[Vong Tiện] Xuân Vũ Kinh Xuân

Chương 23:




23
Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn Ôn Tình, rồi cúi đầu nhìn nhìn cái châm đang đâm trên mu bàn tay mình, sau đó lại nhìn nhìn Ôn Tình.
Ôn Tình đang ngồi dưới nến xem lại phương thuốc mà y sư của Lam thị vừa đưa tới, nghe thấy tiếng người đang nằm trên gối động đậy, ngẩng đầu lên liếc Ngụy Vô Tiện một cái, nhíu mày nói:
"Làm sao thế?"
Ngụy Vô Tiện uể oải ngọ nguậy cái cổ tay nói:
"Ngươi nhất định phải đâm ở chỗ này à?"
Lam Vong Cơ ngồi trên mép giường, nhẹ nhàng dùng hai tay ôm lấy bàn tay của Ngụy Vô Tiện mà sưởi ấm. Ôn Tình cầm bút lên bổ sung vài chỗ trong phương thuốc, đầu không thèm ngẩng, ngòi bút không ngừng, nói:
"Thế ngươi còn muốn đâm ở chỗ nào nữa?"
"Ây!!!!" Ngụy Vô Tiện nằm trên giường liên tục thở dài, nói: "Độc nhất đúng là lòng dạ của phụ nữ, thật là đáng sợ."
Ôn Tình làm xong xuôi mọi việc thì rút một cây châm từ trong hòm thuốc ra, vê ở đầu ngón tay, nhìn qua thì có vẻ không tức giận gì, hỏi:
"Ngươi nói như vậy là có ý gì? Ngươi không phải là do nương của ngươi sinh ra à?"
Cây châm đang đâm trên tay Ngụy Vô Tiện kia mảnh như sợi tóc, chỗ hắn nằm ánh sáng lờ mờ, nếu như không nhìn kỹ thì gần như không thể phát hiện ra. Nhưng mà cây châm trong tay Ôn Tình lại khác, bóng loáng sắc lạnh dưới ngọn nến ấm áp. Ngụy Vô Tiện lè lưỡi, đưa mắt liếc Lam Vong Cơ một cái sau đó sửa lời:
"Rồi rồi, không độc thì không phải là trượng phu, được chưa! Ôn Tình... ngươi... ngươi như thế này cũng xem như là được rồi chứ... Ngươi đừng đâm!"
Nhưng mà cây châm kia đã hạ xuống rồi, ý cười trên môi Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp nhạt đi thì cả người đã mê man trên giường, chìm vào giấc ngủ sâu. Lam Vong Cơ lấy chăn mềm bằng gấm ra đắp kín trên người hắn, chăm chú nhìn khuôn mặt trong lúc ngủ của Ngụy Vô Tiện giây lát, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc đang vướng trên gò má hắn sang bên. Ôn Tình rút cây châm đang cắm trên lòng bàn tay hắn ra rồi cất đi, đóng hòm thuốc lại, phất phất qua tay áo, thản nhiên nói:
"Để cho hắn nghỉ ngơi một thời gian, tốt nhất là ngủ một mạch hai ba ngày. Cảm xúc lên xuống không ngừng, không dễ tĩnh tâm."
Lam Vong Cơ gật gật đầu, nói:
"Đa tạ."
Ôn Tình đặt tờ giấy ghi phương thuốc đã được sửa đổi ổn thỏa lên trên bàn, đứng dậy nhìn một lát rồi thở dài, lắc lắc đầu. Nàng nói:
"Hàm Quang Quân, ngươi có chuyện gì muốn hỏi ta không?"
***
Ngụy Vô Tiện không biết bản thân đã ngủ bao lâu, lúc mở mắt ra thì bình minh rạng rỡ đã sớm thay thế đêm đen thâm trầm, nắng mai từ phía chân trời xa xa len qua khe hở của song cửa sổ, xuyên qua màn bụi lam li ti quẩn quanh trong thinh không rồi rơi xuống sàn nhà đen bóng như mực nước, thấp thoáng rọi lên tấm màn che buông lơi cạnh giường.
Lam Vong Cơ cũng đang nằm trên giường, nằm sau lưng dịu dàng vòng tay ôm lấy hắn, tiếng hít thở bình thản cực nhẹ như có như không. Đợi đến khi Ngụy Vô Tiện khẽ cựa quậy, y giống như chợt tỉnh giấc, cánh tay đang vòng trước người Ngụy Vô Tiện siết chặt thêm một chút, thấp giọng gọi khẽ:
"Ngụy Anh?"
Giọng nói trầm thấp từ tính thường ngày mang theo chút khàn khàn lúc sáng sớm, nhẹ nhàng dừng bên tai Ngụy Vô Tiện, như vẫn còn nửa mơ nửa tỉnh nên có chút mông lung. Ngụy Vô Tiện nghe thấy y gọi thì không giấu được ý cười bên khóe môi, lại vùi sâu vào trong lồng ngực vững chãi ấm áp của y thêm chút nữa. Lam Vong Cơ khẽ thở ra một hơi, đúng là đã tỉnh giấc rồi. Y ôm Ngụy Vô Tiện ở trước người, thoải mái tựa cằm lên trên đầu vai hắn, chậm rãi đặt một nụ hôn khẽ lên mấy sợi tóc mai bên thái dương của người trong lòng. Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Lam Trạm, ta ngủ bao lâu rồi?"
Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói:
"Hơn một ngày rồi."
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, mấy lọn tóc quấn quýt lấy tóc của Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng ma sát với mặt gối tạo ra vài âm xột xoạt nhỏ vụn. Lam Vong Cơ dịu dàng phủ lòng bàn tay lên trán hắn xoa nhẹ một chút, Ngụy Vô Tiện cũng nương theo đó mà dụi dụi vào tay y, bỗng dưng hỏi:
"Lam Trạm, có phải là ngươi đang muốn bảo ta ngủ thêm một lát nữa, thế nhưng lại nhớ đến việc ta đã ngủ hơn một ngày, có lẽ hiện giờ tinh thần đang rất tốt, cho nên trong phút chốc không biết nên nói gì, phải không?"
Tiếng hít thở của Lam Vong Cơ khựng lại, sau một lúc lâu mới lẳng lặng đáp:
"Phải."
Ngụy Vô Tiện cuộn mình nằm trong lồng ngực y cười một trận, sau đó thấp giọng nói:
"Lam Trạm à..."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Chẳng có chuyện gì cả."
Ngụy Vô Tiện nhích nhích người lên phía trên, đôi môi ấm áp không thể với đến gò má của Lam Vong Cơ, vậy nên bèn dừng lại bên cần cổ thon dài rồi đặt lên đó một nụ hôn. Trên giường cực kỳ ấm áp, cho nên làn da ở phần cổ dù lộ ra ngoài vẫn giữ được nhiệt độ bình thường, bờ môi vừa mềm mại vừa ấm nóng nhẹ nhàng dán lên, Ngụy Vô Tiện nương theo ánh mặt trời mỏng manh mà quan sát, nhìn thấy yết hầu của Lam Vong Cơ trượt lên trượt xuống một vòng thật rõ ràng. Sau đó Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Ôn Tình đâu rồi?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Đã quay về Di Lăng."
Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp:
"Là bị các trưởng lão nhà ngươi gọi đến sao?"
Lam Vong Cơ nói:
"Đệ tử trong tộc ngự kiếm đến mời, đi suốt đêm tới đây."
Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Nàng nói những gì?"
Lam Vong Cơ ở bên cạnh bỗng nhiên im bặt. Ngụy Vô Tiện thấp giọng gọi:
"Lam Trạm..."
Lam Vong Cơ đáp:
"Nàng nói chuyện ngươi mổ đan."
Ngữ khí của y rõ ràng là rất nhẹ, nhưng dừng ở bên tai Ngụy Vô Tiện lại cực kỳ nặng nề, hệt như một tiếng thở dài khó nén. Còn chưa đợi Ngụy Vô Tiện lên tiếng, Lam Vong Cơ lại một lần nữa siết chặt vòng tay vừa hơi nới lỏng rồi kéo hắn lại, đầu hắn lập tức áp sát vào lồng ngực của y. Lam Vong Cơ tựa cằm lên trên đỉnh đầu ấy, thật lâu không nói gì.
Ngụy Vô Tiện nghe được tiếng tim Lam Vong Cơ đập, tuy rằng không dồn dập, nhưng cũng chẳng hề bình tĩnh. Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp:
"Còn gì nữa?"
Lam Vong Cơ nói:
"Không nói gì thêm nữa."
Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng, sau đó hỏi:
"Không nói ta mổ đan cho ai à?"
Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng gật gật đầu.
Ngụy Vô Tiện cũng im lặng một lúc lâu, sau đó dụi dụi vào lồng ngực của Lam Vong Cơ rồi lắc lắc đầu, bỗng nhiên bật cười khẽ. Hắn đưa tay vỗ vỗ lên vạt áo của Lam Vong Cơ, nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi có muốn biết không?"
Dưới lòng bàn tay của hắn, lồng ngực cường tráng của Lam Vong Cơ nhấp nhô lên xuống một nhịp thật rõ ràng. Lam Vong Cơ nói:
"Ta sẽ không hỏi."
Ngụy Vô Tiện vẫn cười, tựa trán vào ngực Lam Vong Cơ, hít vào một hơi thật sâu, từ khoang mũi đến đáy lòng đều được lấp đầy bởi mùi đàn hương nồng nàn mà an yên quanh thân Lam Vong Cơ. Hắn nhẹ giọng nói:
"Thôi được."
Lam Vong Cơ vẫn cứ ôm hắn như vậy, cánh tay vây quanh vòng eo của Ngụy Vô Tiện, bàn tay đặt trước nắm chặt lấy tay hắn, hệt như lúc trước Ngụy Vô Tiện trêu ghẹo, mà cũng chính là lời hứa hẹn trịnh trọng của y, cả đời không buông tay. Sau một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Ôn Tình nói với ngươi những gì?"
Nhịp thở của Lam Vong Cơ hơi khựng lại, Ngụy Vô Tiện đưa tay lên nắm lấy cằm Lam Vong Cơ lắc lắc, nói:
"Nàng đâm ta một phát để ta hôn mê, tuy mục đích chính là muốn để ta ngủ, nhưng mà chắc chắn là có chuyện gì đó không thể nói trước mặt ta."
Lam Vong Cơ đáp:
"Di Lăng kham khổ, người lớn còn có thể miễn cưỡng sống lay lắt qua ngày, Ôn cô nương hỏi ta đợi một đứa bé trong tộc lớn thêm một chút, có thể đưa đến Cô Tô dạy dỗ hay không."
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"A Uyển hả?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu. Ngụy Vô Tiện cầm lấy tay y, sau đó kéo xuống để y xoa xoa lên vùng bụng dưới ấm áp của chính hắn, vui vẻ nói:
"Cực kỳ được luôn ấy, cũng coi như đưa đến làm bạn với nhóc con này?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừm."
Ngụy Vô Tiện nằm trong ngực y ngửa đầu nâng mắt lên, nhìn nhìn y một lát, ý cười bên môi càng sâu, nói:
"Ta thấy ngươi cũng muốn như vậy mà, chẳng qua quá là ngượng ngùng, không muốn thừa nhận trước mặt chúng ta thôi!"'
Chút nắng nhẹ tinh nghịch chớp qua hàng mi dài của Lam Vong Cơ, lúc lâu sau tuy rằng vẫn chưa nhìn sang chỗ khác, thế nhưng y cũng đã buông mắt xuống, đáp:
"Ừm..."
Bàn tay to lớn của y áp trước người Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng xoa vòng tròn rồi dịu dàng vuốt ve bụng dưới của hắn. Cả người Ngụy Vô Tiện được bao bọc trong hơi ấm ngọt ngào, Lam Vong Cơ lại vỗ về đều đặn, làm hắn díu cả mắt lại, một lúc lâu sau bỗng nhiên gọi:
"Lam Trạm."
Tay của Lam Vong Cơ dừng lại một chút, đang muốn tập trung nghe xem Ngụy Vô Tiện nói gì thì lại thấy hắn lẩm bẩm:
"Đừng có ngừng mà!"
Tiếp đến hắn nói:
"Ta là đang nhớ đến, lúc trước cũng có rất nhiều mèo loanh quanh ở hành lang của Liên Hoa Ổ, lúc chúng nằm phơi nắng thì phơi hết bụng ra, nhìn mềm mại cực kỳ. Ta vừa vươn tay định sờ thử, còn chưa kịp sờ đến, con mèo kia đã cào ta một phát rồi. Ngươi nói xem có kỳ quái không chứ, rõ ràng là sư tỷ của ta có thể sờ mà..."
Lam Vong Cơ vẫn chưa lên tiếng bình luận, chỉ đơn giản "ừm" một tiếng đáp lại. Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Sau đó ấy, lúc đó ta đang ở trong phòng nên mở cửa sổ ra, bỗng nhiên có hai con gì đó đến ăn trộm đồ ăn trên bàn của ta. Ta còn tưởng đó là chồn sóc, đuổi theo một quãng đường, cuối cùng phát hiện ra đó là một con mèo rất nhỏ, chỉ cần dùng một bàn tay là nâng lên được! Cái con mèo lúc trước không chịu cho ta xoa bụng ấy chính là nương của nó, đứng trong sân viện nhe răng ra gừ gừ dọa ta, còn hung dữ hơn lúc trước ấy!"
Hắn nằm trong lòng Lam Vong Cơ cười ha ha, Lam Vong Cơ vừa như bất đắc dĩ, lại giống như trong lòng cảm thấy dịu dàng đến cực điểm, một bên chậm rãi xoa nhẹ bụng dưới của hắn, một bên lại cúi đầu hôn khẽ lên thái dương hắn. Đợi Ngụy Vô Tiện cười đủ rồi, thanh âm lại hơi trầm xuống hệt như trong cổ họng nhét đầy bông, Lam Vong Cơ nghe thấy hắn nói:
"Lam Trạm, có một vài chuyện, ngươi muốn biết thì vẫn có thể hỏi ta mà."
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Lam Vong Cơ, y hiểu ý buông tay ra. Ngụy Vô Tiện muốn ngồi dậy, Lam Vong Cơ lập tức đỡ lấy khuỷu tay hắn, nâng hắn dậy tựa vào đầu giường. Chăn gấm tuột xuống, thế nhưng trung y vẫn còn giữ nguyên nhiệt độ của cái ôm vừa nãy, cực kỳ ấm áp. Lam Vong Cơ muốn đứng dậy lấy ngoại bào đang treo bên cạnh giường xuống cho hắn khoác tạm, thế nhưng hắn lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Tiếp đến, hắn tùy tiện kéo mở vạt áo trung y ra.
Nắng mai vẫn chưa đủ sáng tỏ, làn da hiếm khi gặp mặt trời vừa mịn màng vừa ấm áp, bóng loáng như ngọc dưới ánh sáng mông lung chiếu rọi. Ngụy Vô Tiện gạt mấy lọn tóc đang rũ trên vai sang một bên, cúi đầu tìm kiếm, sau đó chỉ vào một vết sẹo nhàn nhạt ngay đầu vai, nói:
"Chỗ này, là lúc ta trên dưới mười tuổi, ở Liên Hoa Ổ đi ra sau núi bắt gà rừng. Hôm đó mưa to, ta không cẩn thận trượt ngã xuống khe núi, còn trẹo cả cánh tay."
Lam Vong Cơ tự mình nắm hai tay lại với nhau một chút, sau khi xác định lòng bàn tay cùng mấy đầu ngón tay của bản thân đủ ấm áp mới nhẹ nhàng xoa xoa đầu vai hắn, hỏi:
"Có đau không?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Lúc đó thì không thấy đau mấy, sau đó mới bắt đầu sưng to lên, sư tỷ của ta còn đau lòng hơn cả ta đau tay đau vai ấy! Chẳng qua là ta nhớ rõ năm đó mưa nhiều, gà rừng ấy à, vừa to lại vừa béo..."
Không đợi hắn nói xong, Lam Vong Cơ đã nghiêng người tới, bờ môi ấm áp dừng ở trên vết sẹo cũ dịu dàng mà hôn khẽ. Đầu vai của Ngụy Vô Tiện cũng theo đó mà nhẹ nhàng run lên, hắn thấp giọng nói:
"Đã hết đau từ lâu rồi."
Sau đó hắn lại chỉ chỉ xuống cái vết sẹo do bị cháy xém mà tạo thành đường vân, nói với Lam Vong Cơ:
"Cái này, ngươi cũng biết, ta không nói nữa."
Lam Vong Cơ gật gật đầu, lại dịu dàng hôn lên chỗ đó một cái, vẫn là thấp giọng hỏi hắn:
"Có đau không?"
Ngụy Vô Tiện kéo dài giọng ra, nói:
"Cái này thì đúng là đau ối trời ơi luôn! Ngươi bốc một nhúm thuốc chụp vào, ta đây đau đến mức tưởng như muốn hồn lìa khỏi xác bay lên mây xanh luôn, thế mà vẫn phải cố gắng chịu đau không dám nói với ngươi đấy!"
Lam Vong Cơ lại hôn nhẹ lên làn da ấm áp nơi đó một cái, đầu ngón tay cẩn thận mơn trớn trên vết sẹo tới nay đã bớt gồ ghề đi nhiều, thấp giọng nói:
"Xin lỗi."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì đáp:
"Được, tha lỗi cho Lam Nhị công tử đấy."
Hắn hơi xoay người lại, để lộ ra thắt lưng thon gầy nhưng hữu lực, chỉ chỉ vào một vết nhạt nhạt ở trên đó, nói:
"Chỗ này, là lúc trước ở Lang Gia trúng một kiếm của Ôn cẩu. Mấy ngày đó ta thật sự rất mệt, cho nên sơ ý."
Ánh mắt của Lam Vong Cơ hơi trầm xuống, kéo cả người Ngụy Vô Tiện hướng về phía mình, sau đó cúi đầu liên tục hôn khẽ lên trên miệng vết thương đã thành sẹo nhạt kia. Thắt lưng vốn cực kỳ mẫn cảm, đã thế y hôn lại cực kỳ nhẹ nhàng dịu dàng, làm hơi thở của Ngụy Vô Tiện lập tức trở nên hỗn loạn, bị hôn đến mức cả người bắt đầu run rẩy, vòng eo tê dại ngứa ngáy, cuống quýt đẩy đẩy y rồi nói:
"Ưm... A! Lam Trạm... ngươi từ từ đã, ta còn chưa nói xong mà."
Lam Vong Cơ dùng chóp mũi cọ cọ nhẹ lên chỗ đó, hỏi hệt như khi nãy:
"Đau không?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Lúc ấy ta còn không phát hiện ra cơ, hơn nữa ngoại bào màu đen nên cũng che được vết máu, sau khi đánh xong trận, đến khi thay quần áo mới phát hiện ra, ta cũng chẳng thèm quan tâm. Hai ngày sau thì ổn cả thôi!"
Hắn nói thật đơn giản, thật nhẹ nhàng, thế nhưng khi chống lại ánh mắt bỗng trở nên nặng nề của Lam Vong Cơ thì hàng mi cũng vô thức khẽ run lên, giơ ba ngón tay lên ngang tai rồi nói:
"Lần sau sẽ không thế nữa."
Lam Vong Cơ thấp giọng nói:
"Không có lần sau."
Y lại ôm chặt Ngụy Vô Tiện vào lòng, trung y của Ngụy Vô Tiện đã bị hắn tự mình cởi ra, lúc này lồng ngực trần trụi dán sát vào lồng ngực của Lam Vong Cơ, cứ thế được độ ấm quanh thân của đối phương bao bọc đến nóng cháy. Lam Vong Cơ lần thứ hai cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đầu vai hắn.
Ngụy Vô Tiện mượn ánh ban mai nhìn nhìn cánh tay của chính mình, nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó than thở:
"Những cái này không nhớ rõ, đều là tiểu đánh tiểu nháo."
Sau đó hắn túm lấy tay Lam Vong Cơ, chậm rãi kéo bàn tay y trượt xuống rồi dừng lại phía trước vùng đan điền của hắn.
"Chỗ này." Ngụy Vô Tiện nói xong, yết hầu trượt một vòng, cuối cùng tự mình lặp lại lần nữa: "Là chỗ này."
Vết sẹo ở chỗ kia không hề dữ tợn, hoàn toàn không gồ ghề lộn xộn như vết bàn ủi trước ngực, chỉ là một vết sẹo vừa nhỏ vừa nhạt, độ dài ngắn cùng lắm bằng ngón tay, tựa như qua đó có thể nhìn thấy được lúc đó lưỡi dao rất mỏng, xuống tay chuẩn xác vững vàng. Chỉ khi Lam Vong Cơ dùng đầu ngón tay thường ngày luyện đàn cầm kiếm cực kỳ cẩn thận mà chạm đến, mới có thể sờ được một vết cắt đã thành sẹo trên da thịt từ rất lâu rồi. Ngụy Vô Tiện dựa hẳn vào trong lồng ngực Lam Vong Cơ, để mặc y dùng đầu ngón tay xoa nhẹ rồi mơn trớn trên từng tấc da thịt chỗ đó, sờ đến mức làn da trở nên vô cùng ấm áp, hệt như cứ tiếp tục lướt khẽ qua như vậy, năm rộng tháng dài, vết sẹo mảnh dài kia có thể bị xoa dần dần mất hẳn không thấy nữa. Ngụy Vô Tiện thấp giọng gọi;
"Lam Trạm."
Lam Vong Cơ hôn lên bờ vai hắn, hôn lên cần cổ trong lúc vô thanh vô tức vẫn tỏa ra mùi hương ngọt ngào ấm nóng, hôn qua sống lưng thẳng tắp, cuối cùng dừng lại ở mấy vết sẹo rồi hôn lên thật khẽ, sau đó dường như lại cảm thấy chưa đủ mà hôn mạnh thêm chút nữa. Hơi thở ấm áp lướt qua làn da, mấy đầu ngón tay của Ngụy Vô Tiện khẽ giật giật, hắn thấp giọng nói:
"Ta... Ha ha, Lam Trạm, ta ngứa..."
Tiếp đến Lam Vong Cơ lại hôn dần xuống bên dưới một chút, kề sát làn da nhẵn mịn của Ngụy Vô Tiện rồi hôn xuống phần bụng dưới nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra là đã hơi hơi nhô lên. Lần này thì Ngụy Vô Tiện không cười nữa, khép hờ mắt lại, đầu ngón tay quấn lấy một lọn tóc của Lam Vong Cơ, lồng ngực bằng phẳng theo tiếng thở dài khe khẽ mà nhẹ nhàng phập phồng.
Lam Vong Cơ hôn rồi lại hôn, dán môi lên đường cong còn chưa dễ nhận ra, cánh môi nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, không biết qua bao lâu, hôn đến mức vùng da chỗ đó có chút ướt át. Y vẫn kề môi ở chỗ kia, giọng nói dịu dàng dội vào làn da, Ngụy Vô Tiện nghe thấy y gọi:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Ơi, gì thế?"
Lam Vong Cơ hôn lên chỗ kia, rồi hôn qua vết sẹo mảnh trên đan điền của hắn, rồi lại quay về hôn xung quanh bụng dưới, cứ lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn như vậy.
Y gọi: "Ngụy Anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.