Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 51: Liệu người có thể chừa một đường lui?




Sở Diên chỉ biết gượng cười nhìn Tuệ Lâm, y quay mặt về hướng cửa sổ, lại nói: "Ngươi chẳng hiểu gì hết, nha đầu này ngươi thật sự rất khờ!"
Tuệ Lâm bị bảo là khờ thì không vui, rõ ràng nàng đã suy nghĩ rất nhiều rồi, nhưng vẫn không rõ được bao nhiêu.
Cái gì mà bí bí, ẩn ẩn như vậy chứ, nhưng Tuệ Lâm vẫn không thích cách chủ tử mình nói chuyện ngọt ngào với Lý Thiên Thành.1
Không phải nàng muốn có ý gì khác, chỉ là không muốn Sở Diên phải chịu khổ khi ở cạnh hắn, nhưng ngặt nỗi chẳng còn cách nào.
Ở trong chốn thâm cung rộng lớn này trước giờ có vào đều không có ra, chẳng có một ai có kết cục tốt đẹp hơn.
"Chủ tử, đáng lý ra người không nên dốc toàn tâm vì hoàng thượng, ai biết được một ngày không xa, lại như trước đó, đột ngột thay đổi tâm tính, đến lúc đó đừng trách nô tỳ không báo trước với người." Tuệ Lâm thở dài nói với Sở Diên, nàng quan tâm y như vậy, chuyện gì cũng luôn lường trước hậu quả.
Chỉ riêng Sở Diên lại cứ như con thiêu thân vậy, càng ngày càng lún sâu vào đáy vực vô biên, vô tận.
"Chủ tử, người đừng trách nô tỳ lắm chuyện, có điều này nô tỳ rất muốn người nhớ rõ, bất luận là chuyện gì, là ai đi chăng nữa, người nhất định phải chừa cho bản thân một đường lui. Không được để bản thân lâm vào kết cục không thể cứu vãn!" Tuệ Lâm nhìn y chăm chú, tất thảy những lời nói mà nàng luôn giấu kín, cứ như vậy buông hết một lượt.
Tuệ Lâm là một người thẳng thắn, nàng không quan tâm bất cứ ai có góc nhìn khác, nhưng cái nàng quan tâm sâu đậm chính là kết quả.
Câu nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời chính định luật duy nhất khiến Tuệ Lâm quan tâm tới.
Sở Diên biết Tuệ Lâm là vì muốn lo nghĩ cho mình nên mới quá khích như vậy, song bấy nhiêu đây cũng chưa đủ làm y tỉnh táo hơn.
"Ta chỉ muốn cho người một lần thấu hiểu mà thôi, cho dù không có kết quả ta cũng không nghĩ sẽ hối hận, bởi tâm ta chỉ còn hình bóng của người... Nó đã dần thay thế những thứ trước giờ ta cho là duy nhất rồi!" Lấy đi hết những thứ Sở Diên từng cho là duy nhất, đọng lại trong trái tim y chỉ còn hình bóng của hắn, càng ngày càng nhiều.
Dẫu đã bị hắn bỏ rơi một lần, thế nhưng cũng là hắn cứu y thoát ra.
Người duy nhất có thể khiến y say đắm chỉ có mình hắn!
Người làm y diên đảo cũng là hắn!
Nhưng mà,... vạn nhất là hắn, y đều chẳng thể thay lòng. Một khi đã yêu một ai đó, hơn nữa còn là một bậc đế vương, một người bình thường như y sẽ rất khó thoát khỏi lưới tình.
Giang sơn là của hắn, giai nhân cũng là của hắn, tất thảy những thứ trên thế gian này đều là của hắn, bao gồm cả trái tim y.
...
Lý Thiên Thành thầm cười tủm tỉm, hắn vui vẻ mà đặt bút xuống đi vài đường uống lượng.
Hôm nay tâm trạng rạng ngời, hắn như thể được hào quang soi chiếu, đi đến đâu cũng là vẻ mặt được hưởng đủ vị mật ngọt.
Mấy hôm trước mặt nhăn, mày nhó luôn một vẻ càu nhàu khó chịu, hôm nay tâm trạng được điểm thêm màu sắc rạng ngời. Thật sự không còn gì để phiền lòng!
Nhìn đường nét được hắn điểm thật tin xảo, một con khổng tước đang vẫy cánh uốn lượn. Chiếc mỏ dài cùng cái cổ cong cong đang nghênh ngang niểng sang một bên, bộc lộ tính khí ương ngạnh.
"Hoàng thượng hôm nay thật khác lạ, vậy mà còn có nhã hứng để hoạ khổng tước?" Kẻ không mời mà tới đang khoanh tay, chéo chân nhìn hắn.
Người đó nghiêng đầu chỉ để lộ phần mũi cao đang thoáng ẩn, thoáng hiện đã bị che một ít bởi tóc màu đen nhánh.
Người đó cười khẩy đi về phía hắn, không để lộ biểu tình.
"Ta còn nhớ mấy hôm trước tâm tình của ngươi chẳng tốt mấy!"
Lý Thiên Thành đặt bút xuống, phủi tay đi đến trước mặt vị khách không mời.
"Kẻ luôn theo dõi ta vẫn luôn là ngươi?" Lý Thiên Thành khó chịu chau mày, hắn rất ghét những kẻ thích bám đuôi.
"Cũng không hẳn là theo dõi, chẳng qua ta chỉ tình cờ sinh hứng thú, phát hiện có một kẻ luôn lén lút đến lãnh cung..."
Nói đến đây người đó bỗng cười lớn, một tay chạm lên đầu vai Lý Thiên Thành.
"Ngươi nói xem, nếu như ta lan truyền tin này thật nhiều, người trong thiên hạ có phải sẽ có một trận cười đau vỡ cả ruột tận ba ngày, ba đêm không?" Người này càng nói, càng đắc ý, muốn nhìn xem thái độ của Lý Thiên Thành.
Nào ngờ thật sự chọc điên hắn, Lý Thiên Thành quay lưng không nói gì, hắn đi đến chỗ bức họa khổng tước lại nhìn kẻ đang tỏ ý chán ghét kia.
"Ngươi có nhìn thấy khổng tước mà ta vẽ kha khác gì không?" Lý Thiên Thành cười cười hỏi.
Người kia thấy hơi lạ bèn nhìn kỹ, quan sát một chút lại nhận ra, khổng tước này thiếu mất một trăm mắt.
"Khổng tước này thiếu một trăm mắt, là ngươi không muốn thêm, hay là có hàm ý gì?"
"Tần Dương, tại sao ngươi luôn muốn bám riết ta vậy?" Lý Thiên Thành bỗng dưng lảng sang chuyện khác, không có ý định muốn giải thích.
"Ngươi còn chưa trả lời ta!" Tần Dương tức giận quát.
"Tức nhiên là... trẫm còn chưa kịp vẽ thì ngươi đã bám riết rồi, kẻ ngu ngốc!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.