"Không xong rồi, không xong rồi!" Vừa thoát được một cơn thập tử nhất sinh, tên đó nửa vui lại nửa sợ.
Vui thay vì đã được toàn mạng, buồn thay chắc chắn sẽ chịu không ít khổ hình.
"Nói! Chuyện gì, sao lại hớt ha hớt hải như vậy?" Phía trước Khắc Ni Tư Hy, là quận chúa của Lương Quốc.
Nghe giọng nói hoảng loạn của An Tây, lập tức khiến nàng nhíu mày quan sát.
"Một mình ngươi trở về à?" Nhận thấy có gì đó không đúng, Khắc Ni Tư Hy hơi nhướng mày, lúc đi hết thảy chín tên, đến khi trở về chỉ có một?
"Bẩm... quận chúa, kỳ thực không hành thích được Lý Thiên Thành, hắn ta mang theo quá nhiều ảnh vệ... Thân thủ lại vô cùng tráng kiện, thuộc hạ không thể đánh bại!" An Tây vừa nói vừa cuống quýt.
Tay cũng run run nắm chặt vạt áo, lúc bấy giờ chỉ cầu mong quận chúa có thể nói giúp hắn ta vài lời.
"Bỏ rơi đồng bọn, một mình chạy trối chết? Đó là hành vi của con dân Lương Quốc sao?" Khắc Ni Tư Hy tức giận quát.
Khi đi thì một một hai nói nhất định lấy được mạng sống của Lý Thiên Thành, khí thế An Tây lúc phải nói là rất uy lực. Còn tưởng đâu hắn ta thật sự lợi hại, đã nghĩ ra được biện pháp gì cho nên mới mạnh miệng.
Vậy mà... cho đến phút cuối lại bỏ rơi đồng bọn, một mình thoát nguy trở về, để những người kia chôn thay ở nơi xa lạ.
An Tây là tướng, những người đó đều là thuộc hạ của hắn, ra sức vì hắn, cùng hắn vượt muôn ngàn khó khăn.
Cho đến khi thất bại cũng chính hắn tiễn bọn họ vào chỗ chết.
Cho dù đại hãn không giết chết An Tây, thì Khắc Ni Tư Hy cũng không dễ gì tha cho hắn. Bởi lẽ một kẻ ham sống sợ chết sẽ chẳng làm được việc gì lớn, người muốn làm việc lớn đều phải có một trái tim sắc đá, không sợ hãi trước bão dông.
Nhưng hắn ta đều ngược lại, tham sống sợ chết là một việc làm khó có thể khiến người khác tin cậy.
Một mai khi đại sự không thành, nếu giữ lại hắn ta, liệu có phải sẽ bán đứng luôn Lương Quốc mà đầu quân cho Dục Quốc không?
Nghĩ như thế, ngay lập tức sắc mặt Khắc Ni Tư Hy lập tức chuyển đổi, tay phất một cái thật nhẹ, gọi người tới.
Nàng nói nhỏ vào tai thuộc hạ, bảo lôi An Tây đó vào ngục tối, chờ khi đại hãn trở về sẽ để ngài ấy xét xử.
Riêng Khắc Ni Tư Hy thì không muốn tha cho tên đó, kiểu người như hắn ta chính là loại người mà nàng căm phẫn nhất, bằng mọi giá không để bên cạnh làm tay sai.
Nhìn thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ mới qua mấy tuần hương thì đại hãn đã trở về.
Theo sau là biết bao nhiêu thuộc hạ đang bảo vệ phía sau.
Sắc mặt ông ta vô cùng dữ tợn, trên khóe mắt còn có một vết sẹo rất dài, kéo một đường xuống đầu mắt, khi liếc mắt sẽ khiến vùng da đó nhăn lại, vô cùng khó coi.
Ông ta ngồi xuống bên cạnh Khắc Ni Tư Hy, biểu tình tò mò hỏi chuyện.
"Nghe nói muội tìm ta?" Giọng nói hơi khàn đặc, trong rất lãnh khốc.
Khắc Ni Tư Hy cúi đầu nói nhỏ: "A Lạp, huynh không biết đâu, cái tên An Tây mà huynh cho đến Dục Quốc hành thích Lý Thiên Thành, hắn ta vậy mà bỏ mặc tám người còn lại, một mình chạy về đây..."
"Một kẻ tham sống sợ chết, thật sự không đáng lưu lại, nhỡ mai sau này việc lớn bị hắn ta nghe được, trong lúc tính mạng bị đe dọa, thế nào cũng khai hết cho xem!" Nàng vừa nói tức, sắc mặt cũng càng thêm nhăn nhó.
Khắc Tư A Lạp nghe vậy thì cũng gật đầu ngỏ ý chấp thuận, dù sao Khắc Ni Tư Hy cũng là muội muội, nói gì cũng thấy rất đúng.
Với lại, đường đường là đại hãn của Lương Quốc, Khắc Tư A Lạp rất ghét việc bị phản bội, còn chưa nói đến việc Diệp Vân Âm đang ngấm ngầm muốn chống đối lại mình, càng khiến Khắc Tư A Lạp thêm phòng thủ với người khác.
Không nên tha thứ cho kẻ nào đang lén lút muốn phản bội Lương Quốc, cho dù có là con ruột đang chảy dòng máu của ông ta cũng vậy, huống hồ chỉ là kẻ không chung dòng máu?
...
Từ An cung.
Trước trận cuồng phong sắp kéo đến, Diệp Vân Âm cũng đang cố gắng viết thư về Lương Quốc, trong lòng lo lắng cùng lương tâm vò xé.
Bên cạnh lúc nào cũng có kẻ muốn rình rập sau lưng, Lương Quốc thì giục nàng nhanh chóng sắp xếp tình thế.
Giữa khó khăn muôn trùng, Diệp Vân Âm như thiêu thân đang lạc lõng giữa dòng đời vậy, chẳng thể ngóc đầu được.
Chưa bao giờ nàng cảm thấy chính người nghĩa phụ kia giống như muốn nàng từ từ sập bẫy vậy.
Cũng chính ông ta buộc nàng đến đây, rồi sau đó thừa cơ khiến rơi vào tình thế nguy cấp.
Trong lòng Diệp Vân Âm hiện tại rất nhói đau, đấu tranh tâm lý một lúc vẫn quyết định không hạ bút.
Nàng không biết nên tình báo thế nào, việc nàng nắm được không nhiều, Lý Thiên Thành cũng chưa từng tin tưởng nàng.
Hắn chưa bao giờ kể nàng nghe bất cứ việc giờ, con ngăn cấm không cho nàng tham gia chính sự, chỉ có thể cai quản lục cung.
Vì vậy, một chút tin tức hệ trọng nhất nàng cũng không có, thì lấy gì giúp đại hãn đây?
Đến bước đường này vẫn phải tiếp tục lèo lách, chỉ mong sao thoát được một kiếp nguy an!