Lúc Dương Xuân trở ra những khách khứa đến dự đại hôn đã rời hết, chỉ còn loe hoe một vài người, trong đó đều là số người mà hắn thân thuộc, còn lại đều trở về nhà với vợ con.
Khi nhìn thấy hắn bước ra, bọn họ liền vây kín hắn, ai ai cũng tò mò, vì lẽ gì tân nương của hắn lại vùng vẫy không muốn gả.
"Ông chủ Dương, rốt cuộc vì sao người kia không muốn gả vậy?" Kỳ thật ai nấy đều rất tò mò, khắp Liêm Châu mấy ai chẳng biết, vị Cố đại nhân kia đã theo đuổi ông chủ Vạn An như thế nào, ấy vậy hôm nay lại buông lời muốn từ hôn, thật sự không nghĩ đến chuyện bẽ mặt.
Dương Xuân nghe thấy liền tức giận, hắn đã cố gắng ngăn không cho suy nghĩ ấy tái hiện, nhưng cuối cùng lại bị bọn họ đánh tan.
Nhớ đến chuyện vừa mới xảy ra, trong tức khắc đá khiến Dương Xuân muốn phát nổ, tân hôn không trọn vẹn, người kia cư nhiên hết lần này đến lần khác khiến hắn thương tổn.
Mấy năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, cư nhiên như thế lừa gạt hắn, biến hắn thành trò cười cho thiên hạ.
"Các người không cần nghĩ ngợi nhiều, chẳng qua ta và y có cãi nhau, y giận dỗi nên mới không muốn gả, ta vừa nói chuyện với y rồi, các người không cần nghĩ ngợi lung tung!"
Mặc dù Dương Xuân đã lý giải rất rõ, tuy vậy vẫn không khiến bọn họ vui lòng, rõ ràng khí thế lúc nãy là một mực không muốn gả, nào giống như giận dỗi chứ.
Mà nếu là giận dỗi cũng không ai buông lời như thế vào ngày thành thân, chẳng phải tự rước phiền muộn về nhà hay sao?
Hết thảy những người ở đây đều giả vờ như tin tưởng, chẳng ai nói gì mà lập tức quay lưng trở về, hôm nay mọi chuyện nếu đã được giải quyết thì thôi vậy.
Lúc bọn họ đi khỏi chỉ còn một mình Dương Xuân ở ngoài phòng khách, hắn lấy ta hai vò rượu thượng hạng, nhấp một hơi hết nửa vò.
"Nực cười, nực cười mà!" Ngay hôm nay vốn tưởng tất cả đều trọn vẹn, ấy vậy lại thành ra thế này.
Dương Xuân ngửa đầu ta sau, lưng tựa vào ghế đẩu, hai mắt mờ sương nhìn vò rượu trong tay.
Vị rượu là do hắn ủ, hắn vốn không nghĩ lúc này đây sẽ dùng rượu do chính mình ủ để giải sầu.
Hôm nay không có trăng, tất cả đều không trọn vẹn, kể cả trái tim hắn cũng sức mẻ nhiều chỗ.
Rượu cay say trong men rượu, càng uống càng say, càng say thì lại càng muốn uống.
Để quên hết những buồn khổ, để tìm một mảnh an yên, hắn phải uống, cho dù có say...
"Lão đại!" Vẫn là giọng nói của Tiểu Hoa Nhi đánh thức hắn trở về thực tại.
Dương Xuân uống thêm một ngụm, rồi nhìn nàng.
"Chuyện gì?" Hắn lạnh lùng hỏi, giờ phút này chỉ có lạnh nhạt mà thôi.
"Đừng như vậy, ngươi như vậy càng khiến chúng ta hoài nghi!"
Hoài nghi?
Hắn không hoài nghi thì nàng vì lẽ gì lại hoài nghi?
Nhẽ ra người đau khổ nhất, rất muốn gục ngã là hắn mới đúng!
Rõ ràng hôm nay là ngày vui của hắn cơ mà, vốn tưởng mọi thứ đều tốt cả rồ, cư nhiên như vậy tan thành mây khói.
Nực cười thay cái gì gọi là hạnh phúc đời người, cái gì gọi là ngày vui duy nhất, hết thảy đều không còn nữa rồi, tất cả đều tan biến...
Chỉ còn lại những vết xước không thể xóa nhòa.
Cái mà hắn mơ tưởng, cái mà hắn kỳ vọng, hôm nay đã nhận đủ trái đắng!
"Cố đại ca không muốn sao?" Tiểu Hoa Nhi nhìn hắn tỏ vẻ tò mò.
"Ừ... chẳng hiểu vì lẽ gì lại không muốn?" Dương Xuân cười khẩy nói, song ánh mắt là vẻ mờ mịt.
Cái gì hắn cũng không rõ, cái gì hắn cũng không biết, rốt cuộc vì lẽ gì người kia lại thay đổi chủ ý, rõ ràng gần trong gang tấc lại cứ như sắp sửa rời xa.
"Ta sẽ không để cho y thành công rời khỏi, y là người của ta, cả đời này đều do ta định đoạt!"
Tiểu Hoa Nhi lắc đầu đánh gãy: "Chỉ e... Cố đại ca không nguyện ý, hôm nay có thể từ chối việc cùng lão đại giao bái, ngày mai có lẽ sẽ dứt khoát rời đi!"
"Ai cho phép?"
"Tỉ như Cố đại ca rời khỏi, lão đại có thể cản sao?"
Hiển nhiên là không thể, Cố Thanh có tay có chân, Dương Xuân làm sao cản được?
Hôm nay giam y lại được, ngày mai y cũng sẽ tìm cách rời khỏi.
Không sớm cũng chẳng muộn, rất nhanh sẽ cùng hắn chấm dứt.
"Có lẽ Cố đại ca không thích bị lão Đại làm chứ chăng?"
Dương Xuân lắc đầu, hắn biết rõ không phải vì chuyện này mà người kia khư khư muốn đi, có lẽ là vì nguyên do kha khác, mà hắn căn bản không rõ được.
...
Thời gian thấm thoát cũng đã đến canh ba, lúc này Dương Xuân đã say bí tỉ, hắn loạng choạng đi đến phòng tân hôn, miệng nhếch lên rồi xô cửa đi vào.
Hắn nhìn thấy Cố Thanh vẫn chưa ngủ, thậm chí còn đờ đẫn nhìn hắn.
Dương Xuân đóng cửa lại, loạng choạng đến bên y.
Cố Thanh lúc này tầm mắt dần chuyển dời trên khuôn mặt ửng đỏ của Dương Xuân.
"Ngươi uống rượu?"
Dương Xuân phì cười nắm chặt tay Cố Thanh.
"Ức... ta uống... không nhiều, chỉ... chỉ bốn vò thôi!"
Cố Thanh cau mày nhìn kẻ say ở trước mặt, lúc bấy giờ đều không còn nhận rõ, rốt cuộc đây có phải là Dương Xuân!
Dương Xuân mà y biết chưa từng uống quá một vò rượu, thậm chí còn không muốn để mình say.
Cư nhiên hôm nay uống tận bốn vò, còn cười như điên nhìn y.
Dám chắc việc hôm nay sẽ lại cú sốc không hề nhẹ đối với hắn.
"Để ta nấu cho ngươi một bát canh giải rượu!" Nói rồi liền đứng lên.
"Ngươi đi đâu?" Dương Xuân cau mày nắm chặt tay y, ánh mắt hiện rõ tơ máu.
"Ta chỉ muốn nấu cho ngươi một bát canh giải rượu..."
Dương Xuân không tin, trực tiếp đẩy ngã y xuống.
"Nói láo, ngươi muốn rời khỏi có phải hay không?"
Hắn nghiến răng nhìn Cố Thanh, chờ đợi một lời khẳng định, nếu như y thật sự không phủ định, hắn chắc chắn sẽ tức điên lên.
"Không phải, ngươi hãy tin ta!"
Tin? Hắn làm sao có thể tin?
Lời nói của y có bao nhiêu thật tâm?
Lúc bấy giờ nụ cười mà Dương Xuân hằng che dấu bấy lâu lúc này đều hiện rõ.
Nụ cười thê lương của hắn, là nụ cười mà cả đời này hắn cũng không muốn để ai nhìn thấy.
"Lừa người, ngươi là kẻ thích lừa người, dạo trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, ngươi chỉ biết cho ta hứa hẹn mà chưa bao giờ thực hiện!"
Dương Xuân khắc này như một đứa trẻ, vô cùng lạc lõng, chịu biết bao nhiêu ấm ức.
"Ta hận, hận ngươi!" Dương Xuân ghì chặt Cố Thanh, gắt gao chôn y dưới thân.
Hắn cắn lên môi y, đưa đầu lưỡi càng quét bên trong, thô bạo muốn y há miệng, thế nhưng Cố Thanh một mực nín chặt, làm Dương Xuân tức điên cắn xuống.
Vị máu tanh nồng nặc xông vào khoang miệng, hoà quyện vào tuyến nước bọt của cả hai.
Dương Xuân buộc y dây dưa trong khoang miệng, để cả hai đầu lưỡi dây dưa với nhau, vừa cắn vừa mút, khiến môi y sưng tấy!
"Đừng đi, nghe ta, đừng đi..." Dương Xuân thủ thỉ bên tai y, động tác nhẹ nhàng hơn vừa nãy, cũng không còn quá mức mạnh bạo.
Thứ mà hắn muốn chỉ là người kia đừng đi, hết thảy chỉ có nhiêu đó mà thôi.
Cố Thanh thấy ngực hơi nhói, cũng bởi vì động tác vừa nãy quá mức thô bạo, mà khiến y tái phát bệnh cũ.
Mặc dù ngực rất đau, song vẫn không rên rỉ nửa lời.
"Không đi, ta ở đây là được chứ gì!" Y nhỏ giọng an ủi hắn.
Dương Xuân mệt mỏi vùi đầu vào lòng ngực Cố Thanh, tham luyến hít lấy hương thơm nhàn nhạt.
"Đừng đi!"
"Được, không đi!"
Người trong lòng cứ như trẻ nhỏ, sợ hãi giữ y không rời.
Dương Xuân mỉm cười phối hợp vuốt ve, an ủi.
"Ngủ đi, canh ba rồi!"
...
Sáng hôm sau.
Việc đầu tiên khi Dương Xuân mở mắt chính là nhìn người bên cạnh.
Cũng may Cố Thanh thật sự nghe lời... thật sự không rời đi.
"Ngươi tỉnh?" Dương Xuân mỉm cười hôn Cố Thanh một cái, nhẹ nhàng vuốt ve mặt y.
"Ngươi dậy sớm thế, hôm qua ngủ trễ như vậy..." Cố Thanh mỉm cười nhìn hắn, lại nhìn cửa sổ.
Hôm qua hắn như vậy cứ ôm y không chịu buông, cả một đêm nằm ngủ theo tư thế mà hắn ban tặng, lưng cũng mất cảm giác rồi, các đốt sống hình như đã bị biến dạng, không còn thấy tê nhức.
Bất quá vẫn không thể ngồi dậy nhanh chóng!
"Sao vậy?" Thấy Cố Thanh cứ nhìn mình mà không ngồi dậy, Dương Xuân lúc này mới thấy lạ.
Chờ một lúc mới thấy y lên tiếng.
"Hình như... trật khớp rồi..." Cố Thanh nhắm mắt lại, trạng thái bất lực.
À... ra là vậy.
Dương Xuân nhẹ nhàng dịch người Cố Thanh lại, tiện tay xoa bóp toàn thân, nắn lại xương cốt giúp y.
Chờ một chút mới kéo y ngồi dậy.
"Hôm qua ta say quá, không để ý lại làm ngươi khó chịu!"
"Không sao, không khó chịu!"
Cố Thanh vội lắc đầu, làm sao có thể trách hắn, có trách cũng phải trách y.
...
Mấy ngày sau đó, quan hệ của bọn họ cũng không quá tốt, tuy vậy cũng không quá mức kháng cự nhau.
Dương Xuân nhất quyết không cho y làm việc, ngay cả việc phụ giúp Vạn An như trước cũng không cho y làm.
Hắn sợ trong lúc lơ là, Cố Thanh sẽ trốn mất dạng.
...
Cố Thanh hết ăn rồi lại ngủ, trong lòng vô cùng phiền muộn, y cảm giác hắn đang dần chiếm hữu y hơn.
Kể từ lúc bọn họ dây dưa cùng nhau, Dương Xuân đã muốn giam cầm y bên cạnh, khóa chặt không cho y thoát ra.
Cố Thanh đều nhìn rõ, chỉ là không có cơ hội đối diện với hắn.
Số thuốc mà Hạ đại phu cho y đã hết, cơ thể của Cố Thanh cũng dần yếu đi.
Không có thuốc cầm cự, y thậm chí một ngọn gió thôi cũng đủ khiến y ngã khuỵu.
"Khụ... khụ..." Cố Thanh ôm ngực ho dữ dội, không ngăn được dòng máu ấm nóng đang chảy ra.
Nhìn lòng bàn tay nhuốm máu, không khỏi khiến Cố Thanh ngớ người.
Y nhanh chóng lấy ra chiếc khăn, nhẹ nhàng lau đi vệt máu còn vương, thất thần cất nó vào trong chiếc gương nhỏ.
Nhìn gương chẳng mấy chốc đã chứa đầy vô số chiếc khăn nhuốm máu, Cố Thanh thở dài rồi đem nó đặt xuống giường.
Y đánh mắt sang cửa sổ, nhìn bầu trời rực nắng, tâm tình cũng mệt mỏi thêm bội phần.