Đúng 3 ngày sau, Hạo Thần gọi đến cho cô. Ở đầu dây bên kia, giọng anh trầm ấm vang lên:
- “Sao? Đã suy nghĩ kĩ chưa?”
- “Rất tiếc khi phải nói rằng tôi từ chối lời đề nghị của anh. Cho dù Tử Duy có phát hiện ra việc tôi và Ngọc Lam làm, anh ấy cũng sẽ không nỡ làm gì tôi cả”
- “Dựa vào việc em là khuê mật duy nhất của Ngọc Lam?”
- “Dựa vào tình cảm nhiều năm liền của chúng tôi”. Cô lạnh lùng lên tiếng.
- “Ồ, vậy thử một chút không? Xem thử xem Tử Duy khi biết chuyện này sẽ nói gì với em!”
- “Không thành vấn đề”
Cô lấy trong túi ra một chiếc điện thoại khác rồi lập tức nhấn số gọi cho Tử Duy. Cô bật loa ngoài, bên trong trong là một giọng nam nghe có vẻ rất mệt mỏi:
- “Anh Tử Duy, anh đang ngủ?”
- “Không có, anh làm gì có thời gian ngủ. Chỉ là hơi nhức đầu thôi. Mà em gọi cho anh có việc gì vậy?”
- “Anh, em xin lỗi. Là em nhờ Ngọc Lam lấy thuốc của anh để Hạo Thần uống. Em muốn trả đũa anh ta nên mới định dùng loại thuốc đó chụp một số tấm hình ‘đêm xuân’. Không ngờ đó không phải là thuốc ngủ mà lại là thuốc kích dục”
Hạo Thần im lặng nghe đoạn đối thoại giữa họ. Cô gái này không ngờ lại dám thừa nhận chuyện này trước mặt Tử Duy. Anh vốn định đem Tử Duy ra doạ cô, để cô làm theo lời anh, không ngờ lại đụng phải một chú mèo hung dữ, sẵn sàng cào người khác một cái nếu bị giẫm trúng đuôi. Tử Duy nghe thấy cô nói vậy liền cao giọng:
- “Hai đứa em thật là! Sao lại dám làm chuyện này chứ? Em không biết Hạo Thần là ai à? Nếu anh ta công kích lại, mười mạng như anh cũng không thể cứu nổi hai đứa!”
- “Em xin lỗi. Em hứa nhất định sẽ không kéo Ngọc Lam vào mấy trò nguy hiểm này nữa”
- “Còn dám có lần sau?”
Giọng Tử Duy tức giận, nhưng cơn giận ngay lập tức tiêu tan phân nửa:
- “Lần sau em và Ngọc Lam còn dám giở mấy trò như vậy, hai đứa tự động cuốn gói mà đi thật xa, đừng xuất hiện trước mặt người anh này nữa”
Nói rồi Tử Duy bực mình tắt mày. Cô vừa đánh cược, xem thử xem Tử Duy thật sự đối với cô như thế nào. Quả nhiên là vượt xa những gì cô nghĩ, Tử Duy không hề ghét bỏ cô, ngược lại anh vẫn luôn xem cô như người thân ruột thịt của mình. Mọi lo lắng dần tiêu tan, Tử Duy và Ngọc Lam là hai người thật lòng yêu thương cô, cô không muốn đánh mất cả hai người họ. Thiên Di quay trở lại cuộc trò chuyện với Hạo Thần:
- “Nghe rồi chứ? Tình cảm của tụi tôi, anh căn bản không thể nào hiểu được đâu”
- “Được, coi như lần này em thắng. Vậy còn đề nghị giúp em đoạt lấy Âu thị, em thấy sao?”
Thật ra việc giành lấy Âu thị không đơn giản như cô tưởng. Dù cô thông minh và khôn ngoan đến cỡ nào thì việc một mình đấu với con cáo già như Âu Minh vẫn là điều bất khả thi. Nếu như có được sự hậu thuẫn từ phía Trần Hạo Thần, cô nhất định sẽ có được chiếc ghế cao nhất của Âu thị. Nhưng sao Hạo Thần lại đồng ý giúp cô? Người làm kinh doanh như anh ta sẽ không bao giờ giúp người khác một cách không công, chắc chắn Hạo Thần có âm mưu nào khác với cô nên mới đưa ra lời đề nghị thế này. Nếu anh đã muốn diễn, cô sẽ phối hợp cho thật tốt vậy. Thiên Di nhẹ nhàng đáp lại:
- “Điều kiện này, tôi hoàn toàn đồng ý. Đến khi giành được Âu thị, tôi nhất định sẽ không để chủ tịch Trần chịu thiệt đâu”
- “Được, một tuần sau chúng ta sẽ tổ chức lễ đính hôn. Em chỉ cần xuất hiện tại buổi lễ là được, mọi thứ tôi sẽ lo liệu”
- “Cảm ơn chủ tịch Trần”
- “Từ nay về sau, cứ gọi thẳng tên tôi là được. Không cần khách sáo vậy đâu”
Sau khi Hạo Thần cúp điện thoại, Thiên Di nở một nụ cười nhàn nhạt trên môi. Cô rất muốn xem vẻ mặt của Âu Minh San sau khi biết được tin tức cô cùng Hạo Thần đính hôn.
Thiên Di mở một ngăn tủ bí mật nằm bên trong tủ sách. Trong ngăn tủ này không chứa bất cứ thứ gì quý giá, chỉ có mỗi một quyển nhật ký. Bên trong cuốn nhật ký, từng dòng chữ nắn nót hiện ra, nhưng tất cả đều là cùng một nội dung: Hạo Thần.