Lý Thiên Thành bàn tay không ngừng mơn trớn từng lớp da thịt trên người Sở Diên, trong chốc lát đã chạm đến dây lưng, hắn không chờ được mà kéo mạnh dây lưng xuống. Trong phút chốc, quần đã được cởi ra.
Thân thể đã được phô bày trước mặt hắn, Lý Thiên Thành cảm thấy cả người hừng hừng nóng ran. Tiểu hỗn đản bên dưới đã gấp gáp muốn chết, cũng đã bắt đầu có phản ứng rồi, nó sừng sững như quả đồi, đang tìm kiếm bằng hữu cho riêng mình.1
Sở Diên chủ động chạm vào tiểu huynh đệ đang bóng lưỡng nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Trong lúc Lý Thiên Thành đang chăm chú nhìn biểu cảm y, Sở Diên rất nhanh đã đưa đầu lưỡi, chạm nhẹ lên đầu nhỏ của tiểu huynh đệ đó.
Y đưa đầu lưỡi quét qua một lượt bộ phận nhỏ, chờ tiểu huynh đệ đã căng cứng, y lại tiếp tục tục áp nó vào khoang miệng.
Cảm giác nóng ran truyền tới, tiểu huynh đệ chẳng yên phận, ở trong khoang miệng, căng cứng, mạnh mẽ đến độ muốn chiếm hết toàn bộ khoang miệng y. Sở Diên mỉm cười, càng cố gắng nuốt nó vào trong.
Thế nhưng tiểu huynh đệ này lại rất tráng kiện, trong phút chốc đã khiến y khó chịu ho sặc sụa. Một vị tanh tanh truyền tới, vị huynh đệ kia như vậy không nhịn được tuôn ra dịch thể, nhơn nhớt.
Sở Diên muốn phun ra, nhưng vị huynh đệ này thật lớn, đến độ không sao di chuyển được.
Sở Diên ngước mặt lên nhìn Lý Thiên Thành, y lắc đầu ý bảo sắp nuốt vào rồi. Ánh mắt mong chờ nhìn hắn...
Lý Thiên Thành hơi cười gượng, mới nãy còn rất sảng khoái, hắn đang tận hưởng dục hỏa không ngừng bọc phát, vậy mà chỉ vừa mới chớp mắt, Sở Diên đã không thể tiếp tục giúp hắn dễ chịu.
Đành vậy, hắn lắc đầu, cũng tại Sở phi của hắn không có kỹ thuật tốt, chưa có kinh nghiệm trong việc chủ động, nên mới làm mọi thứ rối lên như thế.
Sở Diên hành sự quá mức vụn về, y không thích hợp trong việc chủ động câu dẫn hắn. Nhưng dục hỏa trong người hắn sắp sửa bùng nổ, nếu như không thể giải quyết ngay lập tức, sẽ không thể nhịn được.
Lý Thiên Thành bất giác gọi: "Diên Diên..."
Sở Diên nghe thấy thì liếc mắt nhìn hắn, khuôn mặt lúc này đã ướt sũng dịch thể, trong miệng còn đang ngậm một vật. Mắt thấy y khó chịu, hắn đành chậm rãi đưa vật nhỏ lui ra, thoát khỏi khoang miệng, trở lại chỗ cũ.
Sở Diên được thoát khỏi sự không chế của nó, cả người nhẹ nhõm hẳn ra, y hơi cúi đầu, bắt đầu hít thở. Chưa kịp thông thái bao lâu Lý Thiên Thành đã nhẹ nhàng nâng y, kéo lên người, hắn thuận thế chạm vào quả đào căng mọng đó, nhìn quả đào bóng lưỡng mà không ngừng sờ soạng.
Giọng nói ấm nóng phả vào mang tai, hắn hỏi: "Có thể không?"
Hắn hỏi y có thể cho hắn tiến vào không, Sở Diên đưa mắt nhìn vị huynh đệ to lớn sắp bổ nhào về phía mình, mắt thấy rõ ràng không thể từ chối. Sở Diên chỉ đành ngậm ngùi, nuốt uống lời nói sắp sửa thốt ra.
Y ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, chủ động làm giãn thân dưới, sau một hồi vận động, cửa mình ở dưới dần lộ rõ. Lý Thiên Thành chậm rãi đưa vị huynh đệ tiến vào bên trong, từng chút một, chậm chạp lên xuống.
Bàn tay chẳng ngay thẳng không ngừng mơn trớn quả đào căng mọng, vừa mềm mại lại còn trắng nõn nà, vừa chạm đã không muốn rời. Càng mơn trớn lại càng muốn lưu lại lâu một chút, Lý Thiên Thành cười cười nhéo một phát, hắn nói.
"Bảo dưỡng nơi này mịn màng như vậy, là muốn câu dẫn trẫm sao?" Hắn vẫn không dừng lại, tiếp tục di chuyển.
Theo đường tay hắn, Sở Diên vội bắt lại: "Khụ... không phải, không phải muốn câu dẫn người..."
Lý Thiên Thành không tin, tay hắn quấn quanh sau lưng y, thuận thế hạ Sở Diên nằm xuống. Sở Diên trước giờ chưa từng có ngụ ý muốn câu dẫn ai, từ lúc sinh ra vốn đã đẹp sẵn.
Từng tấc da thịt trên người y, đều vô cùng mịn màng, cộng thêm có hàn khí trong người, không có lúc nào là không trắng cả. Trước, còn trắng đến mức khiến người khác sợ hãi, về sau do kiên trì điều dưỡng nên mới lưu được làn da không quá trắng bạch.
Lý Thiên Thành đưa tay cọ xát vào giữa khe của quả đào, rồi lướt nhẹ qua bắp đùi trắng mịn, sau đó cúi đầu hôn xuống xương quai xanh tuyệt mỹ.
Nơi hắn đi qua đều để lại vệt đỏ, hồi lâu đã in ấn toàn thân.
"Mau lên, giãn chân ra nào!" Lý Thiên Thành gấp gáp vỗ đùi y, bảo Sở Diên nhanh chóng giãn chân ra.
Sở Diên thẹn thùng đến đỏ mặt, tía tai, cố làm nhanh chóng, hai chân bắt đầu giãn ra, rất nhanh đã bị hắn đưa vị huynh đệ vào sâu hơn. Từng hồi, điên cuồng lên xuống, khiến bụng y nhấp nhô liên tục.
Hai chân Sở Diên hơi run run, y bấu chặt thành giường, cố nén những âm thanh rên rỉ xuống. Tùy hắn định đoạt, muốn làm thế nào thì làm thế đó...
"Hoàng thượng,... thật khó chịu!" Y nóng ran, không ngừng nhúc nhích.
Lý Thiên Thành hơi chậm lại, động tác dần đều đặn, hắn nói: "Không khó chịu, một lát sẽ rất sảng khoái!"
Sở Diên lắc đầu, y thở hổn hển đáp: "Nhưng... hiện tại,... hiện tại không sảng khoái!"
Hương trầm phảng phất trong căn phòng, lẽ ra khi ngửi mùi hương này, nên thoải mái mới đúng, không hiểu sao y lại than khó chịu.
Lý Thiên Thành trở người y nằm xuống, tiếp tục đi sâu vào trong, nhìn vị huynh đệ được giải phóng hắn mới thoải mái cắn xuống lưng y. Mùi vị hoan ái vẫn còn vương đậm trong khoang miệng, hương vị ngọt ngào của ái tình, khiến cả hai kiệt quệ nằm xuống.
...
Sau một hồi vận động đầy mệt mỏi, Lý Thiên Thành nhẹ nhàng bế Sở Diên đem đến dục trì. Dưới mực nước ấm nóng, cơ hồ phảng phất một khuôn mặt đỏ ửng, hắn hôn xuống cánh môi màu đào của y, nhẹ nhàng xâm chiếm khí lực.
Đầu lưỡi dò thám từng ngóc ngách bên trong, quấn lấy lưỡi đối phương, không ngừng liếm láp chất lỏng sắp sửa rơi xuống.
Lý Thiên Thành thoải mái nhoẻn miệng cười, nhìn Sở Diên đang kịch liệt run rẩy, thân thể vô lực mà tùy ý hắn động chạm.
Hơi nước ấm nóng càng khiến nơi tư mật lỏng lẻo, hắn đưa đầu ngón tay vào trong, lấy ra dịch thể còn lưu lại.
...
Sau khi tẩy rửa sạch sẽ, Lý Thiên Thành mang Sở Diên trở lại bên giường, nhẹ đặt y nằm xuống, hắn liền kéo y vào lòng. Để Sở Diên nằm trong lòng ngực hắn, bởi vì còn chưa khỏi bệnh mà còn cùng hắn dây dưa nhiều như vậy. Hiện tại y đã kiệt sức hoàn toàn, Sở Diên ôm hắn, khó khăn hít thở, hồi lâu mới điều chỉnh được khí lực.
Y rũ mắt xuống, nhìn lòng ngực rắn chắc trước mặt mình, Sở Diên hơi nhếch miệng. Tay chạm vào ngực hắn, cẩn trọng lắng nghe âm thanh thình phịch, một lúc sau mới buông tay.
Hai mắt đã lim dim, Sở Diên cố gượng nhưng không gượng nổi, cho đến khi được giọng của hắn.
"Nếu đã buồn ngủ rồi, vậy thì đừng cố gượng!" Hắn vuốt ve tấm lưng gầy gò, quan tâm nói.
Mới đầu Sở Diên còn không dự định sẽ ngủ, nhưng khi nghe được câu nói này của hắn, bất giác không nhịn được mà mê man.
Hồi lâu hơi thở đều đặn, nhắm chắc Sở Diên đã ngủ, Lý Thiên Thành mới dịch chuyển thân thể, sửa lại tư thế thoải mái nhất cho y.
Hắn bước xuống giường, ra ngoài dặn dò thuộc hạ một lúc, sau khi mọi chuyện đã kỹ càng, ổn thỏa mới quay lại.
Lý Thiên Thành thổi tắt nến, trong không gian tĩnh mịch, mơ hồ chỉ nghe được tiếng đập thình thịch của hắn.
Đã mấy ngày rồi hắn mới được giải tỏa ham muốn của bản thân, tưởng chừng sẽ không thể cùng nhau hòa thuận, nhưng không ngờ Sở Diên lại biết nhận lỗi.
Xem ra hôm nay là một ngày tuyệt vời đối với hắn!