Chẳng mấy khi mới có một chuyến đến Thanh Sơn ngắm phong cảnh, hóa ra lần này đi là một sai lầm.
Một chuyến đi chẳng tốt lành, mang theo đó là thù hận của nhiều người, hòng muốn giết chết quân vương.
Lý Thiên Thành không khỏi tức tối, bởi lẽ tiện tỳ muốn giết hắn lại là người mà Sở Diên từ lãnh cung mang về.
Hắn lúc đó chỉ vì quá nhớ nhung y, cho nên mới mắt lớn, mắt nhỏ chấp thuận, thực chất chưa kịp điều tra rõ lai lịch của kẻ kia.1
Chẳng trách lần trước hắn bị phát hiện đến thăm y, nàng ta đã nhìn hắn một cách căm phẫn, rõ ràng là hận hắn muốn chết, vậy mà lại giả vờ như không có gì, còn bên cạnh hầu hạ Sở Diên lâu như vậy.
Mỗi một ngày đều nhìn thấy hắn đặt chân đến chỗ y.
Nay kẻ điên đó cũng đã chết, xem như cũng chẳng còn gì đáng ngại, chỉ có điều, chuyến đi này đã chẳng thể tốt đẹp hơn.
Nhìn bầu trời sập tối, đoàn người của hắn cũng đã thu dẹp hết tàn cuộc. Vừa mới đến lại để khách điếm phải nhuộm đỏ máu tươi, tâm trạng cũng chùng xuống mấy phần.
Ai nấy đều không hề vui vẻ, Sở Diên không nói chuyện, hắn cũng không muốn bắt chuyện với y, mỗi người một góc chẳng ai đó ngoài gì tới nhau.
Chỉ riêng trong lòng Sở Diên thấu hiểu, y đã phạm sai lầm lớn, hết lần này đến lần khác, liên tiếp phạm sai lầm... chất chồng lên nhiều vết xước, có chắp vá cũng không toàn vẹn.
Là y đã sai, mắt nhìn người của y thật tệ, nhìn ai cũng tốt, nhìn ai cũng đáng tin, đến nỗi bên cạnh kẻ thù còn tưởng kẻ đó là quý nhân, chỉ vì một lần ra tay tương trợ y lại nghi nhớ thật lâu, moi cả tim gan ra tin người đó!
Cho đến bây giờ y vẫn không hiểu nổi, y đáng ghét lắm sao? Cớ sao ai nấy đều muốn lợi dụng y, đem y làm bức màn che chắn, xem y như tường thành cứng cỏi? . Đọc thêm các chương mới tại ﹛ 𝑇 R Ù 𝑴 𝑇 R U Y Ệ 𝙉.𝖵𝙉 ﹜
Y không phải lá chắn, cũng không phải tường thành, y là một người rất dễ tổn thương, cũng rất dễ tin nhầm người.
...
Lúc bấy giờ chín tên hắc y nhân kia đã theo được đến Thanh Sơn, bọn họ đứng ngay dưới chân núi mai phục, chỉ cần chờ Lý Thiên Thành bước ra, chắc chắn sẽ khiến hắn thịt nát xương tan.
Vào thời điểm chiều tối cũng là lúc thuận lợi thích sát, hoàng thượng hiện giờ không ở trong cung, xung quanh không ai canh gác, nếu chẳng mai lúc này hắn bị giết chết, Dục Quốc cũng chẳng hay biết gì.
Chờ sau khi hắn chết rồi, đại hãn cũng dẫn quân tới, một nước chẳng thể không có vua, lần này nếu thành công giết được hắn, bọn chúng nhất định lập được công lớn.
Một khi quân Lương sang tấn công, Dục Quốc sẽ không kịp trở tay, trước đó mất vua, sau đó Lương Quốc ồ ạt đánh chiếm, chắc chắn chẳng chuẩn bị gì!
Một khi lập được đại công.
Không những vinh hoa phú quý điếm nhiều vô kể, lại còn được thăng cấp bậc, từ tướng nhỏ nói không chừng cũng được phong thành đại tướng.
Oai phong biết bao, hào dũng biết bao.
Chỉ vừa nghe đến danh lợi, đã không nhịn được mà hào hứng, quyết thành công ám sát Lý Thiên Thành.
...
Lý Thiên Thành đang thưởng trà, ban sáng vừa mới nhận được một trận hành thích, vậy mà lúc này vẫn ung dung nhâm nhi từng ngụm trà, chẳng có một chút lo sợ lát nữa sẽ có thêm kẻ khác xông vào.
Điều hắn tin chắc, những kẻ muốn đến chỗ này có lẽ nhiều vô kể, nhưng thuộc hạ mà hắn mang theo điều là ảnh vệ số một Dục Quốc.
Được quấn luyện từ lúc nhỏ, rèn luyện được thân thể cường tráng, sức dẻo dai và nhanh nhẹn.
Một người có thể địch được hơn mười tên thích khách. Huống hồ hắn mang theo hơn hai mươi ảnh vệ, bấy nhiêu đây cũng đủ hạ thủ những tên đứng ở ngoài kia.
Từ lúc chiều đến giờ, bọn chúng luôn ẩn náu phía trên cây đại thụ lớn nhất, ở ngay bên góc phải khách điếm.
Biết chắc nếu hôm nay nếu không thành công thích sát hắn, bọn chúng sẽ chẳng ngừng theo sau.
Hắn cũng rất muốn biết, rốt cuộc bọn ngu ngốc này là tay sai của ai? Lại còn cả gan muốn hành thích hắn, là xem hắn nhu nhược đến mức chỉ một vài tên tôm tép cũng đủ lấy mạng hắn sao?
Quả thực là một trò đùa?
"Hoàng thượng, có kẻ đang rình mò ngoài kia, có cần xử lý không?" Nghiên Thanh từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy Lý Thiên Thành đang nhàn nhã như vậy, rốt cuộc không biết nên nói thế nào.
Lý Thiên Thành lắc đầu, cười gượng, đang nghĩ có nên để Nghiên Thanh bắt bọn chúng hay không?
Hoặc là để bọn chúng tự diễn trò hề?
Nhưng thôi, hắn nghĩ có thể để thuộc hạ của hắn và lũ ngoài kia giao đấu, đang muốn xem thử rốt cuộc là ai sẽ thắng lợi.
Nhìn bầu trời đã sập tối, với năng lực tinh nhuệ của các ảnh vệ, trong chốc lát không chừng đã chiếm được ưu thế.
Nghĩ như thế hắn lập tức gật đầu nhìn Nghiên Thanh phất tay một cái, ý bảo tùy ý hành sự.
Nhận được sự đồng ý, Nghiên Thanh rất nhanh đã ra ngoài, theo bên cạnh là các ảnh vệ khác.
Từng bước chân nhanh như chớp xuất hiện phía sau hắc y nhân.
Nghiên Thanh cười lạnh kéo vai tên đứng đầu một cái, thành công khiến hắn ngã ra sau.
Các tên còn lại thấy vậy lập tức rút vũ khí phòng thủ, ảnh vệ phía sau cũng chẳng chờ gì mà tiến đến, từng bước không nhanh, không chậm vây lấy bọn chúng.
Tên đứng đầu trong số đó nhếch môi khinh thường, tay tùy ý sửa lại vạt áo, mắt nhìn thẳng đám ảnh vệ phía trước.
Vốn dĩ tính để khi trời tối sẽ lẻn vào thích sát Lý Thiên Thành, nào ngờ bọn họ đã quá xem thường rồi.
Người của Lý Thiên Thành đông hơn tưởng tượng, hơn nữa thân thủ lại cứng cỏi như thế, mới chốc lát đã xuất hiện một cách nhanh chóng, thành công khiến bọn họ phải hợp lại phòng thủ.
"Tướng quân, phải làm sao đây?" Một tên hắc y nhân lên tiếng hỏi tên đứng đầu.
"Còn hỏi? Tất nhiên phải giết hết rồi, nếu không ngươi muốn làm sao?" Kẻ đứng đầu tức giận nói, đáy mắt cũng hiện lên tia máu.
Bọn họ nhìn nhau rồi hô lớn: "Giết"
Sau đó điên cuồng vung kiếm xông lên, từng bước mạnh bạo chém về phía ảnh vệ.
Hết kiếm này đến kiếm khác vậy mà không thể lấy được một sợi tóc nào của ảnh vệ
Cho đến lúc bọn chúng đã mệt mỏi dừng bước, lập tức bị Nghiên Thanh bắt lại.
Tên đứng đầu lấy thuộc hạ làm lá chắn, lập tức bỏ chạy, chỉ còn lại những tên ngu muội ở phía sau.
"Nói là ai sai các ngươi đến?" Nghiên Thanh và các ảnh vệ dồn bọn chúng sát vào bụi rậm, ánh mắt hung hăng bắt bọn chúng trả lời.
Vậy mà khi nghe thấy là ai sai đến, bọn chúng lập tức cắn lưỡi tự vẫn, một hàng thi thể đồng loạt ngã xuống.
Bọn chúng thà chết cũng không thể khai ra kẻ đứng đầu.
Không thể vì tính mạng mà bán đứng đại hãn, bằng không cho dù bọn họ không tự vẫn thì cũng bị kịch độc phát tán mà chết.
Cổ trùng trong người đã ăn sâu tận xương tủy, một khi bán đứng đại hãng độc lập tức phát huy.
Đến lúc đó hàng vạn con trùng trong người không ngừng cắn phá kinh mạch, lục phủ ngũ tạng cũng bị cắn xé đến vỡ nát, chẳng còn lần cuối nói là biệt ly.
Đau đớn như thế, chẳng thà tự mình kết liễu còn hơn.
Nhìn thấy trước mắt là các cổ thi thể, không khỏi khiến Nghiên Thanh cùng các ảnh vệ ngán ngẫm.
Lắc đầu một cái rồi bắt tay vào thu dọn tàn cuộc đêm nay.
Trong một ngày mà có đến hai cuộc hành thích hoàng thượng bất thành, lai lịch kẻ đến thế nào chẳng rõ, tin tức kẻ đứng sau cũng hết sức huyền ảo...
Rốt cuộc ai mới là kẻ đứng sau tất cả?
283