Ngay khi mọi người bắt đầu nhập tiệc, Thiên Di tiến gần lại chỗ Hạo Thần, trên tay cô là một ly champagne - thứ chất lỏng màu đỏ óng ánh dễ làm say động lòng người.
- “Có thể mời chủ tịch Trần một ly được chứ?”
- “Cảm ơn. Nhưng hôm nay tôi không có hứng thú uống với người khác”
Cô cười - một nụ cười xinh đẹp khiến người khác dễ dàng say đắm. Nếu anh không biết rõ cô là ai thì chắc cũng đã bị nụ cười đó đánh lừa.
- “Ồ, hoá ra chủ tịch Trần mắc chứng ngại tiếp xúc với người khác. Thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi khi không biết vấn đề này”
- “Từ bao giờ mà việc không muốn uống rượu với người khác lại trở thành chứng bệnh ngại tiếp xúc? Huống hồ chi chúng ta cũng được coi là có quen biết”
- “Nếu vậy thì thật vinh hạnh khi được Trần chủ tịch nhớ rằng mình có quen biết với tôi”
Nụ cười giảo hoạt của cô khiến anh có chút bực mình. Lúc nào cô gái đang đứng trước mặt anh cũng sử dụng bộ mặt tươi cười này để quyến rũ người khác? Cô thấy anh không đáp, cũng biết rõ anh đang không muốn tiếp chuyện với mình nên bèn nói:
- “Nếu vậy tôi cũng không làm phiền chủ tịch nữa. Hy vọng ngài tận hưởng cuộc vui tối nay”
Nói rồi cô sải bước tiến về phía trước. Vốn định lại chào hỏi, không ngờ người đàn ông đó chẳng cho cô chút mặt mũi nào, còn luôn tỏ ra cái dáng vẻ cao cao tại thượng. Khi Âu Thiên Di vừa đi khỏi thì Âu Minh San đã tiến lại gần chỗ Hạo Thần, miệng cười ngọt ngào bảo:
- “Thần! Sao anh không lại chào hỏi mọi người cùng em? Dù sao anh cũng là vị hôn phu của em mà”
- “Vậy sao? Nhưng anh nhớ rõ chúng ta chưa chính thức đính hôn!”
Âu Minh San trong lòng thầm tức giận. Từ nhỏ, bọn họ đã được Trần gia và Âu gia hứa hôn cho nhau, nên Minh San luôn mặc định Hạo Thần không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành chồng của cô ta. Anh trước giờ vẫn chưa từng lên tiếng phản đối chuyện này càng khiến cô ta chắc chắn mình sẽ làm vợ anh. Ánh mắt cô ta long lanh như nước nhìn anh:
- “Thần! Anh nói gì vậy? Chẳng phải hai nhà đã hứa hôn cho chúng ta rồi sao?”
Hạo Thần cười, lắc lắc ly rượu trong tay.
- “Người phụ nữ anh cưới là người mà anh yêu. Em hiểu ý anh chứ? Hứa hôn là việc giữa người lớn hai nhà, trước giờ chưa từng công bố ra bên ngoài, em nên cẩn thận khi nói về việc này. Anh càng không muốn mối quan hệ thân thiết giữa hai gia đình cũng như anh và em trở thành tiêu điểm bàn tán của dư luận”
Vốn dĩ Âu gia đã muốn công bố việc này từ lâu nhưng Hạo Thần lại không có động thái gì gọi là đồng ý. Anh không muốn chuyện này ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của Minh San sau này. Làm vậy cũng là nghĩ cho Âu Minh San, vì nếu không yêu anh nhất định sẽ không để người khác tơ tưởng đến mình thêm, tốt nhất là dập tắt hẳn hy vọng của họ.
Nhưng cô ta làm sao không hiểu những lời này cho được, có điều lại theo một chiều hướng tiêu cực hơn hẳn. Anh không muốn cưới cô ta, càng không yêu cô ta. Hay nói chính xác là vì không yêu nên nhất định sẽ không cưới cô ta, cô ta cũng đừng hòng mơ tưởng đến việc dùng danh xưng hôn thê của anh để ra oai trước mặt mọi người. Lúc này, một vài giọt nước mắt đã bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt của Minh San.
- “Xin anh đừng nói vậy. Em không thể nào lấy ai khác ngoài anh. Tình yêu, tụi mình có thể bồi đắp sau mà! Chỉ cần em yêu anh là đủ rồi!”
Hạo Thần hơi khó chịu, anh nhẹ nhàng đứng lên, bỏ mặc Âu Minh San buồn tủi ngồi tại đó. Thiên Di nãy giờ đang xem kịch hay. Lúc nãy khi cô đang định rời đi thì Minh San bước tới, cô rất muốn xem cô ta đang giở trò gì. Thì ra là bị vị hôn phu từ chối tình cảm. Cô bước lại gần Minh San, trên môi là nụ cười quyến rũ thường trực:
- “Sao? Dư vị bị từ chối có đắng chát như loại rượu vang trắng mà cô thích hay không?”
Minh San tức giận khi bị Thiên Di châm chọc, nhưng vài giây sau cô ta lại mỉm cười:
- “Dù cho có đắng thế nào, tôi cũng sẽ cố gắng uống hết. Không như cô, tới vị đắng thế nào, cũng sẽ không bao giờ có cơ hội nếm thử”
- “Ồ, vậy sao. Muốn thử không? Thử xem tôi làm cách nào để anh ta trở thành người đàn ông của tôi!”
- “Cô dám? Nếu muốn cả thế giới biết mình là người thứ ba thì cứ thử, để xem lúc đó cô ăn nói thế nào chuyện cô cướp vị hôn phu của em gái - con của ân nhân đã cưu mang cô. Rồi cô sẽ bị mắng là đồ vô ơn! Đúng là mẹ nào con nấy, chỉ thích cướp chồng người khác”
- “Xin hỏi cô và Hạo Thần đã đính hôn sao? Tin tức này đã công bố chưa? Hai người là thực sự có quan hệ yêu đương? Nếu tất cả yếu tố trên đều không có, cô lấy lý do gì để mắng tôi là kẻ thứ ba đây? Trai chưa vợ, gái chưa chồng yêu nhau thì có gì là sai? Hơn nữa, lúc nãy tôi thấy rất rõ ràng: Hạo Thần từ chối cô, anh ta phủ nhận việc kết thông gia giữa hai nhà. Cô nói xem, rốt cuộc là tôi không có cơ hội hay là cô không có?”
Âu Minh San đã thực sự tức điên, nhưng vì ở đây đông người nên cô ta chỉ có thể nghiến răng mắng nhỏ:
- “Cô tốt nhất đừng nên đụng vào Hạo Thần! Nếu không, tôi sẽ không để yên cho cô đâu”
- “Hy vọng cô làm được những lời cô nói! Giờ tôi còn có việc, đi trước đây. Chúc cô một buổi tối vui vẻ!”
Thiên Di bước lại gần chỗ cầu thang rồi biến mất. Âu Minh San càng cảm thấy căm ghét con người này! Cô dám đến chọc tức cô ta, giờ lại còn bỏ đi như chưa có chuyện gì xảy ra. Không được! Cô nhất định không để Thiên Di thực hiện điều cô ta muốn, cô ta nhất định sẽ dành được Hạo Thần làm của riêng mình, chỉ có anh mới xứng đáng với thân phận của Minh San.