẽo, nhuộm đẫm dãy núi trập trùng phía xa kia thành một mảnh ướt át thâm sâu.
Cô Tô sắp mưa rồi.
Lúc này, bỗng nhiên Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn.
Y dùng sức nắm thật chặt, đồng thời cũng thật kiên định. Ngụy Vô Tiện cũng nương theo ống tay áo dài rộng trở tay ngược lại nắm lấy tay Lam Vong Cơ. Mười ngón tay đan chặt quấn quýt trong chốc lát, sau đó lại nhẹ nhàng buông ra. Tiếp đến y bước về phía trước một bước, sải chân tiến vào sân viện tĩnh mịch của từ đường Lam thị. Gốc ngọc lan trong sân đã sắp đến mùa nở hoa, từng nụ trắng nõn e ấp chen chúc đầu cành hệt như cánh chim bạc đang khép mình ngủ say chờ ngày thức giấc, chỉ thỉnh thoảng run khẽ đáp lại lời thì thầm hỏi thăm của cơn gió đầu xuân còn mang theo chút ướt át. Ngụy Vô Tiện cũng định nâng bước đi theo Lam Vong Cơ tiến về phía trước, bỗng nhiên có một người chặn đường hắn. Hắn vừa nâng mắt lên đã thấy khuôn mặt của Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần nói với hắn.
"Ngụy công tử."
Lam Hi Thần chỉ nói vậy, cũng không nói thêm gì nhiều.
Ngụy Vô Tiện trơ mắt nhìn Lam Vong Cơ bước vào trong từ đường, những vị đệ tử Lam thị vừa rồi có vài người đứng ở dưới mái hiên, cũng có vài người đi theo vào trong. Đợi cánh cửa kia nặng nề đóng lại trong một tiếng trầm đục vang vọng, Lam Hi Thần mới liếc mắt nhìn vào phía trong một cái, sau đó nói với Ngụy Vô Tiện:
"Thúc phụ có vài lời muốn nói với Vong Cơ... Ngụy công tử mời đợi trong chốc lát."
Trên mặt Lam Hi Thần không xuất hiện chút tức giận nào, thế nhưng cũng đánh mất đi vẻ ôn hòa thường ngày. Từ trước đến nay Ngụy Vô Tiện luôn nghe người ta nói rằng Lam thị song bích sinh ra tướng mạo giống nhau đến tám phần, hắn ngược lại chưa bao giờ cho là đúng. Lúc trước hắn còn tưởng là vì Lam Hi Thần luôn mỉm cười ôn hòa, còn khuôn mặt Lam Vong Cơ lúc nào cũng thanh lãnh băng sương. Thế nhưng bây giờ Lam Hi Thần không hề cười, Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy rằng hai huynh đệ bọn họ không giống nhau đến mức đó. Mấy ngón tay lúc nãy được Lam Vong Cơ nắm qua vẫn luôn giấu dưới ống tay áo, hắn bất giác khẽ siết tay lại, chút lo lắng mơ hồ vô thanh vô tức dâng lên trong lòng cũng theo đó thản nhiên tan biến mất.
Sau đó Ngụy Vô Tiện nhận ra một điều, chẳng qua là mới xa nhau trong chốc lát, hắn đã bắt đầu nhớ Lam Vong Cơ rồi.
Lam Hi Thần thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm cửa từ đường thì than nhẹ một tiếng rồi nói:
"Mời Ngụy công tử đi theo ta."
Cũng đã vài năm Ngụy Vô Tiện chưa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, nói chung là hiện giờ đám đệ tử đang cầu học ở đây có khi còn không ồn ào huyên náo bằng một mình hắn năm đó, cho nên cảm thấy nơi đây lúc này còn yên tĩnh trống trải hơn so với trong ấn tượng của hắn một chút. Bọn họ chậm rãi bước dọc theo thềm đá trắng trên đường, trong không khí có mùi cây cỏ non xanh hòa lẫn với mùi đất mới ẩm ướt, những khe nguồn trên đỉnh núi tụ lại thành dòng suối nhỏ, róc rách chảy từ trên cao xuống thấp. Ngụy Vô Tiện hiếm khi im lặng suốt cả quãng đường không nói gì, chỉ đi theo Lam Hi Thần bước từng bước về phía một căn nhà nhỏ dựng bằng đá trắng.
Chỗ này dù trước hay sau cũng không có đình viện, chỉ có một căn nhà nhỏ lẻ loi đứng đó, hai bên đều là hoa dại. Ngụy Vô Tiện lẳng lặng khoanh tay trước ngực đánh giá một vòng, Lam Hi Thần ngược lại giống như quen đường quen ngả mà đẩy cửa ra. Phía sau cửa có một khoảng đất trống vô cùng sạch sẽ thanh tịnh, không hề có dáng vẻ của một nơi bị bỏ hoang mạng nhện giăng đầy như trong đầu Ngụy Vô Tiện vừa tưởng tượng đến. Chỗ này nằm trên một triền núi thoai thoải, trong sân có một gốc ngọc lan, hoa vẫn chưa kịp đơm bông dày như ở phía dưới kia, thế nhưng vẫn đủ để khiến cành cây khẽ đung đưa trong làn gió thanh lãnh phất qua. Lam Hi Thần nói:
"Trước hết mời Ngụy công tử nghỉ tạm ở chỗ này."
Lam Hi Thần đẩy cửa dẫn vào bên trong nhà ra cho Ngụy Vô Tiện, lúc chuẩn bị xoay người rời đi thì mới nghe thấy Ngụy Vô Tiện lên tiếng:
"Trạch Vu Quân."
Lam Hi Thần dừng bước, nghe thấy Ngụy Vô Tiện đứng dưới hiên nhà hỏi:
"Khi nào thì ta có thể gặp Lam Trạm?"
Lam Hi Thần im lặng trong chốc lát, giống như đang suy nghĩ xem đến cùng nên đáp lại câu hỏi này thế nào cho phải. Gió nhẹ thổi qua những nhành cây ngọn cỏ mới đâm chồi trong sân, làm chúng rì rào lay động, một lát sau Lam Hi Thần mới nói với hắn:
"Nếu thúc phụ có chuyện muốn hỏi Ngụy công tử, vậy thì sẽ có môn sinh tới đây mời Ngụy công tử đi đến từ đường."
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, nói một câu:
"Đa tạ."
Hắn đi vào trong nhà, lững thững bước đến cạnh mép giường rồi ngồi xuống, đến áo ngoài cũng không cởi, tùy tiện ngả người lên giường, cứ như vậy nằm ngửa mặt một lát, cảm thấy có lẽ là Lam Hi Thần đã đi xa rồi, lúc này mới chợt hít vào một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng lên xuống vài nhịp, sau đó đưa tay lên che kín mắt.
Bên ngoài gian phòng này, cơn mưa đã dần kéo đến phủ đầy núi rừng, cửa sổ cũng đóng kín chẳng hé ra dù chỉ một khe, cho nên trong phòng cũng bỗng nhiên tối sầm lại. Đồ đạc bày biện bốn phía không biết là đã trải qua bao năm bao tháng rồi, chẳng qua là không nhiễm chút bụi bặm nào, trong không khí cũng không có mùi ẩm mốc mục nát, thế nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo tĩnh lặng, là loại không khí mà chỉ những căn phòng cũ đã lâu không có người ở mới có được. Ngụy Vô Tiện nằm một lát, nhịp tim dần trở nên bình ổn mới nhẹ nhàng mở mấy ngón tay ra, liếc mắt nhìn thấy một cái lư hương được đặt ngay ngắn trên bàn. Lúc này hắn mới đứng dậy tìm tòi xung quanh, lấy ra một chút hương không biết là mùi gì từ trong chiếc hộp nhỏ đã tróc sơn, đốt lên để xua tan cái lạnh lẽo quẩn quanh trong phòng. Đợi đến khi từng làn khói trắng mỏng manh dịu dàng bốc lên từ lư hương, hắn mới phát hiện ra mùi hương thoang thoảng này có vài phần giống với mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ, nhưng mà hình như lại hơi khác một chút, trong chốc lát hắn cũng không thể nói rõ được là khác ở chỗ nào.
Trong gian phòng không người ở tĩnh mịch này, tất cả mọi thứ đều dường như đột ngột bị dòng thời gian vùi lấp thật sâu, vĩnh viễn ngưng lại ở một khoảnh khắc nào đó nơi ngày xa xưa ấy. Ngụy Vô Tiện đảo qua đảo lại vài vòng, chỗ nào có thể lục lọi đều lục lên xem xét một lần, cuối cùng nhàm chán muốn chết quay về ngồi cạnh bàn, vươn tay rút một quyển từ trên cái giá bên cạnh xuống. Cuốn sách này nhìn qua cũng cũ lắm rồi, trang giấy mềm mại đã trở nên ố vàng. Hắn vốn tưởng rằng trong một căn phòng trống mà Lam thị cũng cất giữ gia quy hay sách dạy lễ nghi gì gì đó, cho nên tiện tay lật xem, lúc này mới phát hiện ra đây là một quyển sách dạy đọc vỡ lòng của một bé con nào đó, vừa mới mở đầu đã dạy cái gì mà thiên địa trường cửu, vũ trụ hồng hoang.
Ngụy Vô Tiện cưỡng ép bản thân đọc vài dòng, thật sự là không đọc nổi nữa, bèn nhẹ nhàng thò tay vào bên trong áo ngoài rồi xoa xoa phần bụng dưới, nơi mà trong ấn tượng của hắn vốn là nên cực kỳ bằng phẳng kia. Không biết có phải là ảo giác hay không, mỗi ngày hắn đều xoa, đều cảm thấy bụng dưới chẳng có gì thay đổi, thế nhưng hôm nay vừa xoa một vòng đã cảm thấy chỗ kia hình như nhô lên một chút rất nhỏ, cho dù đã lẳng lặng ẩn mình đi, thế nhưng cho dù thế nào cũng không thể bỏ qua coi như không có gì. Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà nở một nụ cười khẽ, nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới, cúi đầu thấp giọng thủ thỉ với phần bụng hơi nhô lên phía trước người:
"Coi như là cho con xem đấy, con nhớ xem cho kỹ."
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, mùi hương ấm áp thoang thoảng tỏa ra từ lư hương, bên ngoài có tiếng nước tí tách rơi xuống từng giọt, hòa cùng với tiếng lật sách cách quãng của Ngụy Vô Tiện. Hắn coi như bản thân đang ngồi đây chờ người, một dòng rồi một dòng đọc hết cả quyển sách dày, lúc lật đến trang cuối thì nhìn thấy ở góc trên của tờ giấy có viết một chữ "Trạm" xinh đẹp khéo léo. Trong giây lát hắn còn nghĩ bản thân đọc sách lâu nên nhìn nhầm, theo phản xạ đưa tay lên dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại một lần nữa, kinh ngạc phát hiện ra ở trang cuối cùng của cuốn sách này đúng thật là viết một chữ "Trạm". Ngụy Vô Tiện lại hít sâu vào một hơi, đầu ngón tay chậm rãi miết qua miết lại theo từng nét trên chữ "Trạm" kia, ngón tay ma sát cùng trang giấy mềm mại tạo thành những tiếng "sột soạt" mơ hồ. Ngay sau đó, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên đứng phắt dậy rồi mở cửa, cất bước rời khỏi đình viện thanh lãnh vắng vẻ, tay áo đen như mực phần phật nhảy múa trong gió.
Lúc bọn họ đến, Lam Hi Thần đi cực kỳ chậm, cho nên quãng đường tưởng chừng rất xa. Đến khi Ngụy Vô Tiện chủ động đi ngược về, phong cảnh hai bên vùn vụt lướt qua theo bước chân nhanh như gió của hắn, lúc này mới phát hiện được rằng hóa ra cũng không xa như hắn tưởng. Mây đen tầng tầng lớp lớp phủ kín thinh không, thế nhưng trời vẫn chưa đổ mưa, sương bạc mỏng manh thản nhiên lượn lờ trong núi, mang theo những lời muốn nói lại thôi quanh quẩn mãi giữa đá trắng cùng lá xanh. Cả trong lẫn ngoài sân viện của từ đường đều có đệ tử Lam thị đứng nghiêm chỉnh, hiện giờ Ngụy Vô Tiện phóng mắt nhìn qua chỉ thấy một mảnh trắng thuần mênh mông quen thuộc, mình hắn một thân quần áo đen như mực bước đi ở chỗ này, hệt như một sợi mã não đen láy bỗng nhiên rơi xuống giữa khay đựng đầy bạch ngọc. Hắn một đường đi tới, đám người cũng một đường tránh ra nhường lối, trên mặt mọi người đều có vẻ kinh ngạc, thế nhưng lại không có bất kỳ ai tiến lên ngăn cản. Ngụy Vô Tiện đứng dưới mái hiên của từ đường Lam thị, nhìn cánh cửa đang đóng chặt trước mặt, sau đó nâng tay lên trầm giọng nói:
"Mở."
Cánh cửa lập tức mở ra, gió lạnh cuộn mình tràn vào, đèn Trường Minh ở bên trong gian từ đường tĩnh mịch cũng theo đó mà nhất thời chập chờn lay động. Lam Khải Nhân đứng ở trước bàn thờ, Lam Hi Thần đứng bên cạnh, cả hai người đều ngẩng đầu lên kinh ngạc trong chốc lát. Ngụy Vô Tiện cũng không nhìn đến hai người bọn họ, ánh mắt chăm chú hướng đến bóng dáng của Lam Vong Cơ đang quỳ ở chính giữa sàn nhà lát đá trắng. Lưng của Lam Vong Cơ thẳng tắp, quỳ gối ở chỗ kia, không hề quay đầu lại, nhưng Ngụy Vô Tiện nhìn thấy góc ống tay áo đang phủ trước đầu gối của y nhẹ nhàng rung lên một chút.
Ngụy Vô Tiện tiện tay đóng cánh cửa phía sau lại, bước từng bước đến bên cạnh Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng nhấc vạt áo lên rồi quỳ xuống. Lam Vong Cơ trong nháy mắt ngạc nhiên nhìn hắn, nói:
"Ngụy Anh!"
Sắc mặt của Lam Khải Nhân vốn đã cực kỳ kém, vừa thấy hắn quỳ xuống thì đã tức đến mức râu cũng run lên, quát:
"Ngụy Anh, ngươi quỳ cái gì?"
Ngụy Vô Tiện thản nhiên nói:
"Ta và Lam Trạm đã bái đủ ba bái, y quỳ cái gì thì ta quỳ cái đó."
Dáng vẻ của Lam Khải Nhân giống như trong lúc nhất thời đã bị chọc giận, đến một chữ không không thèm nói thêm, chỉ có bộ râu lần thứ hai run lên biểu thị sự phẫn nộ. Lam Vong Cơ dùng âm lượng cực nhỏ nói với hắn.
"Ngụy Anh, đứng dậy."
Giây lát sau, y lại đè giọng nói xuống thấp thêm một chút, gần như là không cảm nhận được sự rung động của thanh âm, khẽ nói với Ngụy Vô Tiện:
"Mặt đất... quá lạnh."
Ngụy Vô Tiện hỏi ngược lại y:
"Thế ngươi không lạnh sao?"
Lam Vong Cơ không nói gì.
Ngụy Vô Tiện quay đầu về phía trước, nói:
"Trạch Vu Quân, Lam lão tiên sinh, nếu như ta đã đến đây rồi, hai vị còn gì muốn hỏi, xin cứ hỏi thẳng ta là được."
Lam Khải Nhân nặng nề mà vung tay áo lên, lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về những bài vị xếp thành hàng dày đặc trên bàn thờ, ngậm miệng không nói. Một lúc lâu sau, Lam Hi Thần đứng bên cạnh mới lên tiếng:
"Nếu đã vậy, đúng thật là có một chuyện muốn hỏi Ngụy công tử."
Ngụy Vô Tiện nói từng chữ từng chữ một:
"Mời Trạch Vu Quân cứ hỏi."
Lam Hi Thần nói:
"Nghe theo ý của Vong Cơ lúc trước, nguyên nhân dẫn đến chuyện... chuyện giữa các ngươi, là do khi đó Ngụy công tử ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, thanh tâm đan bị mất công hiệu."
Lam Hi Thần nói thật chậm, giống như mỗi chữ nói ra đều phải cố hết sức cân nhắc đắn đo. Đợi đến khi Lam Hi Thần nói xong, Ngụy Vô Tiện mới đáp:
"Xảy ra chuyện khẩn cấp, dưới tình huống cấp bách, là Lam Trạm giúp ta."
Lam Hi Thần nói:
"Tuy là dưới tình thế cấp bách, nhưng..."
Lam Hi Thần không nói tiếp, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng chớp mắt một cái, nhìn thần sắc trên khuôn mặt của Lam Hi Thần, bỗng nhiên nhíu mày hỏi:
"Trạch Vu Quân, có phải là huynh muốn hỏi, tuy là dưới tình thế cấp bách, thế nhưng có đúng là ta cam tâm tình nguyện hay không, phải không?"
Lam Hi Thần hít vào một hơi, đáp:
"Phải."
Ngụy Vô Tiện cười nhẹ, đáp:
"Đúng vậy, tuy là tình thế cấp bách, thế nhưng là ta cam tâm tình nguyện. Trạch Vu Quân, Lam lão tiên sinh, Lam Nhị công tử nhà các vị từ trước đến nay luôn là tấm gương cho đệ tử thế gia noi theo, chẳng lẽ y còn có thể làm ra chuyện gì đó xấu xa hèn hạ với ta hay sao?"
"Ta biết là Vong Cơ sẽ không." Lam Hi Thần nhẹ giọng nói: "Nhưng nghe chính miệng Ngụy công tử nói như vậy, đúng là quá tốt."
Ngụy Vô Tiện lại cười nhẹ với Lam Hi Thần, theo phản xạ muốn vươn tay nắm lấy tay Lam Vong Cơ. Thế nhưng bàn tay giấu dưới tay áo của hắn vừa động đậy, Lam Khải Nhân vốn đang yên lặng đứng đó xoay người lại, sắc mặt vẫn đen sì. Chẳng qua là Ngụy Vô Tiện không hề có ý định rụt tay về, trong lòng còn không nhịn được thầm nghĩ, nếu như lúc này hắn thật sự nắm lấy tay Lam Vong Cơ, liệu có thể chọc Lam lão đầu tức đến mức hộc máu ngay tại chỗ hay không?
Nhưng mà hắn còn chưa kịp chạm đến tay Lam Vong Cơ, chưa đợi được đến khi Lam Khải Nhân tức đến hộc máu ngay tại chỗ, cửa từ đường bỗng nhiên mở ra lần nữa.
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nhìn, thấy một người mặc giáo phục của đệ tử Lam thị, nhìn qua mặc dù vẫn còn trẻ tuổi, nhưng y quan lại tương tự với người mà hắn gặp ở Di Lăng lúc trước, dễ nhận thấy là phân vị cũng không thấp. Vị đệ từ kia rõ ràng cũng không nghĩ rằng Ngụy Vô Tiện cũng ở đây, sửng sốt trong giây lát rồi mới hành lễ với những người trước mặt:
"Tông chủ, Lam lão tiên sinh... Hàm Quang Quân."
Ngừng lại một chút, người đó lại thấp giọng nói:
"Ngụy công tử..."
Lam Khải Nhân trầm giọng hỏi:
"Liên Hoa Ổ nói thế nào?"
Lần này đến lượt Ngụy Vô Tiện sửng sốt.
Vị đệ tử kia lên tiếng đáp:
"Giang... Giang tông chủ nói, Ngụy công tử tuy là sư huynh của ngài ấy, nhưng... nhưng Ngụy công tử cũng không mang họ Giang. Việc hôn nhân đại sự, trước hết vẫn phải xem qua... phụ mẫu mai mối, nếu Hàm... Hàm Quang Quân đã mang nhạn đến, hai người đã bái lạy phụ mẫu của Ngụy công tử, vậy thì Liên Hoa Ổ cho rằng... cho rằng..."
Khóe miệng của Lam Khải Nhân giật giật, giống như đang cố gắng kiềm chế, thế nhưng vẫn không nhịn được mà phẫn nộ quát:
"Cho rằng thế nào?!"
Vị đệ tử kia nói cực kỳ nhỏ:
"Cho rằng việc này cũng là... nước chảy thành sông."
Lúc này không chỉ có khóe miệng mà đến ngay cả chòm râu của Lam Khải Nhân cũng giật giật liên hồi. Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh nghe xong, đưa tay lên sờ sờ cằm, suy nghĩ xoay chuyển, hỏi:
"Giang Trừng còn nói gì khác nữa không?"
Vị đệ tử kia liếc hắn một cái, bối rối nói:
"Nói.. nói là..."
Lam Khải Nhân lớn tiếng hỏi:
"Còn nói gì nữa?!"
Vị đệ tử kia hành lễ với Lam Khải Nhân lần nữa, gần như là nhỏ giọng lẩm bẩm, đáp:
"Giang tông chủ còn nói... nói Ngụy công tử muốn thành thân, cũng giống như trời... trời muốn mưa vậy... Ngài ấy... Ngài ấy không quản được..."
Lam Khải Nhân lập tức phẫn nộ nói:
"Càn quấy... Đúng là càn quấy!!!"
Ông một lần nữa vung mạnh tay áo, không thèm nhìn đến Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện nữa, lập tức rời khỏi từ đường, nện từng bước từng bước đi xa. Trong chốc lát tiếng chào trầm thấp vang khắp sân viện, sau đó lập tức bị cánh cửa nặng trĩu ngăn ở bên ngoài. Vị đệ tử kia cực kỳ bối rối nhìn Lam Hi Thần, chỉ nghe thấy Lam Hi Thần nói:
"Ngươi lui ra trước đi."
Đợi đến khi vị đệ tử này cũng đã đi xa, Lam Vong Cơ mới nói với Ngụy Vô Tiện:
"Ngụy Anh, mau đứng lên đã."
Ngụy Vô Tiện chậm rãi mà kéo kéo tay áo, sau đó mới nhẹ giọng nói với y:
"Nhỡ may Lam lão... Nhỡ may thúc phụ ngươi tức giận đủ rồi, lại quay về đây thì sao? Sao ngươi biết được ngài ấy không có chuyện gì muốn hỏi ta nữa?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Lam Hi Thần đứng bên cạnh cười khổ, nói:
"Ngụy công tử, nếu ngươi tiếp tục ở trong này, thúc phụ chắc chắn là tức không bao giờ đủ."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, lại nói với Lam Hi Thần:
"Bắt Hàm Quang Quân quỳ ở trong này, chỉ để một mình ta quay về? Làm gì có cái lý đó."
Lam Vong Cơ trầm giọng lên tiếng:
"Ngụy Anh..."
Ngụy Vô Tiện quay sang cười với y, nói:
"Nếu ngươi không đi, ta cũng không đi."
"Ngụy công tử." Lam Hi Thần không nhịn được thở dài lần thứ hai: "Theo như lời Vong Cơ nói lúc trước, hiện giờ ngươi... không thể quỳ lâu, vẫn là đứng dậy trước đã thì mới tốt."
Ngụy Vô Tiện nâng ngón tay chỉ chỉ vào bụng mình, nói:
"Trạch Vu Quân, bé con này bây giờ chẳng qua mới được hơn hai tháng một chút, tại sao từ trên xuống dưới Lam thị còn sợ nó hơn cả sợ ta thế nhỉ? Nó còn có thể nhảy ra cắn chết ai à?"
Lam Hi Thần nhất thời câm nín, Lam Vong Cơ ở một bên lại thấp giọng nói:
"Ngụy Anh, ngươi... đừng có nói lung tung."
Nói xong, y lại quay sang thi lễ với Lam Hi Thần:
"Kính nhờ huynh trưởng đưa Ngụy Anh về nghỉ ngơi trước."
Lam Hi Thần gật gật đầu:
"Được."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy Lam Hi Thần nói vậy thì quay đầu sang nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, thấy Lam Vong Cơ nhìn lại hắn rồi kiên quyết gật đầu một cái, Ngụy Vô Tiện chậm rãi thở dài một hơi, cuối cùng cũng chịu đứng lên. Chẳng qua là mới đi chưa được vài bước, hắn đã quay lại nói:
"Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện nói:
"Lúc này ở chỗ kia chờ ngươi ta có đọc một quyển sách, bên trên sách còn viết tên ngươi nữa. Lát nữa ngươi quay về, ta sẽ đưa cho ngươi nhìn qua nhé?"
Hàng mi dài mềm mại của Lam Vong Cơ khẽ run lên, y nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, cuối cùng vẫn không nhịn được mà để lộ ra sự ấm áp cùng ôn nhu chỉ dành riêng cho hắn.
Y đáp: "Được."