Ngày hôm sau, khi Thiên Di tỉnh dậy thì Hạo Thần đã rời khỏi phòng từ lâu. Cô nhấc chân xuống khỏi giường, nhưng một cơn đau buốt ở giữa hai chân ập tới khiến cô ngã khuỵu xuống giường lần nữa. Đồ điên đó xem ra ngày hôm qua là ‘chơi’ không biết tiết chế mà, ngay cả khi cô ngất đi vì mệt mỏi thì vẫn cảm nhận được từng cú nhấn người của anh. Khắp người cô bây giờ được phủ đầy những dấu hôn đỏ chói tới đau mắt.
Bỗng dì Hà ở ngoài cửa gọi vào:
- “Thiên Di à, cháu đã thức chưa vậy? Nếu rồi thì để dì đem bữa sáng vào cho cháu, ăn sáng quá 8h sáng không tốt cho dạ dày đâu”
- “Không cần đâu ạ, cháu đang có chút việc cần giải quyết, dì cứ xuống trước đi ạ”
Dì Hà nghe vậy thì cũng không kêu cô nữa, ngay khi bà quay đi thì nghe được Thiên Di hỏi mình:
- “Hạo Thần đã đi làm rồi ạ?”
- “Cậu chủ đi làm từ sớm rồi, cậu ấy bảo trưa nay không về ăn cơm được vì có hẹn với đối tác, dặn là cháu cứ ăn trước đi, không cần chờ cậu ấy”
- “Anh ấy có bảo khi nào về không dì?”
- “Cái này dì cũng không biết, giờ giấc của Hạo Thần cũng không cố định mấy. Nếu không ở công ty thì là ở nhà nên cậu ấy muốn về lúc nào thì về”
Đợi sau khi dì Hà bước xuống lầu, Thiên Di liền suy tính trong đầu. Xem ra hôm nay là cơ hội tốt để xem thử trên lầu có gì. Sau khi chắc chắn dì Hà đã xuống lầu, Thiên Di liền cẩn thận quan sát rồi nhanh chân bước lên tầng 3. Trên này không có người ở nên khá tối, nhưng nhìn có vẻ còn rất mới. Có thể do không được sử dụng nên nhìn nơi này khác hẳn so với toàn bộ căn nhà. Lạ thật! Rõ ràng trên này là một khu gác trống, tại sao Hạo Thần lại cấm không cho ai bước lên đây?
Không đúng! Ngay khi Thiên Di tiến lên phía trước vài bước, cô nhận ra có một cánh của nhỏ trùng với màu vách tường. Thiết kế này rất giống với thiết kế mấy căn phòng bí mật mà cô từng thấy bên Anh. Thiên Di tiến lại gần căn phòng đó, ngay khi cửa bị xoay lại thì lập tức, một căn phòng nhỏ hiện ra trước mặt cô. Căn phòng này nhìn giống như một căn phòng làm việc vậy. Nội thất được phủ tông màu xám đen sang trọng, nhìn có vẻ rất mới. Nhưng kì thực quan sát kỹ một chút sẽ thấy, rõ ràng căn phòng này thường xuyên được sử dụng.
Thiên Di đi lại vòng quanh căn phòng, có rất nhiều két sắt trong này nhưng cô không dám ‘táy máy’ đụng vào bất cứ thứ gì, sợ rằng mình sẽ ‘đánh rắn động cỏ’ mất! Sau khi đã xem xét và ghi nhớ vị trí của căn phòng này, cô nhanh chóng rời đi. Phải tìm được dịp khiến Hạo Thần đi đâu đó trong vài ngày thì mới có thể tìm hiểu căn phòng này sâu hơn, nếu không sẽ bị phát hiện mất. Thiên Di nhẹ nhàng bước xuống dưới lầu như chưa từng có chuyện gì. Vừa xuống tới nơi dì Hà đã hỏi:
- “Làm gì mà lâu thế cháu? Đồ ăn sắp nguội mất rồi”
- “Không sao đâu dì, cháu ăn một ít là được”
Điện thoại Thiên Di lúc này reo lên, là Lục Nam. Cô liền đi ra chỗ khác để bắt máy vì sợ dì Hà nghe được, bên này, giọng Lục Nam vô cùng khẩn trương.
- “Sao hôm qua cô không bắt máy? Tôi còn tưởng là cô ‘hy sinh’ rồi chứ!”
Thiên Di nhíu mày, sao anh ta lúc nào cũng nghĩ cô nhất định sẽ hy sinh vậy? Đúng là cũng có, nhưng chưa nghiêm trọng đến mức đó.
- “Xem ra là anh luôn mong tôi chết đi à? Sao lần nào mở miệng ra anh cũng bảo tôi ‘hy sinh’ vậy?”
- “Tôi không cần biết, cho cô 30 phút, nhanh chóng xuất hiện tại khách sạn Grande cho tôi. Tôi đã dặn phục vụ ở đây rồi, lúc cô đến chỉ cần nói tên, họ sẽ dẫn cô lên phòng tôi”
- “Tôi biết rồi. Sẵn dịp này, anh cũng gặp Đàm Ngân luôn đi. Tôi sẽ gọi cậu ta tới”
Thiên Di nghe xong cuộc điện thoại thì cũng không tiếp tục bữa sáng mà trực tiếp đi ra khỏi nhà. Tài xế thấy cô bước ra thì lập tức chuẩn bị xe tới trước mặt cô.
- “Hôm nay không cần anh lái, cứ đưa xe cho tôi là được rồi”
Người tài xế cũng không cãi lời mà đặt chìa khoá xe vào tay Thiên Di. Khi đang lái xe, cô cảm thấy có gì đó rất kì lạ! Bình thường, Hạo Thần đều để tài xế theo sát cô, một bước cũng không rời, sao hôm nay lại nghe lời đến thế? Cẩn thận là trên hết, Thiên Di tắp vào một tiệm bánh ngọt ven đường giả vờ mua bánh rồi gọi điện cho Lục Nam.
- “Nếu giờ tôi đến khách sạn của anh thì rất nguy hiểm, tôi sẽ gửi định vị và mật mã căn hộ của tôi cho anh, chúng ta hẹn gặp nhau ở đó. Anh nên cẩn thận, tránh để lộ mặt để đề phòng có kẻ âm thầm theo dõi”
- “Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ cẩn thận”
Thiên Di cũng gọi điện cho Đàm Ngân đến căn hộ của mình. Hạo Thần là một người rất nguy hiểm, từng ‘đường đi nước bước’ của cô đều có thể dễ dàng bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Sau đó, cô chạy một mạch đến căn hộ của mình. Vừa bước vào bên trong, Thiên Di đã nhìn thấy Lục Nam và Đàm Ngân ngồi chờ sẵn. Có vẻ bọn họ cũng vừa mới tới thôi. Ba người ngồi xuống cùng nhau, xem ra là có chuyện thực sự quan trọng cần bàn bạc rồi.