- “Chuyện này tôi không thể thương lượng với em. Nếu em không muốn tổ chức lễ cưới, tôi sẽ suy nghĩ. Nhưng chuyện chúng ta kết hôn nhất định phải được công bố rộng rãi”
- “Tổ chức một buổi tiệc nhỏ xem như đã thông báo là được rồi, không cần phải bước vào lễ đường rồi cắt bánh kem đâu. Mấy việc đó anh cứ chuẩn bị đi”
- “Nếu vậy phải về Bạch Nam một chuyến rồi, như vậy mới có thể đăng ký kết hôn rồi tổ chức tiệc thông báo với mọi người”
Hạo Thần nhìn cô như dò hỏi:
- “Sao em lại đột ngột rời khỏi Mỹ?”
- “Về Bạch Nam một chuyến, giải quyết nốt chuyện cổ phần với Âu Minh San. Tôi không muốn anh xen quá sâu vào chuyện riêng tư của tôi, cho dù chúng ta có là vợ chồng đi chăng nữa”
Không ngờ cô không trốn tránh mà nói thật rằng mình đã đón chuyến bay về nước. Thiên Di biết được Hạo Thần có thể đã cho người theo dõi cô, nếu không muốn tổ chức hay thân phận bị bại lộ thì cứ trả lời thẳng thắn với anh ta là được. Hôm đi đến nhà Mạc Mặc, Thiên Di đã quan sát và che chắn rất kỹ, đảm bảo không có ai phát hiện chuyện cô đến đây, cũng không thấy dấu hiệu theo dõi chiếc xe chở cô và Đàm Ngân của bất kì ai.
- “Tôi ăn xong rồi. Anh cứ thưởng thức đi, khi nào về nước thì cứ liên lạc với tôi”
- “Em không thể nào ăn với tôi một bữa đàng hoàng được à?”
- “Tôi đã ăn xong rồi, ở trường vẫn còn rất nhiều việc”
Thiên Di rời khỏi nhà hàng trở về nhà.
Kiều Niên đang nằm lì trong phòng khách của Lục Nam. Lục Nam bước xuống đá anh chàng đó vài cái.
- “Sao cậu vẫn chưa về Mỹ? Không phải cậu nằm vùng à? Đi lâu quá lại bị nghi ngờ bây giờ”
- “Tôi xin nghỉ phép rồi, bọn họ thì thiếu gì người, vắng tôi một hôm không chết được đâu. Mà này, Thiên Di thật sự định cưới Hạo Thần?”
Lục Nam ngẫm nghĩ:
- “Tôi không nghĩ lần này cô ấy đùa”
Kiều Niên tức giận:
- “Nhưng tại sao chứ? Bọn họ yêu nhau lúc nào?”
- “Thiên Di có chấp niệm rất lớn với ‘Bắc Kim’, có vẻ cô ấy định kết hôn với Trần Hạo Thần để duy trì tổ chức của mình”
Kiều Niên ném thẳng cái gối trước mặt vào Lục Nam:
- “Anh bị điên à? Cô ấy không bao giờ có suy nghĩ bán mình chỉ vì lợi ích cá nhân được”
- “Anh hiểu rõ cô ấy quá nhỉ? Mà sao anh cứ phải lo lắng chuyện này vậy? Thích cô ấy à? Yên tâm đi, cô ấy tinh ranh như vậy, không có chuyện gì đâu”. Lục Nam cười xấu xa.
- “Thích cái đầu nhà anh”
Kiều Niên tức giận bỏ ra ngoài, nếu Thiên Di muốn kết hôn với Hạo Thần thì anh sẽ cho người đó biến mất khỏi thế giới này.
- “Là tôi, Kỳ Ưng đấy. Hôm trước anh bảo ông chủ ở khách sạn nào vậy? Tôi sẽ tham gia vào đội bảo vệ ông chủ”
Người trong máy liền cười vui vẻ:. Truyện mới cập nhật
- “Tưởng cậu đi nghỉ phép, hoá ra là sang đây nghỉ à? Khách sạn Amod nằm đối diện đồng hồ Big Bang. Tới đây đi, nhớ là tuyệt đối không được cố tình nhìn thấy mặt ông chủ, nếu không cậu không muốn biết hậu quả sẽ đau đớn thế nào đâu”
- “Vậy làm sao tôi biết ai mà bảo vệ?”
- “ Chỉ cần cậu đứng ở tầng được sắp xếp bên trong khách sạn, thấy ai khả nghi thì báo cáo ngay là được. Ở phía trên đã có những tay sát thủ lão luyện do chính ông chủ huấn luyện lo rồi, chỉ có họ mới được biết mặt ông chủ thôi”
Nếu không có cơ hội tiếp cận gần với Hạo Thần thì làm sao thực hiện kế hoạch đây? Tuy đã biết được mặt của Hạo Thần nhưng xung quanh anh ta có rất đông người bảo vệ, Kiều Niên là sát thủ hàng đầu của ‘Nguyệt’ nhưng cũng khó nếu đấu hết tất cả. Phải tìm cách khác thôi.
Kiều Niên đi đến khách sạn nơi Hạo Thần ở. Ở đây, anh nhận nhiệm vụ bảo vệ khu vực tầng 10, cách Hạo Thần 5 tầng. Hạo Thần thường thuê hẳn 10 tầng khi đến bất kì khách sạn nào không thuộc quyền sở hữu của mình rồi cho người đứng bảo vệ ở tất cả những tầng đó. Cận vệ của anh thường được chọn bất cứ tầng nào trong những tầng đó để nghỉ ngơi, trừ tầng của anh chỉ có mình anh ở còn những người khác sẽ nhận lệnh thay phiên nhau canh gác.
Kiều Niên đột nhiên ôm tay ngang bụng rồi bảo với mấy anh em canh gác xung quanh:
- “Tôi đi vệ sinh một chút rồi sẽ quay lại ngay”
Anh định đi lên tầng trên thì một người bảo:
- “Tầng này cũng có nhà vệ sinh mà, đi thẳng quẹo trái là tới”
- “Mấy anh đứng đây làm sao tôi dám. Tôi lên tầng trên đi rồi quay lại, trên đấy nhà vệ sinh rộng rãi mà còn có cả nhạc”
- “Nhiều chuyện quá. Đi nhanh đi”
Kiều Niên đi thang bộ leo thằng lên tầng 15. Vì anh có đeo thẻ tên riêng biệt của tổ chức nên những người canh gác phía ngoài cầu thang không ai nghi ngờ, thế nên Kiều Niên thuận lợi qua mặt bọn họ. Có thể dễ dàng nhận ra phòng của Hạo Thần vì cả tầng này chỉ có mình anh ta ở. Kiều Niên tiến lại gần những người mặc đồ đen cao to lực lưỡng rồi đưa tấm thẻ cùng chiếc nhẫn ra trước mặt bọn họ:
- “Tôi là Kỳ Ưng, canh gác ở tầng 10. Tôi được lệnh lên đây canh gác chỗ này một mình. Các anh có thể xuống tầng 9 chờ lệnh”
Chiếc nhẫn là tín hiệu nhận diện trong tổ chức ‘Bắc Kim’, chỉ có những người có vị trí cao trong tổ chức mới có được nó. Kiều Niên đã lén lấy cắp một cái khi đang làm nhiệm vụ, giờ mới có dịp dùng tới. Bọn họ thấy chiếc nhẫn nên lập tức nhận lệnh rời đi. Cả tầng này giờ chỉ còn lại Kiều Niên và Hạo Thần.