Lý Thiên Thành rã rời ôm Sở Diên chạy loạn trên con đường trải dài, vừa nãy phải nói đi đến rất nhanh, thế nhưng đến khi trở về sao lại xa xôi đến vậy?
Hắn có cảm giác càng chạy nhanh đường càng nối dài thêm, dài thêm, cho đến lúc hắn đã uể oải vì mệt thì vẫn mãi không đến nơi!
Lý Thiên Thành không ngừng nhìn người trong lòng, Sở Diên đang nhíu mày nép vào lòng hắn, y ôm bụng đau nhức không ngừng thở dốc.
"Một chút nữa liền không sao, cố gắng thêm chút nữa chúng ta liền tới!" Hắn nhỏ giọng an ủi y.
Lý Thiên Thành cố chạy một lúc cuối cùng cũng lờ mờ nhìn thấy đích đến, hắn hoảng loạn mang Sở Diên chạy một mạch về cung, vừa hay gặp được Tàu công công vẫn đứng đó chờ hắn từ sớm đến tận giờ.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hoàng thượng khủng hoảng như vậy làm cho Tàu công công có chút giật mình, kinh hãi.
Biết chắc có gì đó không ổn, Tàu công công đã nhận thấy Sở Diên trong lòng hắn đang nhíu mày ôm bụng.
Lý Thiên Thành lúc này liếc Tàu công công, lớn tiếng quát: "Đứng đó nhìn trẫm làm gì? Còn không mau đi gọi Lưu thái y đi?"
Tàu công công nghe hắn quát nhất thời hoảng sợ mà run rẩy, hai tay cung kính lui ra sau: "Nô tài lập tức gọi Lưu thái y!"
Tàu công công không tiếp tục chờ đợi lập tức sợ hãi chạy đi gọi thái y, Lý Thiên Thành là như thế, mỗi khi tính mạng Sở Diên bị đe dọa hắn như bị chạm vào vảy ngược mà không ngừng chửi mắng người bên cạnh.
Lý Thiên Thành từ trước đến nay luôn là nỗi sợ của nhiều người, nhất là những khi hắn lo lắng hoặc đang nổi nóng, sẽ rất quái gở!
Chẳng ai dám bén mảng đến gần, nếu không chỉ làm hắn càng thêm bực bội mà xử phạt nặng nề, thậm chí đến kết cục phải vong mạng vì chạm vào vảy ngược của hắn, đó cũng là lý do bọn họ luôn né tránh chớ đến gần!
Hoàng thượng của bọn họ là như thế, kể cả khi hắn không còn chịu tác động của độc dược vẫn hung tợn như vậy. Ai nấy đều chẳng dám múa rìu trước mặt hắn, chỉ sợ chưa vung lên được một đoạn đã bị hắn tuyệt đường sống!
...
Lý Thiên Thành nhẹ nhàng đặt Sở Diên nằm trên giường, hắn lo lắng đến độ nước mắt đã rơi xuống một giọt, lăn nhẹ trên má y.
Sở Diên cười nhẹ nhìn hắn, y thều thào nói: "Ca ca ngốc quá, chạy nhanh... quá nên đệ... có chút... mệt thôi, sao lại khóc rồi?"
Hắn lập tức phản bác: "Nào có, ta làm sao lại khóc nhòe như đệ được chứ, chẳng qua là bụi bay vào mắt, khó chịu nên rơi lệ, là rơi lệ không phải khóc!"
Sở Diên nhắm mắt lại không quan tâm là đổ lệ hay là khóc, y chỉ thấy toàn thân đã rã rời, mệt mỏi đến độ nhìn cái gì cũng lờ mờ.
Lý Thiên Thành nắm tay y, hắn buồn bã nói: "Sao uống mãi cũng chẳng tốt hơn vậy? Cứ dăm ba hôm lại đổ bệnh, ta sẽ điên lên mất khi phải cuống cuồng tìm Lưu thái y!"
Mỗi lần y phát bệnh hắn đều rất khổ sở, cả nội tâm và cả cơ thể đều không ngừng run rẩy, phải chăng trên thế gian này nếu có một loại dược khi uống vào lập tức khỏe mạnh?
Nếu như có nó thì Diên Diên của hắn sẽ không phải chịu mệt nhọc như thế này, vô vàn loại bệnh hành hạ thân thể, cả trí óc và cơ thể không ngừng kiệt sức theo thời gian.
Từ bên ngoài bắt đầu vang lên âm giọng quen thuộc của Tàu công công.
"Thái y đến!"
Lập tức Lưu thái đã có mặt tại Từ Thanh cung, ông khổ sở biết bao khi trên người đang diện một bộ y phục tương đối xộc xệch, vừa chỉ mới tắm xong còn chưa kịp khoác lên y phục thái y đã phải gấp gáp chạy đến đây.
Lưu thái y nhướng mày đỡ trán, lại nữa rồi, cái cảm giác khó xử cùng áp lực lại đến rồi.
"Mau đến xem Diên Diên đi, khi sáng vẫn còn chạy nhảy được, đột ngột đau bụng, ông mau kiểm tra vết thương xem, có phải lại hở miệng không?"
Lưu thái y nghe như vậy liền nhanh chóng xem xét người trên giường, ông tỉ mỉ tháo băng quấn của y ra, từ từ cho đến khi nhìn rõ miệng vết thương.
Ông cẩn thận nhìn kỹ, có hơi hoảng, ai đời lại vận động mạnh khi chưa lành hẳn vậy chứ, đáng ra nó có thể liền lại, lúc này đã hở miệng ra, vết thương này nếu không xử lý ổn thỏa, đến ngày mai sẽ nhiễm trùng cho xem!
"Hoàng thượng, hai người có thể bớt vận động mạnh không? Nếu không cần mạng của hoàng hậu nữa thì có thể nói với thần, hai người lại có thể vui vẻ chơi đùa!"
Lý Thiên Thành khó xử nhìn ông, hắn hé răng nói: "Quên mất... ta chỉ vui vẻ nhất thời, không ngờ lại đau khổ tạm thời kia chứ!"
Sau khi kiểm tra xong, Lưu thái y lập tức dùng Thố Sa dược mà bản thân đã điều chế vào sáng sớm đem nó bôi vào miệng vết thương của Sở Diên.
Vừa bôi vừa hỏi: "Hoàng hậu có thấy rát không?"
Sở Diên lát đầu đáp lại: "Không rát lắm... rất lạnh!"
Lý Thiên Thành một bên cũng an tâm, làm hắn hoảng hốt từ nãy đến giờ, tưởng rằng lại có chuyện nữa, may quá chỉ là hở vết thương thôi.
"Diên Diên có còn đau nữa không?"
Sở Diên gật đầu nói: "Còn đau lắm!"
Hắn lập tức chuyển đổi sắc mặt, ngữ khí có chút nóng nảy áp sát vào Lưu thái y: "Dược của ông sao lại không có tác dụng gì hết vậy?"
Lưu thái y bị ép đến tím tái mặt mày, ông lập tức né tránh hắn, quay mặt muốn mắng: Mới vừa bôi mà muốn hết đau, có phải của trời đâu chứ!
"Hoàng thượng... người đừng vội gieo oan cho thần, người thử hỏi những thái y khác xem, có loại dược nào vừa bôi hoặc uống vào lập tức khỏi hẳn không?"
Lý Thiên Thành đỏ mặt nhìn Sở Diên, là do hắn nóng vội quá.
"Đây là Thố Sa dược, thần chỉ mới điều chế, tác dụng chỉ chữa ngoại thương, chỉ cần không sâu đến tim đều có thể bôi vào!" Lưu thái y nói rồi thì đưa cho hắn.
Lý Thiên Thành tiếp nhận lọ dược thì gật đầu tỏ ý đã hiểu, tuy vậy hắn ngửi thấy mùi dược này quá nồng, không biết đã được điều chế từ loại thảo dược gì, nhưng so nó với các loại dược trị thương khác thì nồng hơn gấp mười lần, làm cho hắn vừa ngửi đã khó chịu cau mày.
"Thố Sa dược này sao trẫm cứ thấy mùi rất lạ vậy, có dùng ổn không đây?"
"Hoàng thượng... người là thái y hay thần là thái y vậy?"
"Tất nhiên trẫm biết ông là thái y!"
"Vậy người nói xem dùng được không?"
Lý Thiên Thành lập tức thôi dèm pha, hắn bất quá chỉ là nghi ngờ một chút thôi, nhưng ngoài phó thác cho Lưu thái y, thì hắn không cảm thấy ai khác có tài cán bằng.
"Xem như được đi, nếu còn không liền lại trẫm sẽ tu di cả nhà ông!"
"Hoàng thượng... người có cần làm thế không?"
Lúc này Sở Diên cũng đã ổn hơn rất nhiều, xem như cũng đủ tỉnh táo để chen vào cuộc trò chuyện này.
"Ca ca muốn giết người sao?"
Nghe thấy giọng nói ngây thơ đó hắn liền trở mặt, biến thành một ca ca hiền lương đang ôm tiểu đệ dỗ ngọt: "Làm gì có chứ, Diên Diên phải chăng đã nghe lầm?"
Hắn nháy mắt với Lưu thái y, còn nhếch môi lên tỏ ý: Nếu thử nói gì đó phật ý trẫm, trẫm lập tức chém!
Lưu thái y hiểu rõ liền cúi đầu muốn cáo lui.
"Hoàng thượng, hoàng hậu nếu không có gì, hạ thần xin phép lui về Thái Y viện!"
"Được rồi lui xuống đi." Hắn đắc ý xua tay.
Lưu thái không chờ nữa nhanh chóng chạy khỏi cái nơi u ám này, khí tức sao lại loạn như thế, làm ông không kịp thở mạnh.
...
"Diên Diên..." Hắn nhẹ giọng thủ thỉ bên tai y.
"Đã đỡ hơn chưa, lúc nãy ca ca xém chút đã tắt thở vì lo lắng đó, cứ tưởng..."
Sở Diên vội ngắt lời hắn: "Đệ nói rồi mà, chỉ là đau thôi, đều tại ca ca đuổi mãi không kịp đệ!"
Hắn cưng chiều ôm lấy y: "Phải! Đều tại ta chậm chạp, sau này sẽ mãi nắm tay đệ, giữ chặt không buông ra, như vậy sẽ không sợ đệ chạy quá sức!"
"Ca ca muốn trói đệ sao? Ràng buộc đệ bên người không cho đệ thoát ra?"
Hắn hôn nhẹ lên tóc y, mỉm cười nói: "Đệ muốn chạy à? Nếu vậy không cho đệ ra ngoài nữa!"
Sở Diên vội giữ tay hắn lại: "Ca ca vừa nói sẽ không cho Diên Diên ra ngoài sao?
Không được!
Ở trong đây sẽ rất buồn chán đó! Diên Diên không chịu đâu, chẳng muốn một chút nào!"
Nhìn thái độ không phục đó của y hắn lập tức bật cười thành tiếng: "Ý của ta không phải thế, ca ca làm sao giam đệ ở đây được, ngược lại chỉ cần đệ nhanh chóng khỏi bệnh, lành thương, ta sẽ đưa đệ gặp phụ thân, thế nào có chịu không?"
Sở Diên lập tức cười tít mắt, y gật đầu đồng ý, tuy nhiên vẫn còn thắc mắc: "Nhưng mà... vì sao không thể gặp ngay lúc này chứ?"
Hắn xoa đầu y ôn nhu nói: "Ngốc quá! Thương thế của đệ vẫn chưa bình phục, trở về không phải sẽ làm nhạc phụ đại nhân lo lắng hay sao?"
Y gật đầu xem như cũng có lý đấy, dù gì cũng thê thảm thế này rồi, trở về xem chừng sẽ bị đánh mông.
"Ca ca nhất định phải giấu phụ thân đó, nếu để ông ấy biết được, mông đệ sẽ nát như tương mất!" Sở Diên khổ sở bám víu hắn, năn nỉ ỉ ôi.
"Được rồi! Ca ca dĩ nhiên biết, đệ không cần phải dặn dò trước đâu!"
Hắn cười cười suy nghĩ, lần này là nát như tương chứ không phải là nở hoa à? Thì ra Sở Hoài đánh người khác là nở hoa, còn đối với nhi tử lại là nát thành tương.
Chẳng trách y lại làm khẩn cầu như vậy.
Lý Thiên Thành trong bụng xấu xa biết mấy, không ngừng suy diễn những cảnh tượng lon ton chạy loạn của Sở Diên.
"Ca ca..."
Đang mải mê suy nghĩ hắn đã bị y kéo trở về thực tại.
"Hả? Diên Diên gọi ta à?"
Sở Diên nhìn hắn không chớp mắt, y rưng rưng sắp khóc, hít một hơi đầy bức bối: "Ca ca xấu!"
Rõ ràng đang lén lút cười trên nỗi đau của y đây mà, xem xem cái khuôn mặt này đã lộ ra không ít tà ý.
"Ta không có xấu mà!" Hắn khẳng định nói, hơn nữa hắn còn tin chắc không ai so với hắn đẹp hơn.
"Ca ca rất xấu!" Y lên tiếng phản bác.
"Không có, ca ca rất đẹp!" Hắn phủ nhận tiếng xấu, mặc kệ như thế nào vẫn phải giành lấy tiếng đẹp.
Hắn đẹp, không xấu!
...
Nhưng cái đồ cầm thú kia, người ta là nói ngươi xấu tính đấy!