Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 214: Hoàng thượng quên rồi sao?




Lý Thiên Thành thở dài nhìn mâm cơm xanh ngát, nước mắt lúc này không thể kìm nén được nữa mà rơi xuống, từng giọt lăn dài. Xem ra hôm nay hắn không thể trốn thoát được rồi, nghỉ thế lại tức đến nghẹn.
Sở Diên trầm mặc không nói gì, y gõ đũa vào bát, ý bảo hắn đừng lề mề nữa.
Nhận thấy không có cách thoát thân, hắn đành phải cố gắng gấp một đũa rau cho vào bát trống.
Thường ngày nhởn nhơ không suy tính trước hậu quả, bây giờ đành phải chịu trách nhiệm với những việc mà bản thân đã làm ra. Sở Diên nói đúng hắn quả thật không làm được cái gì ra trò cả, lần nào cũng thất bại, chẳng có thành công, là hắn phụ lòng mong đợi của y rồi.
Nhìn thấy Lý  Thiên Thành bi quan như thế y lại càng khoái chí hơn, trách ai cũng đừng trách y tàn nhẫn, nếu y cứ mãi đối tốt với hắn, hắn lại tiếp tục làm phụ lòng tin của y. Nếu không phải muốn thử tin hắn một lần thì y đã không để hắn tự quyết định rồi!
Ấy thế Lý Thiên Thành lại cho rằng hắn hỏi nhưng y cũng tán thành, hơ thật nực cười nha, y đã bao giờ đồng ý việc gì đâu, rõ ràng là hắn lười xới đất trồng khoai, vậy mà còn đổ lỗi trồng rau sẽ thu hoạch nhanh hơn nữa.
Đông đến rồi, đóng băng hết rồi, ai cũng lười ra ngoài, hắn tự mà hưởng thành quả đó đi!
"Ăn ngon không?" Sở Diên nhìn hắn chăm chú hỏi.
Thấy ánh mắt sắp phóng ra lửa của y đang nhìn mình, Lý Thiên Thành càng ra sức nhai thật nhanh, hắn gượng cười ăn một cách ngon miệng, liên tục nhai nhai, trong chốc lát đã vơi hết một nửa.
Hắn ợ nhẹ một cái, vuốt bụng thở ra, lấy lại chút sức lại tiếp tục ăn tiếp.
"Được rồi được rồi, không được thì đừng có ráng!" Sở Diên thở dài nói, giật lấy đôi đũa trong tay hắn, y chỉ nói vậy thôi, cũng không bắt ép hắn...
Lý Thiên Thành lúc này mới thở hắt ra, hắn thật sự không chịu được nữa rồi, rất muốn đi nhà xí một chút.
Bụng quặn lên, đau chết hắn luôn rồi.
"Ta không ổn rồi, ngươi ở đây vui vẻ nha!" Nói đoạn hắn gấp gáp chạy đi, bỏ lại Sở Diên ngây ngốc ngồi tại bàn ăn.
Cái tên ngốc này...
...
Hoàng cung.
Hiện giờ là vào giờ chiều, tiết trời càng lạnh hơn, Lý Thừa Húc đang muốn đến chỗ Mạc Thừa Quân bỗng dưng gặp phải Tương Nhan đang ở gần đó.
Hắn dừng cước bộ, tâm tình có chút xao động.
"Hoàng thượng!" Tương Nhan vừa cất lời, Vĩ hương nhàn nhạt đã khiến Lý Thừa Húc chìm đắm. Hắn nhắm mắt lại hít lấy hương thơm nồng nàn này, phút chốc đáy lòng lại dâng lên cảm giác khó tả.
Hắn trìu mến nhìn Tương Nhan, bàn tay ấm nóng vén nhẹ sợi tóc đang dính trên trán ra.
Nhìn thấy Tương Nhan yếu ớt hắn liền hỏi: "Sắc mặt sao lại kém như thế?"
Tương Nhan uất ức nép vào lòng hắn, hôm qua bị kẻ gian ám toán, hắn ta cứ ngỡ có lẽ không còn nhìn được ánh bình minh, thế nhưng thật may mắn hắn không có chết.
Hiện tại ở trước mặt Lý Thừa Húc hắn chỉ muốn dựa vào.
"Hoàng thượng, Tiểu Nhan thật sự rất khổ tâm, mấy ngày qua không có hoàng thượng Tiểu Nhan luôn bị ức hiếp... Tiểu Nhan còn tưởng sẽ không thể gặp lại người nữa..." Tương Nhan rưng rưng nước mắt dựa vào lòng Lý Thừa Húc: "Hoàng thượng người nhất định phải làm chủ cho Tiểu Nhan đó!"
Lý Thừa Húc an ủi xoa nhẹ tấm lưng Tương Nhan, giọng nói ôn hoà.
"Là ai ức hiếp ngươi? Trong cung này rốt cuộc là kẻ nào lại có lá gan ức hiếp Nhan nhi nhỉ?"
Tương Nhan trong lòng giận dữ, là con trai bảo bối của người đó, chính nó đã ra tay với ta!
Thế nhưng Tương Nhan không thể nói ra như vậy được, Lý Thừa Húc chắc chắn sẽ không tin một đứa trẻ nhỏ xíu lại có thể ra tay tàn độc đến thế!
"Nô tỳ bên cạnh tiểu thái tử đã hạ thuốc Tiểu Nhan, hôm qua Tiểu Nhan rất khó chịu, còn tưởng rằng không thể gặp lại được hoàng thượng nữa chứ..."
Nghe thế Lý Thừa Húc lập tức chau mày, hắn nhìn Tương Nhan gặng hỏi: "Tiểu Thúy à?"
Tương Nhan uất ức gật đầu: "Là nàng ta, chính Tiểu Thúy đã lợi dụng sự ngây thơ của tiểu thái tử mà ra tay với Tiểu Nhan, tiểu thái tử vô tội, chỉ có nàng ta là độc ác như thế!"
Tiểu Thúy là cung nữ thân cận của Mạc Thừa Quân, hắn nếu bây giờ xét xử sẽ khiến y càng thêm hận hắn. Nghỉ như vậy Lý Thừa Húc liền trầm mặc.
"Bây giờ ngươi trở về trước đi, trẫm sẽ suy xét..."
"Hoàng thượng chẳng lẽ người không tin Tiểu Nhan hay sao?"
"Trẫm sẽ tra hỏi Tiểu Thúy, ngươi cứ yên tâm!"
"Hoàng thượng..."
Tương Nhan tiến lên ôm hắn từ phía sau.
"Hôm trước người đã nói để cho Tiểu Nhan một danh phận..."
Lý Thừa Húc cứng đờ người, hắn không nhớ đã hứa từ bao giờ nữa. Mấy nay bên cạnh Mạc Thừa Quân hắn gần như quên mất Tương Nhan rồi.
"Trẫm nhớ mà..." Lý Thừa Húc khàn giọng vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tương Nhan chỉ muốn trấn an người phía sau một chút.
Tương Nhan buồn bã siết chặt hắn, bả vai run lên: "Hoàng thượng không phải đã quên rồi chứ?"
Lý Thức Húc có chút chột dạ vội xoay người lại.
Trước ánh mắt nghi hoặc của Tương Nhan, hắn ôn hòa giải thích.
"Mấy nay rất bận, trẫm dường như không có một khoảng thời gian rảnh rỗi, thật sự không thể muốn nhớ liền có thể nhớ được. Vả lại trẫm vẫn chưa thu xếp ổn thỏa, ngươi chờ trẫm một thời gian nữa, trẫm nhất định cho ngươi một câu trả lời!"
Tương Nhan chán nản quay mặt đi, một thời gian lại là bao lâu đây?
Thứ hắn ta muốn là địa vị, là danh phận, chứ không phải là thân phận nam sủng bình thường.
Thời gian của hắn không còn nhiều nữa rồi, nếu cứ mãi dây dưa không làm được trò trống gì, Khắc Tư chắc chắn không để hắn an ổn.
Lý Thừa Húc lại không phải người dễ dẫn dụ, bên hắn mấy tháng qua ấy vậy vẫn chưa được một danh xưng chân chính.
"Hoàng thượng liệu có quên Tiểu Nhan nữa không? Hay là lại bỏ rơi Tiểu Nhan lần nữa?"
"Không có, trẫm sẽ không bỏ rơi ngươi!"
"Nhưng Tiểu Nhan nhìn thấy hoàng hậu cùng người một chỗ, hai người bên nhau thật sự rất tốt, Tiểu Nhan chỉ có thể đứng nhìn..."
Lý Thừa Húc đanh mặt lại biểu tình hờ hững: "Không có, trẫm chỉ sợ y nghĩ quẩn!"
Tương Nhan cúi đầu siết chặt ngón tay.
"Có phải hay không hoàng thượng không muốn ở cùng Tiểu Nhan?"
Rõ ràng Lý Thừa Húc đã nói sẽ cho hắn một danh phận, hắn cũng đã ngoan ngoãn như vậy, nhưng danh phận mãi không thấy đâu.
Những ngày gần đây Lý Thừa Húc ngày ngày cùng Mạc Thừa Quân ở một chỗ, không những thế còn cho y ở trong tẩm cung của hắn, nằm trên long sàng của hắn, ngày qua ngày thân thiết biết bao nhiêu.
Tương Nhan rất đố kỵ, thậm chí còn muốn tiến đến lôi Mạc Thừa Quân ra, nằm xuống chỗ của y, chiếm lấy nam nhân của y.
Lý Thừa Húc là của hắn, vị trí kia phải là hắn nên có, không phải của y, Mạc Thừa Quân không có tư cách đó, chỉ có hắn mới có tư cách được cùng Lý Thừa Húc chung một chỗ.
"Hoàng thượng, người dự định bao giờ sẽ cho Tiểu Nhan một danh phận đây?"
Lý Thừa Húc đỡ trán mệt mỏi nói: "Vừa rồi trẫm mới nói ngươi không nghe rõ sao? Hiện tại chưa được, người chờ trẫm một thời gian, trẫm sẽ cho ngươi một câu trả lời!"
"Nhưng Tiểu Nhan muốn có thời gian cụ thể... hoàng thượng, người không thấy sao, Tiểu Nhan ở đây không có danh phận, mỗi một người nhìn vào đều mang theo ánh mắt khinh miệt nhìn Tiểu Nhan... bọn họ nói: Rồi hoàng thượng cũng sẽ bỏ rơi Tiểu Nhan, đuổi Tiểu Nhan đi..."
"Ba tháng nữa có được không? Đến lúc đó trẫm sẽ thu xếp!" Không đợi Tương Nhan mở lời hắn lại nói: "Trẫm có việc, ngày mai sẽ đến thăm ngươi sau!" Nói đoạn lập tức rời đi.
...
Mạc Thừa Quân từ đằng xa nhìn bọn họ, y quay gót nhấc chân trở về phòng.
Những lời nói đó y đều nghe hết, hóa ra mấy ngày nay hắn ở cạnh là vì nghĩ y sẽ sinh ra quẫn bách hay sao?
Mạc Thừa Quân nhớ đến bộ dạng thút thít của Tương Nhan lại không khỏi kinh tởm.
Giọng nói đó thật sự sởn gai ốc, hắn ta lẽo đẽo theo sau Lý Thừa Húc như vậy, còn nói y cùng hắn thật tốt.
Tương Nhan muốn có một danh phận, Lý Thừa Húc đã đồng ý, nhưng hắn lại không trực tiếp phong Tương Nhan làm phi, liệu có phải chờ đợi thời hạn một năm kia hay không?
Chờ đến lúc y và hắn đoạn tuyệt lập tức phong Tương Nhan làm hậu, như vậy lời thề của hắn cũng sẽ không bị phá vỡ!
Rõ ràng hắn đã tính trước còn gì?
Chỉ có y vẫn ngây thơ dần lơ đi phòng bị, Lý Thừa Húc vốn không có yêu y, hắn vẫn như cũ chẳng xem y ra gì!
Nghĩ đến đây Mạc Thừa Quân lại bấu năm móng tay vào da thịt, lập tức khiến chất lỏng màu đỏ kia rỉ rỉ ra.
Y không cảm thấy đau ngược lại còn cảm thấy rất tỉnh táo, móng tay càng ghim sâu hơn, máu cũng rỉ ra nhiều hơn vừa nãy.
Mạc Thừa Quân cúi đầu để lộ nụ cười quỷ dị, y càng thấy thỏa mãn hơn mà cào xuống một đường.
Nơi móng tay đi qua đều để lại vệt đỏ, Mạc Thừa Quân thích thú nhìn một bức họa mà mình vừa trổ tài. Y tặc lưỡi chiêm ngưỡng kiệt tác, vốn muốn hoạ thêm vài nét đã bị người bên ngoài làm cho giật mình.
"Nương nương, nô tỳ là Thu Nhiên, hoàng thượng có lệnh nô tỳ mang thuốc qua!"
Mạc Thừa Quân kéo tay áo xuống, lập tức đứng dậy, đi đến mở cửa.
"Ta không uống, ngươi mang về đi!"
Thu Nhiên cúi đầu bất đắc dĩ nói: "Nương nương xin người đừng làm khó nô tỳ, hoàng thượng đã lệnh nhất định phải tận mắt nhìn thấy nương nương uống cạn!"
Nếu y không uống Lý Thừa Húc sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó phận nô tỳ này sẽ có kết cục rất thảm.
Mạc Thừa Quân thở dài nâng bát thuốc, trước mặt Thu Nhiên cạn sạch, y lau khóe miệng lạnh nhạt nói.
"Xong rồi!"
Thu Nhiên thấy vậy trong lòng thầm cảm tạ trời cao, hôm nay hoàng hậu chịu uống thuốc rồi!
Xem ra mạng nhỏ này của nàng vẫn còn có thể giữ được!
"Vậy nô tỳ xin cáo lui, hoàng thượng còn có dặn dò, nương nương uống thuốc rồi thì nhớ ngủ sớm, nếu có ra ngoài thì nên khoác thêm áo choàng vào, lúc ngủ nhớ để đèn... chờ hoàng thượng trở về!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.