Phiên ngoại 1: Ngụy công tử
1.
Trời trong nắng đẹp, sóng nước lăn tăn, cờ rượu rực rỡ đón gió tung bay, soi bóng xuống lòng sông ngang dọc đan xen vào nhau, rồi lại bị gió nhẹ thổi thành một cái bóng ngược.
Một chiếc thuyền lá nhỏ trôi qua vòm cầu, đuôi thuyền rẽ nước kéo theo từng gợn sóng lăn tăn. Bỗng nhiên từ trong mui thuyền có một thiếu niên mặc y phục màu vàng chui ra, trên vạt áo còn thêu một đóa mẫu đơn màu trắng như tuyết vô cùng tinh xảo, giữa trán chấm một nốt chu sa đỏ tươi, không nhịn được mà nhảy lên nhảy xuống vài cái liên tục ở đầu thuyền, đuôi ngựa buộc cao cao phía sau theo động tác của cậu cũng không ngừng lay động.
"Muộn mất rồi muộn mất rồi... Họ Lam kia ngươi có nhanh lên không!"
Giọng nói trong trẻo vang vọng khắp phố chợ nhộn nhịp, thanh âm tương đối cao, làm mấy ngọn liễu rũ xuống sát mui thuyền hoảng hốt mà rì rào đong đưa. Người đến kẻ đi hai bên bờ sông kinh ngạc nhìn về phía xa xa, thấy một thiếu niên cũng tầm ngang ngang tuổi đang ngồi trên thành cầu dựng bằng đá trắng, dáng ngồi có chút tiêu sái tùy tiện, một chân buông xuống đất còn một chân dẫm trên tay vịn bằng đá. Cậu vừa nghe thấy tiếng thiếu niên kia gọi thì ngẩng đầu lên, thấy con thuyền nhỏ kia càng lúc càng trôi xa, bấy giờ mới buông lỏng tay, xoay người lại rồi hệt như một chiếc lá rụng nhẹ nhàng thả mình xuống khỏi cây cầu nhỏ bằng đá trắng, tay áo tung bay trong gió.
Hàng loạt tiếng la hoảng hốt vang lên dọc bờ sông.
Thiếu niên hệt như chuồn chuồn lướt nước, mũi chân chạm nhẹ lên mặt sông, đạp lên mũi thuyền này rồi đuôi thuyền khác nối tiếp nhau trên dòng nước. Cậu phóng qua hơn nửa đường sông, đưa mắt nhìn thì thấy con thuyền nhỏ của Kim Lăng trôi càng lúc càng xa. Thiếu niên đang định đề khí đuổi theo, bỗng nhiên có một cô nương bán hàng ngồi trên chiếc thuyền sát với chiếc thuyền mà cậu vừa lướt qua kêu lên:
"Ây, sơn trà tươi rói đây, Úy công tử nhận lấy!"
Mấy khối tròn vàng tươi bóng loáng bay qua mặt nước, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ nối đuôi nhau vẽ thành một đường cong tiên diễm. Thiếu niên kia không biết đứng ở đầu thuyền nhà ai, dễ dàng dùng một tay bắt được, giây lát sau đã đón được sáu bảy quả sơn trà trong tay, hướng về phía kia tươi cười rồi cao giọng nói:
"Đa tạ tỷ tỷ!"
Có ai đó trong đám người ngồi phía ấy thấp giọng cười vang, cô nương bán hàng kia nhìn thì có vẻ cực kỳ hưởng thụ, khóe miệng còn mang theo ý cười, thế nhưng vẫn đỏ mặt liên tục xua tay nói:
"Ôi chao, miệng của công tử ngọt thật đấy, chẳng qua là vẫn đừng nên tùy tiện gọi bậy!"
Thiếu niên kia dẫm nhẹ lên thuyền mượn sức vọt đi, giọng nói sang sảng nhờ gió truyền đi:
"A cha của ta nói, nhỏ tuổi hơn người thì phải gọi là "cô nương", còn lại thì đều gọi là tỷ tỷ hết."
Lại một trận cười vang lên, thiếu niên càng nhảy càng đi xa, cho đến khi tới một khúc sông quanh co thì lập tức chẳng nhìn thấy bóng lưng đâu nữa.
Con thuyền kia của Kim Lăng đã dần dần trôi ra đường sông trong trấn rồi, bỗng nhiên đuôi thuyền hơi trầm xuống, sao đó nghe thấy mui thuyền vang lên một phen sột soạt sột soạt, cuối cùng có một người chui đầu ra khỏi mặt trước, đưa một quả sơn trà ra theo:
"Ăn không, ngọt cực kỳ!"
Kim Lăng quay đầu lại, tóc đuôi ngựa quét qua mu bàn tay của thiếu niên kia, nói:
"Ngươi mà còn chậm chạp như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta bị Lam lão đầu tóm được rồi phạt thước!"
Thiếu niên "phụt" một tiếng bật cười, nói:
"Đến ngay cả a cha của ta mà ông ấy còn chẳng tóm được, làm sao mà tóm được ta hả!"
Cậu nói xong thì liên tục cầm quả sơn trà trong tay đòi nhét vào trong miệng Kim Lăng, làm Kim Lăng không ngừng vung tay gạt ra, nói:
"Ngươi có thấy phiền hay không..."
Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, bỗng nhiên một quả sơn trà đã kịp thời nhét vào miệng Kim Lăng, suýt chút nữa làm cậu sặc nước bọt. Kim Lăng cắn một phát, mật quả sơn trà ngọt lịm tràn khắp khoang miệng, trào ra khỏi khóe môi, làm cậu phải vội vàng đưa tay lên lau. Thiếu niên kia ngược lại vẫn cực kỳ ung dung mà phủi phủi vạt áo trước, nhét mấy quả sơn trà còn lại vào trong ngực áo, không quên chọn một quả vừa to vừa tròn ngậm trong miệng, cắn một miếng, hứng thú kéo dài giọng, nói:
"Ừm, ngon thật đấy, vẫn là ca ca của ngươi tốt phải không."
Kim Lăng: "Phù!"
"Ôi ôi!" Thiếu niên kia vội vàng kêu lên: "Người khác cho ta đấy, ngươi không nên lãng phí như vậy!"
Kim Lăng tiện tay lấy quả sơn trà đã cắn quá nửa trong miệng ra, đưa phần đã cắn thành một dấu răng mật quả tràn trề cho thiếu niên kia, hừ một tiếng rồi nói:
"Vậy ngươi ăn nhé?"
Thiếu niên kia gào to một tiếng:
"Eo ơi... Vứt ngay!"
Kim Lăng lại càng hăng hái hơn, cầm nửa quả sơn trà thừa kia dí gần lại môi cậu thiếu niên bên cạnh. Thiếu niên kia liên tục trốn tránh, từ mui thuyền nhảy xuống đuôi thuyền, lại từ đuôi thuyền nhảy lên đầu thuyền. Kim Lăng vẫn đuổi sát theo sau không chịu buông tha, hai người hết chạy rồi nhảy, làm con thuyền nhỏ không ngừng liên tục nghiêng ngả lung lay trên mặt sông. Người đang ngồi trên chiếc thuyền đi bên cạnh nhìn thấy, vội vàng nhô đầu ra, chống thuyền vội vàng cao giọng kêu lên:
"Ôi chao! Hai vị tiểu công tử! Tiếp tục nghịch ngợm như vậy là lật thuyền luôn đấy!"
Kim Lăng và thiếu niên kia đồng loạt ngừng tay, nhô hai cái đầu đã rối bù hệt như ổ gà ra từ sau mui thuyền. Người đang ngồi trên thuyền kia thấy rõ là ai thì cũng vui vẻ chào hỏi:
"Úy công tử! Ồ, còn cả Kim công tử nữa! Lại từ trên núi xuống đây chơi hả!"
Thiếu niên kia nhanh tay lẹ mắt, cướp được nửa quả sơn trà ăn dở sắp bị bóp nát trong tay Kim Lăng, "tõm" một tiếng vứt xuống sông, tiếp đến mới nháy mắt với người đang ngồi trên thuyền bên kia, rõ ràng là ra vẻ thấp giọng nói nhỏ, thế nhưng âm lượng truyền đến lại cực kỳ lớn:
"Đúng vậy! Trăm triệu lần không thể để cho người khác biết!"
Người chèo thuyền kia nghe nhiều thành quen mà cười cười, lại chống cái sào cao cao xuống lòng sông, thuyền không cùng đường, chẳng lâu sau đã chia làm hai hướng.
Kim Lăng ồn ào đủ rồi, ngồi xổm xuống một đầu thuyền, nhìn thiếu niên kia, đột nhiên nói:
"Tại sao bọn họ đều gọi ngươi là Ngụy công tử*, không phải ngươi họ Lam sao?"
(*Chữ Ngụy 魏 trong "Ngụy công tử" và chữ Úy 霨 trong "Úy công tử" là hai từ đồng âm, đều đọc là wèi/wēi, cho nên Kim Lăng mới nghĩ mọi người gọi Lam Úy là Ngụy công tử - Wēi gōngzǐ, trong khi mọi người gọi Lam Úy là Úy công tử - Wèi gōngzǐ.)
Lam Úy ăn xong một quả sơn trà, lại lấy một quả khác từ trong ngực ra, liếc xéo Kim Lăng rồi nói:
"Chỗ nào trên Thải Y trấn này cũng có thể gặp được Lam công tử, Lam đại công tử Lam tiểu công tử Lam tiên sinh Lam lang quân, gọi một tiếng tận mười người quay đầu lại, cho nên họ gọi ta là Úy công tử đấy!"
Kim Lăng hừ một tiếng, nói:
"Gọi vậy cũng đỡ phiền."
"Cũng không hẳn đâu!" Lam Úy nháy mắt với Kim Lăng, nói: "Được đặt một cái tên hay thì mới đỡ phiền. Giống như tên chữ của ngươi ấy, cũng thật đỡ phiền."
Kim Lăng ném cho Lam Úy một cái liếc mắt khinh bỉ, nói:
"Tại sao ăn sơn trà to thế rồi mà vẫn không làm ngươi nghẹn họng được nhỉ?"
Lam Úy vừa gặm sơn trà vừa nhìn Kim Lăng cười, nhồm nhoàm nhồm nhoàm nói:
"Bởi vì miệng ta lớn?"
Kim Lăng ném tiếp sang một cái lườm nữa, biết rằng cái tên này càng để ý đến hắn ta thì hắn ta càng hăng hái hơn, dứt khoát thực hiện châm ngôn im lặng là cảnh giới tối cao của sự khinh bỉ.
Thuyền đi xuôi dòng, thấp thoáng nhìn thấy núi rừng xanh biếc từ phía xa xa. Thuyền nhỏ bất ngờ dừng lại ở trên bến tàu dưới chân núi của Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Úy với tay xách thứ gì đó vừa mua ban nãy đang đặt trong khoang thuyền lên, nói với Kim Lăng:
"Bên này!"
Con đường núi kia cũng không dẫn đến sơn môn đồ sộ của Vân Thâm Bất Tri Xứ, mà là một con đường cũ bỏ hoang cây cỏ mọc cao um tùm. Bọn họ một đường chạy thẳng lên núi, Kim Lăng vẫn lắng tai nghe tiếng kẻng của Lan thất, Lam Úy chạy phía trước nói:
"Không muộn được đâu, tin ta!"
Con đường núi nhỏ thông đến một cánh cửa bên có chút cũ kỹ, cũng không thấy đệ tử nào đứng trực hay canh gác. Lam Úy thân có ngọc lệnh, kéo theo Kim Lăng, không chút trở ngại mà chui qua cấm chế, sau đó nói với Kim Lăng:
"Ngươi đi trước đi!"
Kim Lăng ngơ ngác hỏi:
"Ngươi còn làm gì nữa?"
Lam Úy đưa một ngón tay chỉ chỉ một thân hắc y tay áo bó chặt đang mặc trên người, cười nói:
"Thay quần áo chứ làm gì nữa!"
Cậu quen đường quen nẻo ném một mớ bảy bảy tám tám thứ gì đó ra phía sau bụi cây, lại lôi xuống một cái tay nải phía dưới tàng cây, mở ra một bộ giáo phục Lam thị được gấp cẩn thận tỉ mỉ, vải vóc mềm mại trắng như tuyết, không nhiễm lấy một hạt bụi, trên cùng còn có một cái mạt ngạch thêu hoa văn mây cuộn. Kim Lăng vốn còn muốn chờ đồng bọn, thế nhưng một loạt tiếng chuông vang lên, trầm ngâm rải khắp núi rừng, chim chóc bị dọa sợ bay tán loạn, bởi vậy vội vàng la lên:
"Muộn thật rồi!"
Lam Úy vừa phủi phủi cỏ khô cùng bụi bặm trên người vừa khoác áo ngoài lên, nói với Kim Lăng:
"Ta đã nói rồi, ngươi đi trước đi! Cũng đừng để bị Lam lão tiên sinh bắt được, ăn roi đấy!"
Lúc trước bọn họ nói như vậy thật, nhưng chẳng qua chỉ là nói đùa thôi, bây giờ chuông kêu một tiếng lại tiếp một tiếng truyền đến, ngược lại thật sự có cảm giác nguy hiểm khi sắp bị tóm gáy. Kim Lăng không chờ được đồng bọn, dậm chân một cái rồi chạy thẳng, một hơi băng qua hàng trăm khúc cua trên hành lang cùng sân viện, cuối cùng kịp thời nhảy vào Lan thất khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, vội vàng ngồi xuống bên cạnh bàn học của chính mình, vỗ vỗ vạt áo, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Chỉ chốc lát sau, tiên sinh đứng lớp hôm nay đã từ ngoài cửa bước vào, mặc dù không phải là Lam Khải Nhân khiến mỗi đệ tử đến cầu học vừa nghe tên mặt đã biến sắc, thế nhưng cũng là một vị trưởng lão Lam thị để râu độ tuổi xấp xỉ, trong tay ôm một chồng thư cuối thật lớn khiến kẻ khác hết sức đau đầu. Vị tiên sinh kia ngồi xuống, trong phòng học yên tĩnh không chút tiếng động, đệ tử các nhà ngồi lưng thắp tắp, chỉ nghe thấy tiếng tiên sinh mở danh sách đang đặt trên bàn ra, trước hết điểm danh đệ tử ngoại môn, tiếp đến mới điểm danh đến những thiếu niên đệ tử nội môn của Lam thị. Lúc điểm danh đến tên Kim Lăng thì Kim Lăng rất không tình nguyện mà đáp một tiếng, đợi đến khi lật sang một tờ khác, cái tên đầu tiên mà vị tiên sinh này đọc lên là:
"Lam Uy Nhiên."
Kim Lăng cảm thấy có chút kinh hãi, trong lòng thầm than một tiếng "Hỏng bét". Thế nhưng thanh âm trong trẻo của thiếu niên nào đó vững vàng vang lên đáp lời:
"Có."
Hai mắt của Kim Lăng lập tức trợn tròn, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, thấy một thiếu niên cả người thẳng tắp đang ngồi ngay phía sau mình, giáo phục Lam thị mặc cực kỳ cẩn thận, đến ngay cả mạt ngạch trên trán cũng không nghiêng không lệch, vẻ mặt như sương như tuyết, không hề mang theo chút xíu ý cười nào, dáng vẻ vô cùng quy củ nhã chính, đôi mắt nhạt màu nhìn thẳng tắp về phía trước Lan thất.
Kim Lăng lẳng lặng dùng khẩu hình cường điệu nhất để nói với cậu:
"Ngươi đến khi nào đấy?"
Ánh mắt của Lam Úy vẫn bất động, thế nhưng cũng dùng khẩu hình miệng để trả lời:
"Không nói cho ngươi biết."
Nói xong, cậu nhẹ nhàng hất hất cằm về phía trước. Kim Lăng vội vàng quay đầu lại, thấy vị trưởng lão Lam gia đang ngồi trên thủ vị kia đang nhìn mình chằm chằm, lập tức rụt cổ lại, một lần nữa quy củ ngồi tử tế.
Đợi đến khi điểm danh qua tên mấy người ở phía sau, Lam Tư Truy ngồi bên cạnh mới lẳng lặng vươn tay, gỡ xuống một mảnh lá liễu đang lẫn trên tóc của Lam Úy bị mạt ngạch che khuất, sau đó nhẹ nhàng giấu xuống bên dưới bàn học. Hai mắt Lam Úy vẫn nhìn thẳng tắp, tiếp tục dùng khẩu hình miệng nói:
"Đa tạ sư huynh."
Lam Tư Truy nhẹ nhàng cười với cậu, dùng khẩu hình miệng đáp lại:
"Lần sau tới sớm."
Tiết học ở Lan thất yêu cầu khắt khe, không thể thiếu đi phần kiểm tra vấn đáp cùng kiểm tra viết. Lên lớp còn chưa qua nửa canh giờ, đã khiến người nào người nấy cảm thấy bất an, đến thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ nếu nâng mắt lên nhìn mà nhỡ may chạm phải ánh mắt của tiên sinh, sẽ bị ông ấy gọi trúng lên trả bài. Đợi đến khi cả lớp bắt đầu kiểm tra viết về phả hệ của thế gia, Lam Úy mới cầm bút viết được vài dòng, bỗng nhiên cảm giác được có cái gì đó nhẹ nhàng cọ vào đầu gối, tay cậu giấu trong tay áo dài rộng, cực kỳ có kinh nghiệm mà sờ soạng dưới gầm bàn, tìm được một tờ giấy của người ngồi bàn trên chuyền xuống. Cậu dùng một tay mở ra, cái bút tích vừa ngoằn ngoèo vừa lộn xộn này chắc chắn là do Kim Lăng viết ngoáy.
"Tổ tiên khai gia của Kỳ Sơn Ôn thị, là ai?"
Lam Úy đợi đến khi trưởng lão Lam thị trước mặt chuyển tầm nhìn sang chỗ khác rồi mới nhanh chóng viết lên trên giấy vài chữ, từ dưới gầm bàn ném ngược lại cho Kim Lăng. Kim Lăng sờ được vào tờ giấy, thở phào một hơi, trái tim đang treo cao mới hạ xuống được hơn một nửa, vừa mở ra đã thấy, trên tờ giấy gần như đã nhàu nhĩ đến sắp rách có một dòng chữ viết ngoáy:
"Gọi ca đi, rồi nói cho ngươi."
Kim Lăng nhướn đuôi lông mày lên, nhanh chóng viết một chữ ra phía sau rồi mới chuyền lại cho Lam Úy, Lam Úy mở tờ giấy ra, thấy Kim Lăng một bút xoẹt qua, viết một chữ "Rắm" vừa to vừa rõ, đẫm mực đến mức thấm đầy khắp giấy. Lam Úy cũng nhướng đuôi lông mày lên, dùng ngòi bút vẽ một đường cong từ trên vấn đề đầu tiên Kim Lăng hỏi xuống đến góc dưới cùng của tờ giấy, sau đó viết:
"Không sai, chính là Ôn Rắm."
Tờ giấy được chuyền lại một lần nữa, Kim Lăng đảo mắt nhìn, cả người run lên từng hồi, tóc đuôi ngựa hất lên thật mạnh, không nhịn được quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi nói:
"Lam Úy!!!"
Tiên sinh ngồi phía trước cũng khẽ quát một câu:
"Kim Như Lan!"
Kim Lăng giật mình hoảng sợ, ngược lại Lam Úy giống như tập mãi thành quen, lập tức thò tay xuống gầm bàn lần mò, bắt được tờ giấy mà Kim Lăng vội vã quăng lại phía sau. Tiên sinh bước từng bước đến, Lam Úy mắt nhanh mà tay cũng nhanh, hai ba nhịp đã vuốt phẳng tờ giấy ra, vì đang ngồi nên dùng đầu gối đè xuống, nhanh chóng trở tay xé một phát, lập tức giấu một nửa tờ có đoạn hội thoại huyên thiên về "Rắm" xuống dưới đầu gối. Tiên sinh bước đến trước mặt, Kim Lăng tự biết là trốn không thoát, hít sâu một hơi rồi đứng lên, cúi đầu nhận sai. Lam Úy ở phía sau đặt tờ giấy lên trên bàn, cũng đứng dậy đoan chính hành lễ rồi nói:
"Tiên sinh, con cũng đi lĩnh phạt."
Vị tiên sinh kia quét mắt về phía này, sau đó nhặt tờ giấy trên bàn cậu lên, há mồm trợn mắt mà nhìn đống chữ lộn xộn trên giấy một lúc, sau đó liên tục thở dài rồi lắc lắc đầu nói với Lam Úy:
"Con đấy... Con đấy!"
Đợi đến khi cả hai người đều đã bước ra khỏi cửa đi lĩnh phạt, Lan thất lại khôi phục không khí yên lặng tiếp tục kiểm tra viết, Lam Tư Truy mới nhẹ nhàng với tay qua, giấu nốt nửa tờ giấy mà Lam Úy để lại dưới gầm bàn đi.
Kim Lăng ngồi ở Tàng thư các chép liên tục năm trang sách, cổ tay vừa mỏi vừa tê như sắp gãy đến nơi, hai mắt hoa lên không nhìn rõ chữ nữa, dứt khoát ném bút sang một bên, bực bội nói:
"Không chép nữa!"
Lam Úy ngồi bên cạnh, mi mắt buông xuống, ngòi bút vững vàng lướt trên giấy, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn khí khái của người Lam thị, đoan chính như ngọc. Kim Lăng khoanh tay trước ngực, khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói:
"Chẳng phải ngươi chỉ đang vẽ rùa thôi sao, giả vờ cái gì mà giả vờ!"
Lam Úy cực kỳ ung dung vẽ thêm cái đuôi cho bức tranh con rùa thứ năm, đặt bút xuống ngẩng đầu lên, duỗi thắt lưng một cái, sau đó ngửa người về phía sau nằm xuống sàn nhà sạch sẽ của Tàng thư các, cũng thản nhiên đáp lại Kim Lăng:
"Trong phòng ta vẫn còn ba mươi bản đã chép sẵn từ trước."
Kim Lăng ngồi bên cạnh cậu, hai chân cũng tê liệt duỗi thẳng ra y hệt, đá một phát không nhẹ không nặng vào bắp chân cậu, nói:
"Thương lượng chút không, chia cho ta năm bản, lần tới xuống núi ta mời ngươi."
Lam Úy còn chưa kịp đáp lời thì đã ngưng thần lắng nghe, đột nhiên nói:
"Có người đến đây."
Kim Lăng vội vàng hỏi:
"Ai đến?"
Lam Úy cẩn thận nghe tiếng nện bước mơ hồ truyền đến từ ngoài cửa, hai mắt trợn trừng:
"Phụ thân ta."
Hai người vội vàng từ dưới đất bò dậy, mỗi người ngồi nghiêm chỉnh ở một bàn riêng biệt, lại lần nữa sắm vai người còn đang bị phạt chép sách. Lam Úy vội vội vàng vàng dùng một tờ giấy mới đè lên mấy tờ giấy vẽ rùa cũ, cửa vừa mở thì cũng kịp thời cầm bút vững vàng trong tay. Kim Lăng cúi đầu, viết lung tung vài câu, từ dáng vẻ đến nét mặt đều hết sức chuyên chú.
Trong phòng phút chốc im lặng, sau đó ở cửa có người "phụt" một tiếng bật cười, tiếp đến không nhịn được mà cười vang. Kim Lăng ngẩng phắt đầu lên, hét lớn:
"Ngụy Vô Tiện!!!"
Kim Lăng tưởng rằng Lam Úy cố tình trêu chọc mình, nhưng vừa nhìn lại cũng thấy Lam Úy ngạc nhiên mở to mắt nhìn người vừa đến, gọi một câu:
"A cha..."
Người đến một thân hắc y, mái tóc đen nhánh cũng không buộc cao không búi gọn, chẳng qua chỉ dùng một sợi dây buộc tóc đỏ tươi tùy ý thắt hờ sau đầu, chậm rãi tản ra khắp bờ vai. Ngụy Vô Tiện bước vào bên trong, liếc mắt nhìn những thứ trên bàn sách của hai người một cái, tiện tay nhấc tờ giấy trên bàn Lam Úy lên, lập tức nhấc năm con rùa mà cậu mới vẽ lên.
Hắn nhướng đuôi lông mày lên với Lam Úy, cậu lại nhếch một bên khóe miệng lên đáp lại hắn. Ngụy Vô Tiện không nói gì nhiều thêm với cậu, chỉ vươn tay sang xoa xoa đầu Kim Lăng, nói:
"Trước mặt con trai ta thì đừng có gọi bậy, tốt xấu gì cũng phải giữ cho ta chút mặt mũi, gọi "Ngụy tiền bối" nghe chưa."
Kim Lăng bị hắn vò đầu rối tung thì gào ầm lên, vội vàng nhảy phắt sang chỗ khác trốn khỏi tay hắn. Kim Lăng nhìn hai người trước mặt trong chốc lát, đúng hơn là nhìn chằm chằm Lam Úy, nói:
"Hàm Quang... à không phải, phụ thân của ngươi đâu?"
Ngụy Vô Tiện cũng quay sang nhìn Lam Úy, cười ha ha rồi nói:
"Ta biết tên tiểu tử nhà ta có một đôi tai thật tính, cho nên ta trêu nó, cố tình bắt chước nện bước giống Hàm Quang Quân của các ngươi. Thế nào, có phải là bị dọa sợ rồi không?"
Lam Úy nhìn mấy con rùa trên giấy, sau đó lại ngửa mắt nhìn nóc của Tàng thư các, thở dài.
Ngụy Vô Tiện ngược lại thì vô cùng ung dung mà rũ rũ ống tay áo, ngồi xuống bên cạnh Lam Úy:
"Kim Lăng, ngươi đi chỗ khác chơi trước đi, ta có chút chuyện muốn nói với vị Tiểu Úy công tử này."
Kim Lăng nhìn sang quyển gia quy thật dày nằm trên bàn sách, xoa xoa cổ tay, nói:
"Cái này... coi như xong?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Đương nhiên là xong rồi, ngươi chép xong rồi ngày mai đến Lan thất nộp, ta thu mà, ta nói được là được. Hay là ngươi còn muốn chép thêm mấy lần nữa?"
Kim Lăng đương nhiên là không muốn chép thêm dù chỉ một lần, lập tức đứng dậy bỏ đi, nhưng vừa bước đến cạnh cửa bỗng nhiên nghe được giọng của Ngụy Vô Tiện vang lên phía sau.
"Ôn Mão."
Kim Lăng ngơ ngác:
"Gì cơ?"
Ngụy Vô Tiện chỉ chỉ vào nửa tờ giấy chẳng biết lôi ra từ chỗ nào, bên trên còn có một chữ "Rắm" lúc trước Kim Lăng viết đặc biệt rõ ràng, mực đen đọng lại theo nét. Hắn cười nói:
"Tổ tiên sáng lập ra Kỳ Sơn Ôn thị, họ Ôn tên Mão, tuy nhiên gọi là Ôn... gì gì đó kia cũng được, con nói xem có phải không, Tiểu Úy công tử?"
Kim Lăng lười nghe hắn nói nhảm, lập tức đóng cửa bước đi. Đợi đến khi tiếng bước chân của Kim Lăng đã rời xa, Lam Úy mới gấp mấy bức tranh con rùa mà cậu vẽ lại rồi để sang một bên, hỏi:
"Có chuyện gì vậy a cha?"
Ngụy Vô Tiện cười cười ra vẻ thần bí:
"Cho con xem thứ đồ chơi này hay ho lắm."
Hắn sờ soạng trong ngực áo, lấy ra hai khối sắt rỉ đen xì nặng trịch, đặt lên chiếc bàn trước mắt Lam Úy. Cậu cúi đầu nhìn xuống, thấy hai vật kia giống như hai miếng sắt vụn, lại giống như có hình thù rõ ràng, dưới ánh mặt trời chói chang đến vậy mà vẫn âm trầm không chút sáng bóng. Lam Úy nâng tay lên, chỉ chỉ vào vật kia. Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, Lam Úy bèn dùng đầu ngón tay gảy thử, phát hiện ra hai khối sắt kia hình như là hai vật có hình dáng giống nhau, còn có thể ghép hai bên lại thành một nữa.
Lam Úy hỏi: "Đây là cái gì?"
Ngụy Vô Tiện hào hứng phấn khởi nói:
"Con đoán xem??"
Lam Úy quan sát vật ở trên bàn một lát, nói:
"Là phù ạ?"
"Không sai." Ngụy Vô Tiện cười nói: "Đây là Âm Hổ Phù."