Thiên Di vội vàng đuổi theo nhưng người ở phía trước cứ như là không khí vậy, thoắt cái đã không còn thấy đâu nữa. Cũng không trách được cô, hiện tại khu chợ này người ra kẻ vào nhiều vô kể, khó tránh khỏi việc tầm quan sát bị che mất. Tài xế đi đến bên cạnh Thiên Di bảo:
- “Thưa cô, ông chủ gọi điện bảo cô về nhà, ông ấy không muốn cô ở bên ngoài quá lâu vào buổi tối”
Hay lắm, bây giờ ngay cả việc cô muốn làm gì mà anh ta cũng muốn quản lý! Thật sự xem cô là con rối trong lòng bàn tay mà muốn nắm thì nắm, còn muốn buông thì buông? Thiên Di lạnh mặt bảo:
- “Bảo với ông chủ của các anh hiện tại tôi vẫn chưa muốn về, nếu anh ta gấp gáp cần tài xế thì lát nữa tôi bắt xe về sau cũng được. Anh cứ về trước theo lệnh của anh ta đi”
Người tài xế nghe thấy mấy lời này thì tự mắng trong lòng, hôm nay anh ta đụng phải Âu tiểu thư này quả là xui xẻo mà.
- “Ông chủ của chúng tôi hoàn toàn không có ý đó, ông ấy chỉ là lo lắng cô ở bên ngoài vào ban đêm sẽ dễ gặp nguy hiểm nên mới muốn cô về nhà sớm. Mong cô đừng hiểu lầm. Dù sao bây giờ cũng không còn sớm nữa!”
- “Vậy tôi kiếm chỗ nào để đi vệ sinh một lát. Anh cứ ngồi trong xe chờ tôi, 5 phút nữa tôi sẽ ra sau”
Ngay khi người tài xế vừa quay lưng bước ra xe, Thiên Di đã nhanh chóng đi vào bên trong một con hẻm nhỏ khuất sâu phía sau khu chợ. Cô bước đến trước một ngôi nhà cổ nằm ở cuối hẻm rồi gõ cửa theo tín hiệu. Đàm Ngân từ bên trong bước ra.
- “Chị Thiên Di, không bị ai theo dõi chứ?”
- “Không sao, mau vào bên trong thôi”
Hai người nhanh chóng vào bên trong rồi bước lên lầu. Đây là nhà riêng mà Thiên Di đã mua cho Đàm Ngân. Ngôi nhà nằm ở một góc khuất trong chợ nên ít nhiều sẽ không bị chú ý, hơn nữa khu chợ này lúc nào cũng đông đúc, bọn họ cũng không rảnh mà để ý ngôi nhà cổ này. Đàm Ngân lại còn thường xuyên phải giao dịch buôn bán với nhiều băng nhóm hoặc mấy người kì lạ khác nhau nên ngôi nhà này được xem là hoàn toàn thích hợp. Đàm Ngân lập tức báo cáo tình hình gần đây:
- “Dạo gần đây đúng là có mấy kẻ đang theo dõi chị. Có điều bọn chúng khá tinh vi, mỗi ngày lại cử một người khác nhau để theo dõi mọi hoạt động của chị, nếu không quan sát kỹ càng thì căn bản là rất khó phát hiện. Em phát hiện ra chúng đã biết nơi ở hiện tại của chị là căn biệt thự của Trần Hạo Thần nên luôn cho người thay phiên canh sẵn ở đấy, chỉ chờ chị ra ngoài là bọn chúng lập tức bám đuôi theo sau. Đám người này làm ăn cũng rất chuyên nghiệp, có thể thấy là một tổ chức không hề tầm thường”
Trên bàn là những hình ảnh mà Đàm Ngân thu thập được. Trong hình luôn xuất hiện một người đàn ông đứng gần ở vị trí của cô để quan sát, bọn họ ăn mặc như người bình thường nên chẳng có điểm gì lạ. Có điều, Thiên Di nhanh chóng phát hiện ra điểm bất thường bên trong những tấm hình. Trên tay bọn người này dường như đều có chung một ký hiệu, đó là một cái đầu sói nhỏ. Thiên Di nhăn mặt bảo:
- “Là đám người của Dạ Lang sao?”
Đàm Ngân liền gật đầu.
- “Đúng vậy ạ, bọn họ nổi tiếng là tổ chức sát thủ chuyên nghiệp trong cả nước. Nếu đã ra tay thì tuyệt đối không để xảy ra bất kì sai sót nào. Chi phí một lần thuê họ cũng đủ để mua cả một căn biệt thự tại thành phố Bạch Nam, có thể thấy được người thuê bọn họ là một kẻ rất giàu có. Nhưng em lại thấy vụ này có điểm kì lạ. Thông thường bọn họ sẽ ra tay rất nhanh gọn, nhưng lần này lại dành nhiều thời gian để theo dõi chị mà không ra tay ngay. Em sợ rằng bọn chúng còn có chủ đích khác”
- “Hiện tại tôi là vợ sắp cưới của Hạo Thần, mà danh tiếng của người đàn ông này cả trong sáng lẫn tối đều phải khiến người ta nghiêng mình mười phần. Có thể vì vậy mà bọn chúng chưa tiện ra tay với tôi mà đang chờ thời cơ thích hợp hơn, hoặc cũng có thể như cậu nói, mạng của tôi, vẫn còn giá trị với bọn chúng vào lúc này”
- “Vậy chị định tính sao đây?”
- “Hiện tại tôi không thể hành động tuỳ tiện như lúc còn ở Anh được, bên này lại là địa bàn của bọn người Hạo Thần, chỉ vài sơ suất nhỏ cũng có thể khiến thân phận của tôi bị lộ. Tạm thời tôi sẽ cố gắng đi bên cạnh Hạo Thần nhiều nhất có thể, phải bắt được một trong những kẻ của Dạ Lang khai ra thì mới tính tiếp được. Vài ngày nữa Lục Nam cũng sẽ bay về đây, đến lúc đó tôi sẽ để cậu đi theo Lục Nam để học hỏi thêm”
Đàm Ngân nghe thấy vậy thì không giấu nổi sự vui mừng trong đáy mắt, mừng rỡ đáp:
- “Nếu vậy thì hay quá, như vậy sẽ có thêm người hỗ trợ chị”
- “Còn về cô gái tên Doãn Thanh Khê đó, cậu có tìm được thông tin gì của cô ta không?”
Đàm Ngân như sực nhớ ra gì đấy rồi liền lôi ra một đống hình ảnh bên trong một ngăn kéo nhỏ bên phải:
- “Doãn Thanh Khê - trước đây cũng từng là tiểu thư trong một gia đình giàu có. Có điều sau đó cha cô ta làm ăn thất bại nên gia đình mới phải ly tán. Cô ta theo mẹ đến thành phố này năm 10 tuổi, còn ba và người em trai nghe nói hình như đã bị tai nạn mà qua đời. Mẹ của cô ta không chịu nổi cú sốc đó nên cũng tự sát rồi mất. Thanh Khê sau đấy được một người dì nhận nuôi. Hàng xóm xung quanh đều bảo Thanh Khê là một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, học hành lại giỏi giang. Cô ta còn từng đạt được học bổng ở ngôi trường mà chị và Minh San từng học nữa. Tuy vậy nhưng cô ta luôn bị mọi người ở trường xem thường vì thân phận hiện tại của mình. Có điều… em còn tra ra được…”