Vòng Vây Hoa Hồng: Phu Nhân Độc Ác, Tổng Tài Nguy Hiểm

Chương 24:




Hạo Thần dẫn Thiên Di vào một căn phòng Vip của Log, trên bàn bày sẵn rất nhiều đồ ăn, có thể thấy anh đã chuẩn bị từ trước. Thiên Di cũng không khách sáo, ngồi xuống ăn ngay. Vừa ăn, cô vừa hỏi:
- “Chỗ này là của anh à?”
- “Không phải của anh, là của một người bạn thân với anh”
Nếu Hạo Thần là ông chủ của ‘Bắc Kim’ thì cũng là ông chủ của Log, vậy là anh đang nói dối. Nhưng nếu không phải anh ta thật, có thể thấy anh ta sẽ giúp cô gặp được ông chủ thật sự của Log.
- “Anh thì có bạn thân nào khác ngoài Lãnh Ngạo chứ? Đừng nói chỗ này là của anh ta, nếu không lần sau tôi sẽ chẳng thèm tới đây nữa”
Anh bật cười vì câu nói này:
- “Nếu vậy tôi nhất định sẽ không nói, để lần sau em còn tới đây”
Cô từ từ thăm dò:
- “Chỗ này làm ăn tốt như vậy, anh mà không đầu tư tiền vào thì quả là phí thật. Tôi muốn đầu tư tiền vào đây, ông chủ ở đây là ai vậy?”
- “Ông chủ ở đây không thiếu tiền, em có gì khác trao đổi không?”
- “Tiếc quá, tôi chẳng có gì ngoài tiền cả. Muốn thứ khác, e rằng rất khó”
- “Vậy lấy em trao đổi thì sao? Nếu em đồng ý lấy tôi, tôi sẽ cho em biết ông chủ của Log là ai”
- “Vậy thì không cần, tôi cũng không thật sự muốn biết ông chủ ở đây là ai. Chỉ là thấy nơi này làm ăn rất tốt, nên muốn đầu tư kiếm chút lời thôi. Nếu phải đánh đổi hạnh phúc của mình để đổi lấy chút tiền thì tôi không làm”
- “Nếu tôi nói rằng chỉ cần em thích, tôi hoàn toàn có thể dâng tặng cả nơi này cho em thì em có đổi ý không?”
Thiên Di nhẹ nhàng nhướng môi cười bảo:
- “Anh tính mua lại nơi này cho tôi?”
- “Như tôi đã nói, chỉ cần em thích”
- “Nếu là cả nơi này, tôi sẽ đồng ý. Nhưng bạn của anh sẽ đồng ý bán nơi này sao? Chỗ này kiếm được rất nhiều tiền đấy”
- “Không thành vấn đề, mọi việc tôi có thể lo. Em chỉ cần ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn, cả nơi này sẽ là của em. Không những vậy, tôi sẽ hậu thuẫn em ngồi lên chiếc ghế cao nhất của Âu thị”
- “Nhiều năm qua, Âu thị không còn là mục tiêu lớn nhất của tôi nữa. Nhưng nếu anh đã có lòng, tôi nhất định sẽ nhận. Chỉ cần anh giữ lời ngày hôm nay”
- “Tôi chỉ sợ rằng em lại chơi trò đào hôn giống 3 năm trước”
Không khí nói chuyện diễn ra yên bình nhưng Thiên Di lại cảm thấy nồng nặc mùi thuốc súng, rõ ràng cô biết mình đang phải đấu với ai.
- “Vậy khi nào xong hồ sơ, tôi sẽ liên lạc với em”
- “Tôi không chờ lâu đâu, tôi chỉ ở đây có 2 tuần thôi. Nếu như tôi trở về Anh thì anh cũng không cần đến tìm tôi thương lượng chuyện này nữa”
Cô gái này, rõ ràng là đang muốn gây sức ép với anh mà. Nhưng anh vẫn cười rất vui vẻ. Sau khi Thiên Di ra về, anh cũng bước trở lại tầng hầm của Log. Lãnh Ngạo vẫn còn ở đây.
- “Sao rồi? Thấy mặt của cậu rất vui vẻ, chắc là nữ nhân ác độc đó đã đồng ý chuyện kết hôn?”
- “Vẫn chưa. Nhưng cô ấy nói sẽ đồng ý nếu tôi cho cô ấy cả nơi này”
Lãnh Ngạo ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào bạn mình:
- “Cậu bị điên à? Đây là nơi trao đổi và buôn bán vũ khí chủ yếu của ta, nếu đưa cho cô ta thì còn làm ăn gì nữa?”
- “Yên tâm đi, không có nơi này thì còn nơi khác. Log từ lâu đã bị tiết lộ là nơi buôn bán chính của ta, nơi này không còn an toàn khi có quá nhiều tổ chức biết chuyện và dòm ngó, còn thường xuyên cử người thăm dò. Tôi muốn chuyển đến một địa điểm rộng và an toàn hơn, ở sát bìa rừng phía Bắc”
- “Nếu vậy, cậu muốn sang tên cho Thiên Di để đánh lạc hướng những tổ chức đó?”
- “Vì cô ấy cũng thích nơi này”
Lãnh Ngạo thật muốn chạy lại đá cho Hạo Thần một cái.
- “Trên đời này thiếu gì cô gái xinh đẹp, mà lại còn ngoan hiền. Hà cớ gì mà cứ phải là Âu Thiên Di? Là do chấp niệm của cậu với cô ta lớn hay là do chuyện cũ với Doãn Thanh Khê? Cậu đừng hòng trốn tránh chuyện này”
- “Có những chuyện mà chỉ cá nhân tôi biết. Dù là đúng hay sai, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm với nó. Là tôi nợ cô ấy”
- “Cậu thì nợ gì cô ta?”
- “Tôi về trước. Cậu kiểm tra kho hàng đi rồi hẳn về”
Thiên Di vừa về tới nhà, Ngọc Lam ngủ ở nhà chị họ đêm nay nên cả căn nhà này còn mỗi mình cô. Cô bật máy tính lên gọi điện cho Đàm Ngân.
- “Chị Thiên Di”
- “Sao rồi?”
- “ Đã tìm ra bà ấy rồi ạ, em sẽ gửi địa chỉ qua ngay cho chị. Nhưng em nghĩ chị nên về Bạch Nam một chuyến, có chuyện mà chị cần phải biết”
- “Chuyện gì vậy? Có quan trọng lắm không?”
- “Khi em tìm gặp Mạc Mặc, bà ấy vừa mới mất nửa năm trước. Nhà chỉ còn mỗi cô con gái cùng đứa cháu ngoại, em có hỏi thăm về mẹ cô ấy, bảo rằng mình là bạn của cô con gái lớn nhà Âu thị thì cô gái đó bảo rằng mẹ cô ấy có để lại một chiếc hộp và dặn là phải trao tận tay người tên Âu Thiên Di. Nhưng cô ấy lại không biết tìm chị ở đâu, mấy lần đến Âu thị thì mới biết chị đã đi nước ngoài”
- “Vậy cậu giúp tôi chuyển chiếc hộp sang đây”
- “Em đã hỏi nhưng cô ấy nhất quyết không chịu, nhất định đòi phải gặp mặt cho được chị thì mới đưa”
- “Được rồi, tôi sẽ thu xếp về Bạch Nam một chuyến. Cậu làm tốt lắm”
Ngay sau đấy, Thiên Di nhắn với Lục Nam chuyện mình sẽ về nước vài hôm. Cô đã tìm ra nơi Mạc Mặc ở, hy vọng bà ấy có để lại chút manh mối nào đó cho cô.
- “Không đến nỗi vì muốn tìm hiểu tổ chức đó mà cô về nước chứ? Dù sao họ cũng đâu liên quan gì đến ta, chỉ cần tránh xa họ là được”
- “Tôi có chuyện quan trọng hơn việc này cần giải quyết”
Nói xong, cô cúp máy, nhanh chóng đặt vé bay về Bạch Nam vào ngày mai, đồng thời nhắn chuyện này cho Ngọc Lam. Cô nàng hoảng hốt, còn không ngừng trách móc cô, nhưng rốt chuyện chỉ có thể tức giận vì biết chắc cô cũng chẳng thèm nghe mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.