- “Đồ điên, nếu ngay bây giờ anh không cút ra khỏi phòng ngay cho tôi thì cứ đợi đến sáng mai mời người tới nơi này mà lo hậu sự”
- “Em nói chuyện với người khác lúc nào cũng rất nho nhã, dù cho người đó có làm em tức giận thì em cũng rất bình tĩnh. Chỉ riêng anh là luôn bị em mắng thẳng vào mặt, không công bằng gì cả”
- “Nếu vậy thì anh cũng đừng đến chọc ghẹo tôi, tôi cũng sẽ không cần để ý mà mắng anh”
- “Nói xem, hôm nay đi đâu mà tới tận bây giờ mới về?”
- “Buồn cười thật, tôi đang rất tôn trọng cuộc hôn nhân này, nhưng xem ra là anh không tôn trọng tôi. Chuyện tôi đi đâu, làm gì hay với ai đều là việc của tôi, không cần anh phải nhọc lòng lo lắng, hơn nữa, ngay từ đầu trong thoả thuận đã nói rõ anh không được phép can thiệp vào việc của tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ chen chân vào việc của anh”
Hạo Thần lại mỉm cười, anh giả vờ suy nghĩ một lát rồi bảo:
- “Ồ, là thoả thuận sao? Có điều, anh không muốn tuân theo thoả thuận nữa thì như thế nào? Dù sao bây giờ hai ta đã đăng ký kết hôn, trừ khi cả hai cùng ký vào đơn ly dị, nếu không em cả đời này cũng phải làm vợ của anh. Còn mấy tờ cam kết ngớ ngẩn đó, dù cho nó có đóng mộc đỏ anh cũng không sợ, em không cần phải lôi mấy tờ giấy vô dụng đó ra để doạ. Nếu anh thực sự muốn làm gì, anh sẽ chẳng cần phải nhìn vào mấy tờ giấy lộn đấy đâu”
- “Được thôi, nếu anh đã muốn làm chồng trên danh nghĩa cả đời của tôi như vậy thì cứ việc giữ danh phận này, nói không chừng ngày nào đó tôi cao hứng lại chụp cho anh vài cái mũ xanh*, đến lúc đấy chắc anh lại càng hài lòng hơn nữa”
* Mũ xanh: ý chỉ việc ngoại tình
Đột nhiên, điện thoại của Thiên Di reo lên. Cô muốn đứng lên lấy điện thoại nhưng Hạo Thần nhất quyết không để cô đứng dậy. Anh với tay lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, nhưng đập vào mắt anh chính là cái tên ‘Lục Nam’, Hạo Thần không ngần ngại mà ngắt đi cuộc gọi rồi đem điện thoại của Thiên Di tắt nguồn. Thiên Di bực tức muốn đá anh nhưng thể lực chênh lệch của anh và cô quả thật không hề nhỏ. Người có năng lực võ thuật tốt như cô mà giờ đây lại chịu thua trước Hạo Thần, quả là không thể nào khinh thường ông chủ của ‘Bắc Kim’.
- “Đồ điên, anh tắt điện thoại của tôi làm gì?”
- “Không cho phép nói chuyện với người đàn ông khác vào buổi tối”
- “Anh quản được bao nhiêu chuyện hả? Tránh ra!”
Thiên Di nhanh chóng lấy lại chiếc điện thoại từ tay Hạo Thần, là Lục Nam. Xem ra vừa rồi anh ta đã thấy được Lục Nam gọi điện cho cô, vậy thì ‘tuỳ cơ ứng biến’ thôi. Hạo Thần thấy Thiên Di nhìn chằm chằm vào điện thoại mà không lên tiếng nên liền hỏi:
- “Ai gọi cho em vậy? Khuya như vậy mà còn muốn kiếm em để làm gì?”
- “Một người bạn cũ ở Anh, dù sao cũng không liên quan đến anh”
Hạo Thần cười cười nhìn cô, anh tiến sát lại gần Thiên Di, lúc này cô đang dính chặt vào bức tường phía sau lưng. Đằng trước hoàn toàn bị thân hình cao to của Hạo Thần chặn lại, căn bản là không thể nào thoát ra được.
- “Ồ, là người yêu cũ của em sao? Nghe bảo lúc ở Anh em rất thân thiết với cậu ấm nhà họ Bạch, tên là Bạch Lục Nam thì phải? Cậu ta và em rốt cuộc thân thiết đến mức nào mà có thể gọi cho em không màng ngày đêm vậy?”
Nói rồi Hạo Thần vòng một tay qua sau eo Thiên Di, cố tình kéo sát cô vào bên trong lồng ngực của mình.
- “Em dù sao cũng là phụ nữ đã có chồng, mấy tên đàn ông thân thiết trước kia, sắp tới đừng liên lạc nhiều nữa. Dù sao cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cuộc hôn nhân này”
Thiên Di thầm nghĩ trong đầu, Hạo Thần rốt cuộc là biết được bao nhiêu rồi? Ngay cả việc cô thân thiết với Lục Nam cũng đã bị điều tra ra thì không tránh khỏi việc anh ta sẽ sớm biết được ai mới là chủ nhân ở đằng sau Nguyệt! Anh là liệu là muốn làm gì đây?
Thiên Di vẫn tỏ ra bình tình, ý cười lúc này càng đậm trên khuôn mặt của cô, cô vòng hai tay ôm cổ Hạo Thần bảo:
- “Anh… là đang ghen sao?”
- “Chuyện bình thường thôi, em là vợ anh, mấy tên đàn ông khác, có mơ cũng không được”
- “Nhưng người ta là cậu ấm lẫy lừng của nhà họ Bạch tại Anh, không phải là loại tầm thường vớ vẩn đâu. Anh nói xem, nếu anh ta đã theo đuổi em lâu như vậy, có phải em cũng nên cho anh ta cơ hội không? Huống hồ, cuộc hôn nhân này của chúng ta vốn dĩ chỉ là ‘hữu danh vô thực’, căn bản chẳng có chút giá trị nào! Vì vậy em cũng không thể nào ngăn cản người đem lòng theo đuổi mình được”
- “Đừng hòng, xem ra em nên nhớ mình là người của ai rồi!”