Một năm sau.
Tiết tháng ba, bầu không khí lúc này trông thật ảm đạm, những cơn gió khẽ thổi những tán lá rung rinh kéo theo những chiếc lá úa vàng rơi xuống chạm nhẹ xuống mặt đất.
Dưới bầu không khí lạnh lẽo, hai mộ phần hiện rõ tang thương.
Cố Vân và Đường Khuyết mang đến một vò rượu cùng với ít trái cây.
"Thúc phụ, Dương thúc bọn ta đến thăm hai người đây!" Cố Vân nhỏ giọng nói, sau đó rót ra hai chung rượu.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Dương Xuân và Cố Thanh vẫn mãi ở đây, qua nhiều năm tháng chưa hề rời khỏi. Cũng đã từng rất hận, nhưng Cố Vân hiện tại không muốn oán trách nữa, chuyện đã qua rồi cũng không còn gì để nói.
"Chúng ta về thôi!" Đường Khuyết cởi bỏ ngoại sam, nhẹ nhàng khoác lên cho Cố Vân, gió lại nổi rồi, mang theo sắc thái ảm đạm bủa vây.
Kỳ thật Cố Vân vẫn chưa muốn về, y còn một số điều chưa nói hết, nhưng chẳng hiểu thế nào đến đây lại khựng lại.
"Chúng con sắp bái đường rồi, là ba ngày sau…"
Nhưng tiếc là vào thời điểm đó không có người chủ trì hôn sự.
Đường Khuyết không có phụ mẫu, Cố Vân cũng vậy chẳng còn người thân.
Ngày đại hôn cũng chỉ có Bạch Diễm, không có phụ mẫu cũng không có người chúc phúc, người thân duy nhất đều đã ra đi.
Tuy vậy Cố Vân chỉ muốn đến nói một tiếng, xem như cũng tròn đạo con cháu!
…
Ba ngày sau tại Thanh Sơn.
Tân phòng đã được trang hoàng, Cố Vân trên người mặc hỉ phục ngại ngùng ngồi trên giường.
Trong chớp mắt cửa đã được mở, Đường Khuyết mang theo hơi rượu chậm chạp bước vào. Hắn mỉm cười nâng tay tháo xuống khăn trùm đầu, nhìn nam nhân xinh đẹp mà mình luôn theo đuổi, phút chốc ánh mắt đều là ái tình khó dứt.
Hắn nâng lên hai chung rượu, một cho y, một cho hắn, vui vẻ cùng y giao bôi. Trọng đại hôm nay đã vạch ra kết cục sau này, giữa hắn và y rốt cuộc cũng danh chính ngôn thuận, không còn rào cản.
Nhắc tới lại nhớ những ngày tháng đau khổ trước kia, hắn ra sức theo đuổi Cố Vân, còn Bạch Diễm ra sức ngăn cản, quanh qua quẩn lại tận mấy năm mới qua được ải của sư bá mặt lạnh này!
Quả thật để có được ngày hôm nay Đường Khuyết dường như buông bỏ hết liêm sỉ!
"Nương tử, sau ngày hôm nay chúng ta sẽ vĩnh kết đồng tâm, mãi mãi không tách rời!"
Cố Vân mỉm cười ngoan ngoãn tựa vào lòng ngực hắn, sau này bọn họ sẽ sống đến bách niên, chỉ cần nghĩ tới những thứ tốt đẹp đang ở phía trước, lòng sẽ không nhịn được mà quên hết trầm luân.
"Ngươi có biết hiện tại nên làm gì không?" Đường Khuyết nhỏ giọng thì thầm vào tai Cố Vân, ánh mắt rực lửa nhìn y.
Hắn đã chờ ngày này rất lâu rồi, ngày mà được đường đường chính chính cùng y động phòng. Lúc này hắn chỉ muốn ăn sạch sẽ, bù đắp cho những ngày tháng vất vả chạy Đông chạy Tây kia.
Cố Vân ngước mắt nhìn hắn, giây phút này khuôn mặt của Đường Khuyết vô cùng tuấn dật trong mắt y. Chẳng hiểu thế nào, ngày mà bọn họ chưa chính thức ở bên nhau đối với Cố Vân hắn luôn không đáng tin cậy, nhưng giờ đây trong mắt y lại hoàn toàn khác.
Thật sự rất cuốn hút, cơ ngực rắn chắc, thân hình vạm vỡ, nước da bánh mật trông thật khỏe khoắn. Vừa nhìn đã không ngăn được mê luyến muốn chạm vào. Cứ như thế Cố Vân bị hắn làm cho đắm chìm, chớp mắt đã bị hắn kéo toạc hỉ phục ra, trong thoát chốc trên người chỉ còn lại thân hình trơn mịn.
Đêm nay y là người của hắn!
...
Vào thời điểm này ở trấn Nải Hà, bầu không khí vô cùng tịch mịch, lúc này Mạc Thừa Quân phải lên núi lấy củi, còn Lý Thừa Húc thì lẽo đẽo phía sau.
Trong lúc sơ ý không may bị trượt xuống, Mạc Thừa Quân hốt hoảng hét lên.
Cùng lúc này Lý Thừa Húc từ dưới phóng đến, hắn ôm chặt Mạc Thừa Quân vào lòng cùng y tơi xuống dốc núi.
Bảo hộ Mạc Thừa Quân trong lòng, bao nhiêu đau đớn một mình hắn hưởng lấy, phía bên dưới đá sỏi ghim sâu vào thân thể, những cành cây kéo rách y phục hắn ra, máu chảy xuống trong thật ghê rợn. Tuy vậy hắn chỉ rên nhẹ rồi bảo hộ y không để đầu đập xuống.
Ê ẩm truyền tới, Lý Thừa Húc nhăn nhó nhoài người dậy, hắn vuốt ve má y, gạt đi bụi bặm.
"Đau không?" Giọng nói hơi suy yếu, hắn thở hổn hển dò xét y. Vết thương ở lưng đang chảy máu ồ ạt, hắn không nhúc nhích vẫn cố ôm lấy y.
Mạc Thừa Quân hé mắt, thân thể không có gì đáng ngại, thậm chí không trầy xước gì.
Y ngước lên nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lý Thừa Húc, phút chốc hoảng hốt. Vừa nãy từ trên kia ngã xuống, hắn luôn bảo bọc y, sườn núi dốc như vậy, lăn qua mấy vòng nhất định không thể lành lặn.
Vội tỉnh táo lại, Mạc Thừa Quân kéo hắn dậy, nhưng khi y chạm vào lưng hắn đã cảm thấy ẩm ướt khó tả. Đến khi nhìn lại mới phát giác... máu của hắn từ nãy đến giờ vẫn không ngừng chảy ra, ấy thế y lại không hề hay biết.
Mạc Thừa Quân thấy mình thật vô tâm, y ủ rũ nhìn hắn: "Rõ ràng người bị thương là ngươi, vậy mà lại hỏi ta có đau không?"
Thấy Mạc Thừa Quân lo cho mình như thế tự khắc trong lòng vui vẻ, bấy giờ không thấy đau, ngược lại còn thấy rất hạnh phúc!
Những ngày qua y luôn lạnh nhạt không màng tới hắn, Lý Thừa Húc còn nghĩ sẽ bỏ cuộc, nhưng giờ đây hắn không thấy buồn nữa. Xem ra y vẫn còn yêu hắn, cho dù không còn tuyệt đối như lúc trước, nhưng cũng không đến nổi mặc hắn không lo.
"Ta biết ngươi vẫn rất quan tâm ta mà!" Hắn mỉm cười nói, sau đó ngả người vào lòng y: "Đau lắm, lưng đau, chân cũng đau, đầu cũng choáng nữa, không ngồi dậy nổi luôn!"
Nghe thế Mạc Thừa Quân thật sự lo lắng, không lẽ ngã từ trên kia xuống đầu lại bị tác động nữa sao? Nếu vậy hắn có mất trí nhớ nữa không, nếu hắn lại mất trí nhớ thì y phải làm sao đây!
"Lý Thừa Húc ngươi nhìn xem ta là ai?"
Hắn cúi đầu bĩu môi đáp: "Là nương tử xinh đẹp của ta!"
Nghe vậy Mạc Thừa Quân mới yên tâm, nhưng lúc sau liền quát: "Ai là nương tử của ngươi chứ, cái tên khốn này!" Trong lúc mất ý thức Mạc Thừa Quân đã ra tay đánh hắn.
"Đau... ôi... ôi lưng đau!" Lý Thừa Húc thở dốc nhăn mày lại, lưng của hắn lúc này giống như bị gãy vậy, ấy thế còn bị Mạc Thừa Quân đánh mấy cái, lúc này muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.
"Xin lỗi, ta không phải cố ý đâu!"
"Vậy là ngươi cố tình!" Lý Thừa Húc giận dỗi quay mặt đi, hắn ôm y từ trên đó lăn xuống đây, bao nhiêu thương tật hắn gáng hết, vậy mà còn bị y đá đấm không thương tiếc. Thôi thì lấy mạng hắn chẳng phải nhanh hơn sao!
...
Đêm đã muộn, khu rừng vắng vẻ không một bóng người, chỉ có một mình Lý Thừa Húc và Mạc Thừa Quân trốn trong một hang động nhỏ.
Không ai tìm thấy bọn họ, bên ngoài lại rất nguy hiểm, Lý Thừa Húc trên người có vết thương rất dễ dẫn dụ dã thú.
Bên trong hang động tối om, vừa lạnh lại vừa quái dị, ở ngoài những âm thanh gào rú không ngừng vang lên, đoán chắc bầy sói đã ngầm đánh hơi được vị máu.
"Chúng ta có chết ở đây không?" Mạc Thừa Quân trong bóng tối nhỏ giọng thì thầm, y vẫn luôn ra sức mài lửa, thế nhưng vì quá ẩm ướt nên không cháy được.
Thật sự tuyệt vọng!
"Đến đây, để ta sưởi ấm ngươi!" Lý Thừa Húc vừa nói vừa dang tay, thuận thế ôm Mạc Thừa Quân vào lòng.
Hắn ôm y rất chặt, tựa hồ muốn mang hết ấm áp chuyển giao cho Mạc Thừa Quân.
"Sẽ chết không?" Mạc Thừa Quân ở trong lòng hắn hỏi lại lần nữa.
Lý Thừa Húc cười cười, khẽ đặt lên trán y một nụ hôn.
"Ngươi sợ sao?" Chẳng phải lúc trước y đã từng có suy nghĩ sẽ tự sát, còn bây giờ lại sợ sẽ rơi vào ải tử à?
"Chỉ là lúc này không muốn chết, dẫu sao sống ở đây cũng không túng quẫn như ở hoàng cung, ta thật không muốn chết một cách uổng phí như vậy!"
"Yên tâm ta sẽ không để ngươi chết đâu, cho dù bằng cả mạng sống cũng..."
"Đừng nói bậy!" Mạc Thừa Quân che miệng hắn cất lời.
Y không cho phép hắn nói ra những lời sến súa như vậy, nếu như hắn nguyện làm như thế y sẽ không tiếp nhận. Mạc Thừa Quân không muốn nhận ân huệ này của hắn.
"Nếu ngươi chết ta sẽ không sống! Chúng ta phải cùng nhau thoát khỏi đây, cũng đừng nghĩ bấy nhiêu đó đã đủ trả nợ, món nợ mà ngươi nợ ta phải trả cả đời mới đủ, vì thế đừng mong ta tha thứ dễ dàng!"
"Được vậy ta sẽ dùng cả đời này để trả nợ cho ngươi!"
...
Sáng hôm sau cuối cùng Sở Diên và Lý Thiên Thành cũng đã mang người tìm tới, phút chốc đã đem được Lý Thừa Húc cùng Mạc Thừa Quân trở về nhà.
Cả đêm hôm qua thật sự vất vả, bọn họ chạy tứ bề chỉ để tìm kiếm hai đứa nhóc này, kết quả một đêm không ngủ...
May thay không có chuyện gì, Lý Thừa Húc chỉ bị thương ngoài da, nội tạng cũng không bị tổn hại.
Lúc mang về Lý Thừa Húc vì mất máu quá nhiều không chịu nổi mà ngất lịm, Mạc Thừa Quân đã khóc rất nhiều, hơn nữa còn ở bên giường hắn huyên thiên không ngớt.
Lý Thiên Thành thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười khổ.
"Thừa Quân bị sao vậy?"
Sở Diên nhún vai nói: "Không biết nữa!"
Lý Thiên Thành thở dài ngồi xuống: "Đừng nói nó nghĩ Thừa Húc sắp chết nha?"
Sở Diên trợn mắt đánh hắn: "Xui xui xui, cái miệng của ông xui chết đi được, nói cái gì không biết, thằng nhỏ đã mệt lại còn nói gở!"
Bị Sở Diên mắng cho một trận Lý Thiên Thành buồn bã quay mặt đi. Hắn chỉ là lỡ lời mà thôi, hoàn toàn không có cái suy nghĩ đó. Thế nhưng Mạc Thừa Quân khóc lóc như vậy cũng không phải là cách, sợ Thừa Húc sẽ bị y trù đến chết thật!
...
"Sao ngươi còn chưa tỉnh lại nữa, ngươi có biết không ta thật sự rất sợ!" Mạc Thừa Quân cúi đầu nằm trên bụng hắn: "Chẳng phải ngươi đã nói rồi sao, cả đời này phải trả nợ cho ta kia mà, ngươi bây giờ muốn nuốt lời sao?"
Y nói nhiều như thế nhưng Lý Thừa Húc vẫn không đáp lại. Mạc Thừa Quân run rẩy ôm chặt hắn tiếp tục thút thít: "Nếu bây giờ ngươi tỉnh lại ta sẽ tha thứ cho ngươi, sau này sẽ không bỏ mặc ngươi nữa..."
"Là ngươi hứa đó, chớ có nuốt lời!"
Mạc Thừa Quân cả kinh nhìn lại, lúc này Lý Thừa Húc đã tỉnh, hắn cười gian xảo nắm tay y kéo xuống.
"Ta nghe hết rồi ngươi đừng mong chối bỏ!"