Sáng hôm sau.
Lý Thiên Thành tỉnh dậy khá sớm, hắn vội vã mang canh bổ đến cho y, hắn đi rất nhanh sợ nếu như quá chậm y sẽ buồn tủi.
Sở Diên lúc còn trẻ rất bướng bỉnh, lại còn rất thích ăn hiếp hắn, lúc về già cũng vậy y vẫn chưa ngừng thôi ăn hiếp hắn.
Lý Thiên Thành biết Sở Diên thích nhất được hắn cưng chiều, hắn cũng vậy, so với tự chuốc họa vào thân thì hắn lại thích chăm sóc y hơn.
Lời hẹn ước của bọn họ đã sắp đến rồi, chỉ còn một năm nữa thôi, tất cả những thứ của bây giờ đều từ bỏ, hắn không lưu gì hơn ngoài Sở Diên.
Ước hẹn đã tới, thời điểm đã định, sẽ sớm thôi liền rời khỏi nơi này.
Hắn đã tính cả rồi, lúc đi phải mang theo vài gương châu báu, để lúc cần đến cũng có mà dùng, Sở Diên kĩ tính chắc chắn sẽ không cho hắn mang theo, thế nhưng hắn không muốn ra đi với hai bàn tay trắng đâu.
...
Sở Diên mỉm cười, y vừa mở mắt đã thấy hắn, những giây phút bên nhau quả thật đều đáng trân trọng, càng về già lại càng muốn bên nhau nhiều hơn, chỉ việc mở mắt ra là có thể nhìn thấy đối phương.
"Dậy sớm thế, ta mới đi có hai canh giờ mà ngươi đã tỉnh rồi!"
Sở Diên hơi nhíu mày: "Ngươi đây là đang châm chọc ta có phải không?"
Lý Thiên Thành cười cười véo má y.
"Nói đùa thôi, ta biết ngươi mệt, nên mới chọc cho ngươi vui thôi!"
Sở Diên giận dỗi quay mặt đi.
"Nhưng ta không vui, ta đang giận!"
Lý Thiên Thành thấy vậy bèn ôm y vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve muốn dỗ dành.
"Xin lỗi, xin lỗi mà, ta không cố ý!"
Sở Diên lắc đầu, y bĩu môi trách móc.
"Rõ ràng là ngươi cố ý đó!"
Lý Thiên Thành vội hôn y nhẹ một cái, mỗi ngày của bọn họ đều rất thân mật, quanh đi quẩn lại mấy mươi năm đều rất mặn mà. Lúc Sở Diên đang nổi nóng, chỉ cần hôn nhẹ một cái đều có thể khiến y nguôi giận.
Sở Diên đan tay mình vào tay hắn, hơi ấm của lòng bàn tay truyền qua Lý Thiên Thành, động tác siết chặt, Sở Diên không giận nữa, ngược lại lòng có chút nóng.
"Ta già rồi, ngươi còn yêu ta không?"
Lý Thiên Thành lắc đầu, hắn đáp: "Không chỉ yêu mà còn rất yêu, chẳng phải ta cũng già rồi hay sao? So với ngươi ta lại già hơn, xem xem trán nhăn hết rồi này!"
Lý Thiên Thành vừa nói vừa nắm tay y kéo lên, Sở Diên tuy đã ngoài bốn mươi lăm, nhưng so với lúc trẻ cũng không khác là bao, da vẻ vẫn còn rất hồng hào, nét mặt vẫn còn rất kiêu sa.
"À, ra là vậy!"
"À, là có ý gì đây?" Lý Thiên Thành kéo y quay lại chăm chăm quan sát.
"Vậy... ta có nhiều nếp nhăn không?"
Sở Diên đối với hắn ở trong tiềm thức lẫn hiện tại đều chưa hề già đi, ngược lại còn vô cùng cuốn hút.
Chưa bao giờ hắn nghĩ Sở Diên đã già, đối với hắn y vẫn đẹp giống như ngày đầu bọn họ gặp nhau.
"Nếp nhăn rất ít, vẫn kém hơn ta rất nhiều nha!"
Sở Diên nể mặt hắn đã nói y không già nên mới thưởng cho hắn thêm một chút hơi ấm của mình, để hắn không cảm thấy trống trải.
"Vậy thì tha cho ngươi, bao năm vẫn vậy, miệng lưỡi vẫn rất ngọt!"
…
Lý Thiên Thành nâng cánh tay y lên không nhịn được nhìn một lát, bỗng nhiên có chút khó chịu.
Nhìn cánh tay gầy trơ xương đó, lòng lại càng thêm nóng hơn, y chẳng những không béo lên mà ngày một gầy đi, hắn nhìn mà xót.
Mới hôm kia vừa tăng được một lạng, đến hôm nay đã giảm thêm vài cân.
"Ngươi gầy quá!" Lý Thiên Thành thở dài, mắt dao động nhìn Sở Diên hồi lâu.
Sở Diên thì khác, y thản nhiên nói.
"Lúc trước miễn cưỡng cũng ăn được một chút, bây giờ nhìn món nào cũng chẳng thấy ngon miệng!"
Nghe vậy hắn lại thêm nhói: "Ngươi cứ như vậy, chẳng trách ngày một gầy đi!"
Sở Diên nép vào lòng hắn, kéo lấy tóc quấn một vòng, nghịch ngợm không muốn tiếp tục nói về vấn đề này.
"Ta có mang canh đến, là canh kỷ tử mau ngồi dậy uống một ít đi, ngươi nhìn xem tay cũng trơ xương rồi! Còn tiếp tục biếng ăn, sớm muộn gì cũng thành một bộ xương khô!"
Sở Diên lắc đầu, y không thích bị ép buộc, kỳ thật y không thích ăn, rất lạ, vị lại nhạt nhẽo, thật sự không muốn.
"Ta không thích đâu, đừng ép ta có được không? Ngươi xem xem, từng tuổi này rồi cứ bị ép làm này làm nọ, rất chán đó!"
Lý Thiên Thành nghe y nói như vậy thì không vui, làm gì lại có chuyện hắn ép buộc y, nếu cứ chiều y mãi như thế, sớm muộn gì cũng chẳng còn miếng da.
Hắn thúc giục y mỗi ngày mà y còn chẳng nghe, huống hồ là việc tự để y ăn một mình.
Ngay cả thuốc mà hắn kỳ công sắt, y vậy mà lén lút đổ hết vào chậu hoa trước cửa phòng.
Còn nói với hắn đã uống cạn rồi, nếu không phải hôm trước hắn đến sớm một bước tận mắt chứng kiến thì y lại tiếp tục lừa gạt hắn.
"Nhưng mà A Thành... ta..."
"Không có nhưng nhị gì hết, ngươi thử nghe lời ta đi, có chết thì ta chết trước cho!"
Nghe đến từ chết, phút chốc làm Sở Diên khựng lại, nét mặt nhăn nhó.
Hắn đột nhiên nói những lời này làm gì không biết, mỗi lần hắn giận y đều thốt lên những lời này, nó làm tim y đau nhói, co thắt lại chẳng dám lên tiếng phản biện.
Lời nói chết từ miệng hắn sao lại dễ dàng thốt ra như vậy? Muốn chết là có thể chết sao?
Nói những lời ngu xuẩn này, quả thật không giống một người có tiền đồ.
"Ngươi thật ngốc, lần nào nói không lại ta đều tự mình trù ẻo bản thân chết trước!"
Lý Thiên Thành không nói chỉ cười, trong lòng thầm nghĩ, nếu có một ngày một trong hai sẽ có một người chết trước, vậy hắn sẽ nguyện chết trước, vì hắn biết y rất mạnh mẽ, có thể vượt qua được mà an ổn mà sống tốt.
Còn nếu y chết trước, vậy hắn cũng sẽ tự kết liễu để được cùng y xuống hoàng tuyền, bởi vì trái tim hắn đặc biệt yếu đuối, hắn không thể sống khi thiếu y, ngay cả khi xung quanh là vô số người hắn cũng chẳng thấy có một ai sánh bằng Sở Diên.
Vì y hắn nguyện đắp lũy xây thành, vì y hắn nguyện làm một kẻ lắm mưu nhiều kế, cũng vì y hắn nguyện làm kẻ thất bại nhiều lần.
Trên thế gian này không ai có thể thắng hắn ngoài Sở Diên, cũng vì cam tâm tình nguyện, nên mới để y dễ dàng giành được chiến thắng.
...
Bầu trời đã bắt đầu chói chang, ánh nắng sáng chói lóa không ngừng soi thẳng vào căn phòng lớn. Màu vàng nhạt của ánh mắt trời, trong chốc lát đã thắp sáng tất cả ngóc ngách của căn phòng.
Sở Diên biếng nhác để Lý Thiên Thành uy mình từng muỗng canh nhỏ.
"Há miệng to ra đi!" Lý Thiên Thành hơi mất kiên nhẫn, kể từ lúc mặt trời vừa mới ló dạng cho đến hiện tại đã lên đến đỉnh cao chót vót y vẫn chưa vơi được nửa bát canh.
"Ta nhớ lúc nãy ngươi có nói có chuyện gì đi muốn nói với ta thì phải?" Sở Diên giả vờ như vừa mới nhớ ra cái gì đó, thật tình là muốn đánh trống lảng.
"Cũng không có gì, hôm qua Tiểu Húc mang một đứa trẻ về, thằng bé rất đáng thương lại rất đáng yêu, ta thấy Tiểu Húc rất thích nên đã đồng ý để bọn nó ở cùng!"
Sở Diên nghe vậy thì thầm thán, hóa ra đã tự mình chọn được người mới rồi, vậy là sau này y đã hết giá trị lợi dụng rồi chăng?
Chẳng trách sáng nay không thấy Tiểu Húc đến vấn an, hóa ra là đang chăm sóc người mới này mà!
"Vậy đứa trẻ đó tên là gì, hơn nữa bao nhiêu tuổi rồi?" Sở Diên tò mò kéo góc áo Lý Thiên Thành.
Ngẫm nghĩ một chút, Lý Thiên Thành mơ hồ hồi tưởng lại.
"Tên của nó là Mạc Thừa Quân, hình như mười tuổi thì phải, là một cô nhi, không cha, không mẹ, trước lúc nó đến đây đã bị bán vào ba kỹ viện, nhưng may mắn trốn thoát được, tuy vậy trên người đầy rẫy những vết thương, tất cả đều là roi da đánh vào. Lúc sáng ta đã gọi thái y đến phòng Tiểu Húc xem một chuyến rồi, chắc là không nghiêm trọng lắm!"
Sở Diên nghe hắn kể lại mà rùng mình, đứa trẻ mới mười tuổi mà phải chịu tra tấn như thế, thật sự tàn bạo mà.
"Nếu vậy..."
"Sao thế?"
Sở Diên cười cười nói: "Ngươi nghĩ xem, Húc Húc có phải đã chọn ra thê tử cho riêng mình không?"
Lý Thiên Thành ngớ người ra, hơi mất kiểm soát mà lắp bắp: "Chắc là không phải đâu nhỉ? Chẳng lẽ nó biết yêu rồi?"
Lý Thiên Thành nhớ, lúc hắn biết cái gì gọi là yêu thì cũng đã hai mươi ba tuổi rồi, chẳng lẽ Lý Thừa Húc mới đó đã biết yêu là gì, có đùa không vậy?
"Diên Diên, xem ra ngươi đọc mấy quyển sách kia đến điên rồi, sau này đừng xem mấy quyển dưỡng thành như thế nữa, càng xem càng hư!"
"Hừ! Rõ ràng ngươi không hiểu gì mới đúng, vậy còn ngươi thì sao? Một trăm lẻ một tư thế thỏa mãn là sao đây? Sách đó đáng đọc à?"
Nghe thế Lý Thiên Thành liền hoảng lên, nhanh chóng bịt miệng Sở Diên lại.
"Ngươi nói gì thế, lớn như vậy lỡ như có ai đó nghe thấy thì thế nào?"
Sở Diên cắn tay hắn cười cười bảo: "Không cần lo, lát nữa ta sẽ hét lên cho cả thiên hạ này biết mỗi đêm ngươi đều lén lúc đọc sách cấm!"
"Không được nói, nếu ngươi nói ta sẽ..."
"Sẽ thế nào?"
"Sẽ thượng chết ngươi!"
...
Thời khắc quan trọng đã tới, Lý Thiên Thành không thể tiếp tục ở lại đành luyến tiếc nói với Sở Diên.
"Ta phải đi rồi, ngươi ở lại phải ngoan đó, đừng đổ thuốc nữa, nếu để ta phát hiện ta sẽ không thèm quan tâm ngươi!"
"Biết rồi mà ta sẽ ngoan, ngươi phiền quá đi."
"Không nhắc ngươi, ngươi chắc chắn sẽ đem nó đổ đi!"
Sở Diên cứng họng không nói thành lời, cái gì cũng để hắn đoán ra, thật sự không còn gì gọi là hứng thú.
"Ta đi đây, nhớ phải ngoan đó!"
"Biết… biết rồi mà!"
Lý Thiên Thành sau dặn dò xong xuôi thì mới yên tâm rời đi, Sở Diên ấy mà, nếu không phiền một chút sẽ không khiến y ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn mà không nhắc đi nhắc lại nhiều lần, y nhất định quên hết không nhớ cái gì.
…
Sở Diên tạm biệt hắn xong thì vào trong phòng, hơi khát bèn rót một tách trà, ngẫm lại vẫn bị tò mò lấn át, y muốn đến Vi Hoàng cung xem một chuyến, muốn xem thử người mới mà con trai đem về là ai, có tốt bằng người cũ này không!