Hôm nay là Thất Tịch, vừa hay trong bụng rỗng trống, sáng sớm Lý Thiên Thành tỉnh dậy điều đầu tiên mà hắn làm chính là hôn người kia.
Nhìn Sở Diên vẫn còn đang ngủ, bỗng dưng người hắn nóng lên, dạ dày cồn cào đến mức rất muốn ăn tươi y.
Tư thế ngủ của Sở Diên cực kỳ quyến rũ, hai chân bắt chéo vào nhau, trên người chỉ vỏn vẹn một chiếc áo choàng sơ qua.
Bên dưới... không có quần, ngay cả tiết khố cũng không có, ở thời điểm này mơ hồ nhìn thấy vật gì đó nhô ra.
Vì đang ngủ say, nên y không biết con ma đói khát ấy đang có ý đồ gì.
Lý Thiên Thành một bụng dâm loạn, chỉ muốn ăn y không chừa gì, nhìn thấy bắp đùi trơn mịn, hắn rất muốn cắn y đến rỉ máu.
Ánh mắt hắn liếc tới, xác định lúc này Sở Diên đã ngủ rất say. Hắn cười cười cúi đầu xuống, hôn lên bắp đùi trơn nhẵn mịn, đầu lưỡi đưa ra, các súp tua nhám nhám liếm quanh làn da mịn màng.
Thời khắc này đã không thể chịu được, lập tức mút đến xanh xao.
"Ưm... đừng!" Sở Diên bị hắn mút mạnh lập tức có phản ứng, y nheo mắt cố gắng nhìn rõ bộ dạng cuồng dục của tên xấu xa. Phát hiện hắn đang mút mát bắp đùi y, lúc này lại khiến Sở Diên nóng lên.
Y không biết hôm nay là Thất Tịch, càng không ngờ tới lúc này đây hắn không hề có ý định buông tha y.
Hắn lại tiếp tục phát huy sức mạnh dã thú của bản thân, đem y đày đọa dưới thân, mỗi khắc đều không có ý định dừng lại.
Lý Thiên Thành lúc nào cũng cuồng nhiệt, còn Sở Diên là một người thích kìm nén.
"Phu nhân, hôm nay là Thất Tịch!" Hắn nhỏ giọng nói thầm vào tai y, hơi ấm thình lình phả vào mang tai khiến cho Sở Diên đỏ mặt.
Thất Tịch thì liên quan gì đến y chứ, không lẽ Thất Tịch là phải làm tình à?
"Buông ra, ngươi đang làm đau ta!" Sở Diên trừng mắt nhìn kẻ mặt dày kia, mới đêm qua vừa ăn y xong, hiện tại lại còn muốn ăn, chẳng biết như thế nào, hắn bây giờ thật làm y hoảng sợ.
Sở Diên lúc này rất muốn có một loại thuốc khiến Lý Thiên Thành vừa uống vào liền không còn sức vả làm loạn, tốt nhất là liệt dương luôn càng tốt, có như vậy mới không tiếp tục làm càn!
Trong đầu y hiện tại vô cùng rối, hơn nữa còn suy nghĩ đến hàng trăm, hàng nghìn cách khiến Lý Thiên Thành không còn cảm hứng đem y chà đạp nữa.
Thế nhưng Lý Thiên Thành không phải là kiểu người dễ dàng bị dụ, y chắc chắn không thể lừa hắn uống thuốc!
Lúc này đây Sở Diên cảm thấy thật hận bản thân, sớm biết như vậy sẽ không cùng hắn ở chung phòng rồi!
Lý Thiên Thành là một tên khốn kiếp nhất, hắn chắc chắn sẽ không muốn buông tha y.
Đường đến Tôn Châu còn mất khoảng một ngày đường nữa, lúc này bị hắn hành xác, đến chừng gặp mặt con cháu có lẽ đã không thể đi nổi nữa.
"Hôm nay là Thất Tịch,là ngày thích hợp yêu đương, nếu không biết tận dụng, có phải lại bỏ phí?"
Chẳng ai yêu đương như thế cả, mấy lão già chạp tuổi cũng không ai giống hắn dùng cách này để yêu đương.
Người lớn tuổi cần phải chín chắn, có như vậy con cháu mới dám nôi gương!
Nhưng Lý Thiên Thành như thế kia thì còn ai dám nôi theo hắn chứ?
"Phu xe đang đợi bên dưới, ngươi còn muốn tiếp tục sao?" Sở Diên cúi đầu nhìn hắn đang làm động tác liếm láp vật dưới.
Lý Thiên Thành không trả lời, hắn đang tập trung rất cao độ, không muốn bị phá vỡ không gian tịch mịch.
Sở Diên thấy hắn không trả lời cũng sớm biết hắn không có ý định dừng lại khi chưa thoả mãn.
Lý Thiên Thành mút mát vật dưới một cách thành thạo, tay còn lại thuận đà mân mê chiếc mông căng tròn như quả đào chín mọng nước.
Thấy quả đào cực mềm hắn như muốn nhai nó ngấu nghiến, để nó hòa quyện và tan trong cơ thể.
m thanh chốc chốc vang lên, Lý Thiên Thành như một đứa trẻ đang tận hưởng tư vị "sữa" thơm ngon, hắn không ngần ngại mà tiếp tục mút nó.
Nhìn vật thể lạ thường đang xụ xuống, xung quanh thấm ướt nước bọt của hắn, chúng kéo dài một đường rồi chảy xuống.
Sở Diên như không còn cảm giác, y ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích cũng không rên la. Sở Diên muốn hắn có thể làm nhanh hơn một chút, nếu không bọn họ sẽ trễ tuyến đường đến Tôn Châu.
Không bao lâu nữa thời khắc kia sẽ tới, Sở Diên không muốn bỏ lỡ giây phút Lý Thừa Húc làm lễ sắc phong nội tôn lên ngôi vị thái tử.
Cũng vì thế Sở Diên mới phải cắn răng chịu đựng.
Hắn muốn Thất Tịch, vậy y sẽ để hắn thỏa mãn, có như vậy mới không phải nhìn thời gian trôi qua mà không làm được gì.
...
Lý Thiên Thành đã lên đến đỉnh điểm, hắn lần nữa thuần thục đưa củ khoai to vào lỗ nhỏ, không ngừng nhồi nhét khiến nó rơi vào trong.
Hắn nhún nhẹ một cái, cúi đầu đem cả thân tựa vào người y, khiến trọng tâm của Sở Diên ngày một nặng.
Y không thể làm gì hơn ngoài phối hợp tuyệt đối, Sở Diên nâng chân thả lỏng khiến hắn dễ dàng vào ra.
Một chút **** **** cứ như thế được hắn bắn ra lần nữa.
Sở Diên trong lòng ngực hắn run rẩy, đoán chừng đã nhìn đến xanh mặt.
Y cố véo thật mạnh đầu vai Lý Thiên Thành, xem như giúp bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Trong tư thế ái muội, lúc này Lý Thiên Thành lại có cảm giác rất muốn sinh thêm một tiểu bảo bối.
Hắn cảm thấy một đứa vẫn không đủ, hắn muốn có nhi nữ.
Thế nhưng hắn lại vội lắc đầu, nhém một xíu nữa hắn lại quên, Sở Diên không thể nào sinh nữa.
Y hiện tại tuổi đã cao, cộng thêm trong người luôn không tốt, thỉnh thoảng thường hay đau nhức, mệt mỏi.
Nếu như hắn cứ ích kỷ như thế cầu y mang thai, đến chừng có chuyện gì xảy ra hắn chắc chắn không thể làm gì hơn ngoài ân hận cùng tự trách.
Thất Tịch hôm nay mưa rất lớn, tuy chỉ mới sáng sớm, nhưng ngay tại chiếc giường dính đầy **** **** này hắn mơ hồ nghe được tiếng sấm chớp đùng đoành.
...
Lúc bấy giờ Sở Diên cảm thấy phí bên dưới hình như muốn rách ra rồi, y đau đến độ không thể thở nổi.
Chẳng biết Lý Thiên Thành nghĩ gì, sao có thể ra tay với y mạnh như thế, trong tích tắc đã khiến Sở Diên đau như lúc sinh Lý Thừa Húc.
Các đốt sống như sắp gãy vậy, đau đến độ chỉ cần thở thôi cũng thấy rất nhói!
...
Hai canh giờ dau.
Sở Diên đau đớn chống nạnh vừa đi vừa xoa thắt lưng, khó khăn lắm mới lên được xe ngựa, y thở phào nhẹ nhõm tựa đầu ra sau.
Lúc này Lý Thiên Thành cũng lên tới hơn nữa còn mang theo bốn cái đệm lót, nhẹ nhàng giúp Sở Diên kê lưng.
"Lót cái này vào sẽ không đau nữa!"
Sở Diên ngoan ngoãn gật đầu, tựa lưng ra sau, quả thật rất êm.
"Còn nữa... quà Thất Tịch!" Nói rồi đưa cho Sở Diên một cây trâm ngọc.
"Ta không có quà..." Sở Diên không nhớ hôm nay là Thất Tịch, vì thế không có quà.
"Không sao, khi sáng ngươi đã tặng quà cho ta rồi!"
Biến thái!
"Để ta giúp phu nhân cài nó!"
"Được!"
"Phu nhân thật đẹp!"
...
"Thừa Quân, chậm thôi!" Lý Thừa Húc nhỏ giọng gọi.
Thế nhưng Mạc Thừa Quân là đang giận hắn rồi, y không muốn dừng lại, càng không muốn nghe hắn.
"Thừa Quân chờ ta mà, đừng đi nhanh như vậy."
Hắn càng gợi, Mạc Thừa Quân lại càng đi nhanh hơn, mặc cho hắn có la lối như thế nào, y cũng không muốn dừng lại!
Tại sao phải nghe lời hắn chứ, không phải hắn cũng không chịu nghe lời hay sao?
Mặc Thừa Quân không muốn hắn làm lễ sắc phong như thế, cho dù thật sự muốn tốt cũng không nên bày vẻ như vậy, người ngoài nhìn vào sẽ lại nói y mê hoặc hắn.
Lý Thừa Húc không lập phi, hậu cung của hắn chỉ có một mình Mạc Thừa Quân, ngoài ra không còn ai khác.
Có đôi lúc bá quan trong Triều sẽ hay nói với hắn con gái của nhà thượng thư vô cùng mỹ miều, nếu như có thể chen chút cho nàng một chức vị thì tốt biết bao.
Mạc Thừa Quân mới nghe đã đen mặt, rõ ràng y vẫn luôn ở bên cạnh hắn, thậm chí còn chưa từng rời bước, vậy mà bọn họ lại xem y như vô hình mà không liếc mắt tới.
Đáng ghét, còn hôm nay, rõ ràng là ngày Thất Tịch nhưng Lý Thừa Húc lại không biết, còn không chịu đến sớm cùng y dùng thiện.
Mạc Thừa Quân chờ hắn tận ba canh giờ, cơm canh đều đã nguội lạnh, lúc này hắn muốn vác mặt tới nói rằng có việc. Hắn rõ ràng chưa hề xem y là gì mà, lời nói của y hắn đã nghe đâu, hơn nữa còn xem như không có gì đáng nhắc tới, năm lần bảy lượt đều quên hết.
"Rõ ràng ngươi không quan tâm ta, hôm nay cũng không chú ý đến là ngày gì, ta cất công chờ ngươi ba canh giờ, đổi lại chẳng nhận được gì ngoài vẻ mặt khó hiểu đó!"
Lý Thừa Húc khổ sở rất muốn khóc, hắn trăm công nghìn việc quả thật không có thời gian xem ngày.
Bình thường hắn sẽ trốn ở Ngự Thư phòng phê tấu chương, ngày qua ngày hình như chỉ có vậy, chỉ có đêm muộn là thảnh thơi, lúc đó mới có thể ở cạnh Mạc Thừa Quân.
"Xin lỗi, xin lỗi, lần sau ta nhất định sẽ chú ý tới!"
Nhưng Mạc Thừa Quân vừa mới sinh chưa được bao lâu, tính khí đúng thật có chút nóng nảy, đương nhiên sẽ không chấp nhận lời đề nghị của Lý Thừa Húc.
Y lại tiếp tục bỏ đi mà không nhìn lại phía sau.
Mạc Thừa Quân vô cùng ủy khuất, y ủ dột vò đầu bức bối, tâm tình ngày càng tụt dốc không phanh.
Lý Thừa Húc đương nhiên không nỡ để Mạc Thừa Quân giận đến hại thân, hắn chạy một hơi thật nhanh về phía trước, trực tiếp nhấc bổng Mạc Thừa Quân lên.
"Thả ta ra, ngươi đi lo tấu chương của ngươi đi!" Mạc Thừa Quân không ngừng giãy dụa, tính khí y như Sở Diên lúc nổi nóng, bất kể là lời ngon tiếng ngọt cũng không đủ khiến y xiêu lòng.
"Đừng quấy nữa, ta mang ngươi về!"
"Không, không muốn, ta không muốn theo ngươi về, ngươi lo tấu chương của ngươi đi!"
Mặc kệ ta đi, Mạc Thừa Quân trong lòng gào thét.
Hắn việc gì cứ phải như thế, rõ ràng tấu chương quan trọng, bỏ y rồi thì bỏ luôn đi, sao cứ phải nhọc lòng?
"Ngốc quá, ta phê xong hết rồi, không đi nữa, hôm nay ngủ cùng ngươi và Thừa Nam!"
Lúc này Mạc Thừa Quân mới bình tĩnh lại, y cúi đầu nép vào lòng ngực hắn, không quấy nữa, hoàn toàn ngoan ngoãn im lặng nhắm mắt lại để hắn mang y về phòng.
"Thất Tịch vui vẻ, không được hung dữ có biết không?"
Mạc Thừa Quân gật đầu nhỏ giọng nói bé: "Ta biết, ngươi cũng vậy... Thất Tịch bên ta, không được rời xa!"