- “Cậu tra ra được gì?”
- “Em tin rằng chị cũng biết chuyện này, Doãn Thanh Khê và Trần Hạo Thần từng là người yêu của nhau khi cô ta học cấp 3, nghe bảo hai người tình cảm nồng đậm. Hạo Thần thời điểm đó tuy bận rộn nhưng hôm này cũng đến đúng giờ để đón cô ta về, cũng chính vì chuyện này mà Âu Minh San cạch mặt với cô ta. Những người từng học chung năm đó đều bảo Thanh Khê ‘một bước chim sẻ hoá phượng hoàng’, từ một đứa nhà quê nghèo nàn bây giờ lại trở thành bảo bối trong lòng của Hạo Thần. Chị nói thử xem hai người này cách nhau tận 7 tuổi, lại chẳng có mối liên hệ gì thì làm sao quen biết nhau được? Hay là anh ta cũng thích gu ‘trâu già gặm cỏ non’ cơ à?”
Thiên Di nghe thấy câu chuyện mà mình đã phải nghe đi nghe lại cả trăm lần, nhưng lần nào nghe thấy hay nhớ đến thì tim cô vẫn đều đau thắt như vậy.
- “Cậu ‘vuốt mặt thì cũng nên nể mũi’ một tí! Tôi là vợ sắp cưới của anh ta, cũng cách nhau 7 tuổi đấy. Thanh Khê từng là bạn thân của Minh San, vài lần cô ta đến biệt thự Âu gia chơi nên mới tình cờ quen biết được Hạo Thần”
Nói rồi Thiên Di cười khẩy nhẹ:
- “Hai từ bạn thân này cũng châm biếm với Âu Minh San thật! Cứ tưởng rằng cô ta là bạn thân, không ngờ cô ta lại nẫng tay trên, cướp đi cả người Âu Minh San yêu nhất! Tình bạn như vậy cũng không khó kiếm lắm!”
Đàm Ngân nghe vậy có chút hốt hoảng:
- “Không phải chứ? Còn có cả chuyện tình cẩu huyết như vậy nữa cơ ạ? Nhưng theo em thấy Minh San tính tình khá kiêu kì, lúc nào cũng ra vẻ tiểu thư quyền quý thì sao lại chấp nhận đi chơi với một học sinh ‘thất thế’ như Thanh Khê đó?
- “Minh San luôn thích cảm giác nổi bật, vừa hay Thanh Khê lại vô cùng phù hợp để làm nền. Cô ta tuy xinh đẹp, học hành giỏi giang nhưng lại không mấy được lòng các nữ sinh trong trường, lại cộng thêm cái tính yếu đuối, nhút nhát khiến cho phái nam luôn muốn bảo vệ càng làm cô ta bị ghét. Có điều Minh San cũng không có ý gì xấu với cô ta, trước giờ cũng chưa từng bạc đãi cô ta. Đến cả phòng ngủ của mẹ ruột Âu Minh San mà cô ta cũng được cho phép vào thì cũng đủ thấy sức ảnh hưởng của cô ta đối với Minh San. Chỉ là không ngờ tình bạn tưởng chừng đẹp này lại kết thúc bởi một người đàn ông”
- “Hoá ra chị từng chứng kiến nhiều chuyện li kỳ như vậy, bảo sao chị thông minh như thế!”
Thiên Di nhìn đồng hồ rồi đứng dậy:
- “Thông tin cậu cung cấp hôm nay rất có ích, phần còn lại tôi sẽ xem sau. Từ nay, nếu có việc gì thì cậu chỉ cần nhắn cho tôi là được, nếu gọi sẽ dễ khiến người khác nghi ngờ. Vì Bạch Lục Nam sắp về nước nên tôi sẽ suy nghĩ đến việc chuyển chỗ ở cho cậu một thời gian, cũng coi như là căn cứ mới của chúng ta. Nếu tôi thường xuyên lui tới đây thì nhất định sẽ bị phát hiện nên cứ tạm thời chuyển đi vậy”
Thiên Di thận trọng bước ra khỏi căn nhà cổ rồi men theo con hẻm ra lại khu chợ đêm. Phía bên này, người tài xế không ngừng đảo mắt khắp nơi tìm cô, tay phải không ngừng bấm điện thoại tìm cứu viện. Nếu để ông chủ biết vợ mình biết mất ngay giữa chợ đêm, lại còn vào lúc trời tối thế này thì cho dù anh ta có ba cái mạng cũng không giữ nổi, huống gì anh ta cũng chỉ có một mạng.
Thiên Di tiến lại gần chiếc xe để kêu người tài xế tội nghiệp hoàn hồn. Người tài xế thấy cô thì vừa vui mừng, lại vừa lo sợ hỏi:
- “May quá, cô đây rồi. Tôi còn sợ cô gặp phải chuyện gì không hay rồi! Cô đã đi đâu vậy? Ở khu chợ đêm này rất nguy hiểm, xung quanh toàn là những người phức tạp, cô nên cẩn thận một chút. Nếu ông chủ mà biết hôm nay tôi để lạc mất cô thì chắc ngày mai tôi sẽ bị đuổi việc mất”
- “Không phải tôi vẫn bình an vô sự sao? Lúc nãy do ăn nhiều đồ nướng quá, đoán chừng là ăn phải đồ không sạch sẽ nên mới bị đau bụng. Tôi chỉ muốn đi vòng vòng cho tiêu bớt thức ăn thôi!”
Thiên Di quay trở về Trần gia khi trời đã tối muộn! Không ngờ chỉ quanh quẩn ở chợ đêm vài vòng mà lại tốn mất nhiều thời gian của cô đến vậy! Cuộc gặp gỡ với Đàm Ngân đoán chừng cũng chỉ gần 20 phút thôi mà!
Dì Hà vừa thấy chiếc xe chạy vào trong sân thì vội lập tức chạy ra đón cô, miệng không ngừng trách:
- “Trời đất, cháu đi đâu tới tận giờ này vậy? Cậu chủ lo lắng cho cháu lắm, còn suýt chút nữa là sai người đi tìm cháu, cũng may tài xế bảo cháu không sao nên cậu chủ vừa mới vào phòng làm việc rồi!”
- “Cháu chỉ là thèm trà sữa nên mới nhờ tài xế chở đi mua thôi, không ngờ lại bị tào tháo rượt nên mới về nhà trễ! Nếu không còn gì, cháu lên phòng nghỉ ngơi trước”
Thiên Di nhanh chóng lên lầu, trước khi vào phòng đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên:
- “Anh còn tưởng em định đào hôn, không ngờ em lại quay về!”