Vào tháng mười một, tuyết bắt đầu rơi xuống, từng hạt tuyết trắng nhẹ nhàng buông xõa khắp bầu trời. Gió thổi kéo những cánh hoa đào rơi rải rác, chúng rơi xuống chạm nhẹ trên mặt tuyết trắng xóa.
Trong phòng hương trầm không ngừng phảng phất, Sở Diên hơi thở yếu ớt nhìn cánh cửa. Ánh mắt mơ màng chú ý đến những hạt tuyết đang rơi xuống ở ngoài kia. Thật đẹp! Tuyết ở Tôn Châu là đẹp nhất, không một nơi nào có thể sánh bằng.
Thật ao ước thời gian chưa bao giờ qua nhanh, nếu có thể thì dừng lại một chút, để y được sống hết mùa Đông này. Nhưng vẫn không có chuyện đó xảy ra, Sở Diên bây giờ đã kiệt sức, y không còn kháng cự được nữa.
Thân thể đã sớm tàn phai, chỉ một cơn gió nhẹ đã đủ khiến y tê cóng. Lúc này Sở Diên thật sự yếu đuối, y cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, mới một thoáng đã đi đến bờ vực sinh tử.
Dẫu biết con người sinh ra đều phải có sinh - ly, tử - biệt, nhưng vẫn không ngăn được mặn chát ở trong lòng.
Bỗng dưng lúc này không muốn chết, Sở Diên ngẫm nghĩ vẫn muốn tham lam thêm chút nữa, khát vọng thêm một chút!
Lúc này Lý Thiên Thành đã trở về, hắn ngồi xuống bên cạnh y, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt mệt mỏi của y.
"Lạnh không?" Hắn vừa nói vừa chỉnh lại góc chăn.
Lúc này Sở Diên mới chú ý đến sự buồn bã của hắn, y nhìn thấy hắn đang ngấn lệ, tuy vậy vẫn đang cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Y biết hắn không nỡ khóc, nhưng y cũng rõ, chính mình nên nói lời từ biệt.
Lẽ ra y đã chết từ rất lâu rồi mà không phải còn ở đây, chính hắn đã cứu lấy y, mang y từ cõi chết trở về. Sống đến từng tuổi này thật sự là một chuyện kỳ tích, vốn tưởng mạng của y là mệnh đoản, ngắn ngủi mấy mươi năm. Nhưng nhờ có hắn cho y biết thế gian này có nhiều điều không thể lường trước!
Sở Diên nắm tay hắn, y mỉm cười nhỏ giọng thủ thỉ: "Đừng buồn... thời gian qua lâu như vậy rồi, cũng nên dừng lại!"
Lý Thiên Thành khịt mũi, hắn hôn y một cái, nụ hôn thật nhẹ, an ủi y: "Trời đổ tuyết rồi, có muốn ra ngoài không?"
Tuyết rơi rồi, những hạt tuyết lạnh lẽo kéo theo tâm trạng trùng xuống. Chẳng hiểu sao Sở Diên lại thích ngắm tuyết nữa, nhưng riêng hắn không hề thích đón nhưng bông tuyết lạnh lẽo này.
"Ta có mang rượu đến, là Hồng Nhất Niệm!" Hắn nói rồi ôm lấy y, lúc bấy giờ Sở Diên gầy quá, thân thể như gỗ khô vậy, nhẹ đến mức không có cảm giác chút thịt nào.
Ôm y vào lòng mà lòng hắn trĩu nặng, bởi lẽ trong cuộc đời hắn chỉ riêng y là đủ để làm hắn nhung nhớ, khắc khoải từng ngày.
...
Ở bên ngoài gió tuyết thật lớn, từng trận cơ hồ khiến Sở Diên co rút, y run run nắm chặt áo choàng, mắt lim dim tựa vào người hắn. Lúc bấy giờ Lý Thiên Thành thật sự lo lắng, hắn xóc y lên, bồn chồn hỏi.
"Tiết trời càng se lạnh, ngươi liệu có chịu nổi không? Hay là bây giờ chúng ta trở vào đi, ngày mai lại ra ngắm tuyết?"
Sở Diên không cam tâm lắc đầu, y nâng tay bám víu hắn, đầu tựa vào vai nhìn cảnh tượng tuyết rơi đầy trời, khoảnh khắc này y không muốn bỏ lỡ, cảnh đẹp này y muốn ghi nhớ vào tâm trí, rồi chôn nó vĩnh viễn trong đại não!
"Tuyết ở đây đẹp không?" Sở Diên khàn giọng nói, hơi thở suy yếu.
"Đương nhiên là đẹp, tuyết rơi ở thành Tôn Châu là đẹp nhất, từ trước đến nay chỉ có Tôn Châu là nơi có tuyết rơi nhiều nhất!"
"Có lẽ đây là lần cuối... ta được ngắm tuyết Tôn Châu... cũng là lần cuối nhìn hoa đào chớm nở..."
Nụ cười trên môi Lý Thiên Thành dần tắt hẳn, hắn đau lòng nhìn y, rõ ràng hắn muốn trấn an Sở Diên, để y có thể cầm cự thêm vài ngày, ấy vậy lại không thể, mỗi một câu mà y thốt đều liên can đến chết chóc, thử hỏi y muốn hắn nên làm thế nào đây?
Lý Thiên Thành run rẩy hỏi y: "Lão bây giờ không muốn tiếp tục nữa sao? Chẳng lẽ lão không muốn cùng ta thêm mấy ngày?"
Sở Diên mỉm cười, nụ cười hết sức khó coi, y ôm lấy hắn, đầu dúi vào hõm cổ, không phải y không muốn cố gắng, mà là không thể tiếp tục cố gắng.
"Xin lỗi... xin lỗi... ta không thể cố gắng được nữa, ta thật sự không chịu nổi... ta... ta không thể chờ ông thêm nữa..."
Y không thể cứ như thế tiếp tục chờ hắn thêm vài ngày, lúc này đây y chỉ muốn được buông hết tất cả, mang theo linh hồn đơn bạc thoát khỏi nhân gian lạnh lẽo.
Sở Diên đã chịu đựng quá nhiều rồi, lúc này đây đau đớn như bao trùm lấy y, mỗi một khắc đều dày xé Sở Diên đến kiệt sức. Từng trận co rút hàng hạ y khiến Sở Diên ngày càng mệt mỏi!
"Còn chưa đến tháng giêng, ngươi thật sự không muốn chờ bọn nhỏ sao? Chúng nó sẽ rất đau lòng!" Hắn không bỏ cuộc tiếp tục khuyên nhủ.
"Không chờ nữa!" Sở Diên suy yếu lắc đầu nói.
Lý Thiên Thành như chết lặng, hai mắt cũng mờ đục, nước mắt che đi tiêu cự, hắn ngờ nghệch nhìn y, chẳng phải sức khỏe của y rất tốt đó sao? Hắn hôm nay không thấy y mệt mỏi như ngày thường, hơn nữa còn rất tỉnh táo hơn hẳn.
Hắn còn tưởng y sẽ giống như những lần trước đó thoát chết trong gang tấc.
Nhưng lại ngoài ý muốn của hắn rồi đây vốn dĩ là hồi quang phản chiếu, sinh mệnh của y vốn đã không thể cầm được bao lâu. Ngày hôm nay là ngày cuối cùng hắn được ở cạnh y, Lý Thiên Thành bỗng dưng cảm thấy đầu vô cùng đau.
"Sao có thể, chẳng phải lão đã hứa sống đến trăm tuổi sao? Bây giờ chỉ mới bảy mươi chín, lão muốn nuốt lời sao hả?"
Hắn không ngừng chất vấn y, rõ ràng đã từng hứa hẹn bên nhau đến trăm tuổi, cùng nhau hưởng buồn vui, thế gian có gì tốt đẹp đều sẽ cùng nhau hưởng lấy, ấy vậy lại nói lời chia ly!
Sở Diên lúc này cảm thấy trong người vô cùng khỏe mạnh, y nâng tay lên gạt lệ cho hắn.
Đã lâu rồi y mới thấy hắn rơi nước mắt, hơn nữa còn đau khổ như vậy. Trước giờ hắn chẳng nghiêm túc, giờ đây nhìn cách nào cũng không thuận mắt lắm.
"Đã nói đừng khóc mà, già rồi ông khóc xấu quá, da nhăn như vậy lại còn mếu máo!" Sở Diên phì cười hai tay áp sát vào mặt hắn, véo má nhẹ nhẹ.
Y cúi đầu, tự động tặng hắn một nụ hôn, thế nhưng sức lực y không đủ, nụ hôn kéo dài chưa được bao lâu đã đủ khiến y không thể thở nổi. Hô hấp dần trở nên gấp gáp, chỉ mới một lúc đã đủ làm y rã rời.
Tay cũng bắt đầu nhũn ra, Sở Diên mệt mỏi buông lỏng xuống.
"Tiếc quá... còn chưa kịp qua hết mùa Đông này..." Sở Diên thều thào nói bên tay hắn, khuôn mặt giãn ra đôi chút. Thật tiếc, mùa Đông cứ thế chưa kịp trải hết, lúc này lại mong ước được tham lam thêm một lần.
"Ta muốn đến bên gốc... hoa đào đó... ông cõng ta... được không?"
Lý Thiên Thành gật đầu, thuận thế cõng y sang bên đó, hắn để Sở Diên ngồi xuống.
...
Dưới bầu trời lạnh lẽo, Lý Thiên Thành rót ra hai chung rượu, một cho y, một cho hắn.
"Hồng Nhất Niệm, uống xong chung rượu này, kiếp sau chúng ta lại trở thành phu thê, lão vẫn là nương tử của ta, ta vẫn là phu quân của lão... kiếp sau nhất định phải nhớ ta!" Lý Thiên Thành mỉm cười, khẽ đặt chung rượu vào tay Sở Diên, hắn chéo tay y, cùng y giao bôi.
Rượu không đắng lắm, bởi vì lòng không có nhiều tạp niệm, nên rượu đổ vào như mật ngọt vậy. Hắn ôm Sở Diên trong lòng, cả hai lão già vui vẻ nhắm mắt lại, tay đan tay mãi mãi không tách rời.
Mấy mươi năm cuộc đời chỉ gói gọn trong mùa Đông này!
Lý Thiên Thành không nuối tiếc khi bỏ đi giang sơn rộng lớn để cùng y phiêu bạc.
Sở Diên lại càng không thấy hối hận khi gả cho hắn.
Cùng nhau đi đến đoạn đường này cũng nên dừng lại, kiếp sau lại tìm thấy nhau, lúc đó lại tiếp tục nối tiếp đoạn đường.
Lần sau gặp lại nhất định không để đối phương chịu nhiều thương tổn!
...
Hai ngày sau thi thể Lý Thiên Thành và Sở Diên được an táng tại Tôn Châu, Lý Thừa Húc đau xót nhìn hai vị phụ thân đã mất. Vốn biết đời người nhất định có sinh, lão, bệnh, tử, nhưng đến khi chứng kiến nước mắt bất giác trực trào.
Lúc trước hắn luôn lẽo đẽo sau lưng hai người họ, khát cầu phụ thân và cha quay lại cho hắn một chút thương yêu của bọn họ. Giờ đây người thân yêu nhất của hắn đã ra đi, hắn bây giờ cũng đã chẳng còn gì.
"Hai ngươi bọn họ ra đi rất vui vẻ, lúc ta đến đó tay vẫn đan tay, trên môi còn nở nụ cười... vô cùng vui vẻ... trong rượu có độc, hai ngươi họ uống rồi... cũng đi cùng nhau. Cha không nỡ để phụ thân ra đi trước, vì thế muốn cùng người vui vẻ rời đi... bọn họ ích kỷ quá, còn chưa dặn dò chúng ta điều gì, cứ như vậy bỏ đi..."
Lý Thừa Húc vừa đốt tang vừa lẩm bẩm với Mạc Thừa Quân. Hắn thật giận... chỉ có nói với hắn một tiếng, để hắn có thể bớt lo lắng không được sao?
Ngày đó đến đón bọn họ, hắn cứ tưởng mang được hai người trở về. Nhưng đến khi cánh cửa Sở phủ mở ra, bước vào trong không phải hình ảnh vui cười của hai lão già đã đến tuổi lão mạo, ấy vậy lại là hai cổ thi thể đã hóa đá từ lâu. Ngoài trời thật lạnh, tuyết phủ hai thân xác dưới gốc cây hoa đào, trong thật an nhàn nhưng đau xót tim hắn.
Lý Thừa Húc lúc đó thật sự rất muốn chất vấn, nhưng rồi hắn nghĩ lại, bản thân không nên ích kỷ như họ.
Cha và phụ thân đã sống cùng hắn quá lâu rồi, bọn họ đã trải qua một kiếp người!
Gần tám mươi năm cuộc đời chỉ để lo nghĩ cho hắn, hắn không có tư cách trách họ ra đi vội vàng.
Nhưng hắn rất đau khổ, lần trước bọn họ lừa gạt hắn nói rằng đã chết, hắn đã ngất lịm khi hay tin.
Còn lần này bọn họ đi thật rồi, dù hắn khóc lóc thảm thiết cũng không đổi lại được gì.
Chỉ mong sao... kiếp sau hai người được gặp lại, hắn vẫn là nhi tử duy nhất của bọn họ, chỉ vậy thôi hắn không cầu điều gì…
…
"Diên nhi…" Lý Thiên Thành nắm tay Sở Diên bước qua cầu Nại Hà, khuôn mặt vẫn là hình dáng thời còn trẻ.
Thế nhân đều nói rằng, nếu khi con người chết đi sẽ quay về bộ dạng mà họ mong muốn nhất khi còn sống.
"Uống xong chén canh Mạnh Bà, liệu ngươi còn nhớ ta không?"
"Sẽ nhớ!"
- HOÀN CHÍNH VĂN - 15: 00 18/9/2022