Âu Minh San nhìn về hướng phát ra tiếng cười đó. Con ả này! Lại một đứa nữa muốn chống đối với cô ta à?
- “Im đi, cô chỉ biết giở trò này thôi à. Mấy tấm ảnh nóng đó thì có gì đáng sợ chứ? Chúng ta như nhau cả thôi mà”
Nét cười trào phúng xuất hiện trên gương mặt Âu Minh San. Tính lấy ảnh nóng ra doạ cô ta? Được rồi, cứ cho là Âu Minh San cô ta nhiều ảnh nóng đi, nhưng dù sao mấy chuyện tình ái đó đều là trải qua với người trẻ tuổi, mặt mũi đẹp trai, ngoại hình phong độ, cô ta không vui thì thôi, mắc gì phải thấy tiếc? Còn Doãn Thanh Khê thì sao chứ? Hừ? Cô ta làm gì có tư cách mà cười nhạo người khác? Chỉ cần nghĩ đến việc phải chung chăn gối, hàng ngày phục vụ cái lão già bụng bự đáng tuổi cha mình thì cũng đủ khiến cô ta cảm thấy ghê tởm và phát ói rồi! Có làm tình nhân thì cô ta nhất định cũng sẽ không lựa người giống như mấy lão già đó đâu!
Doãn Thanh Khê lắc lắc ly rượu trong tay, thứ chất lỏng màu đỏ đầy mê hoặc sóng sánh bên trong chiếc ly thuỷ tinh nhìn hấp dẫn vô cùng.
- “Được thôi, tôi thừa nhận, chúng ta như nhau. Cô cũng thấy đó, cả tôi và cô đều ghét và căm hận cô ta - Âu Thiên Di còn gì. Không phải mục tiêu lớn nhất bây giờ của chúng ta là xử lý cô ta sao? Sau đó, Hạo Thần sẽ thuộc về cô. Kết cục như vậy, không đủ thoả mãn cô à?”
Khoé miệng của Doãn Thanh Khê luôn giữ một nụ cười mỉm đầy khó hiểu, không hiểu sao nó luôn khiến Âu Minh San sởn gai óc mỗi khi nhìn thấy nụ cười đó. Trước đây Doãn Thanh Khê hay bị bắt nạt ở trường, cô ta lúc nào cũng trông vô cùng đáng thương, đừng nói là cười mỉm, ngay cả khoé miệng cô ta còn không thể nào cong lên được dù chỉ là một chút, vì chỉ cần có ai đó thấy cô ta lén mỉm cười, là sẽ lập tức ra tay tát vào mặt cô ta vài cái thật đau. Từ đợt đó trở đi, Doãn Thanh Khê tuyệt nhiên không bao giờ dám cười nữa, đặc biệt là khi ở trong trường. Lúc trở thành bạn gái Hạo Thần, cô ta tuyệt nhiên cũng chẳng dám cười, dù chỉ là nhếch mép một cái đầy đắc ý cũng không dám. Sau ngần ấy năm gặp lại, khoé môi của Thanh Khê lúc nào cũng cong lên đầy khó hiểu, như đang suy tính tới chuyện gì đó nguy hiểm lắm hòng trả thù người khác, nên luôn khiến trong lòng Minh San có một nỗi sợ vô hình không tên.
- “Hừ, coi như cô biết điều. Tiếp theo cô tính làm gì? Con nhỏ Thiên Di đó không phải loại hiền lành dễ đụng đâu. Chẳng phải cô ta xoay chúng ta như chong chóng bữa giờ sao”
Giọng nói hậm hực của Âu Minh San vang lên, nhưng từ đầu đến cuối chỉ đổi được vẻ mặt đầy suy tư của Thanh Khê. Minh San thấy mình bị phớt lờ như vậy thì có chút khó chịu, cô ta bèn cất thêm tiếng nữa:
- “Nè, không nghe tôi nói gì à? Rõ ràng là tôi đang hỏi cô đấy?”
- “Tôi biết rồi, chỉ là đang suy nghĩ chút việc thôi. Nếu cô không hẹn cô ta ra gặp riêng được, thì cứ tạm thời theo kế hoạch kia mà làm. Cô ta thích hẹn vào thời gian nào, hay ở đâu thì cứ để tuỳ cô ta quyết là được. Càng khăng khăng muốn gặp cô ta tại một nơi nào đó sẽ chỉ khiến cô ta nảy sinh thêm nghi ngờ thôi”
- “Vậy chúng ta hẹn gặp cô ta vào lúc nào đây?”
- “8h sáng mai, tại quảng trường Romerberg, hãy hẹn gặp cô ta tại quán ăn ở đối diện. Việc của cô là hẹn cô ta ra, mọi chuyện còn lại tôi sẽ tự lo liệu”
- “Cô tính làm gì Âu Thiên Di vậy? Không phải là giết cô ta chứ?”
Được rồi, Âu Minh San cô ta thừa nhận mình là một kẻ hèn nhát. Mấy phi vụ giết người gì đó, làm ơn đừng dính dáng đến cô ta là được. Cô ta chẳng muốn phải ở tù vì những chuyện không đáng đâu. Doãn Thanh Khê nghe thấy câu hỏi này thì bật cười.
- “Cô không thấy điều đó quá dễ dàng cho Thiên Di à, sau tất cả những chuyện mà cô ta đã gây ra cho chúng ta, cho cả tôi và cô nữa. Tôi đương nhiên sẽ không giết cô ta đâu, tôi muốn cô ta phải trải qua tất cả những thứ mà tôi đã chịu đựng. Tôi muốn cô ta phải sống một cuộc sống đầy u ám như tôi của 5 năm về trước”
Ánh mắt Doãn Thanh Khê dần trở nên đỏ ngầu, điều này khiến Âu Minh San thật sự lo sợ, đến nỗi cô ta muốn thoát khỏi phi vụ này. Cô ta bèn cất tiếng dè chừng Thanh Khê:
- “Tôi mong cô không làm gì nguy hại và tổn thất nặng nề đến tôi. Cô nên nhớ rằng, tôi chỉ có nhiệm vụ đưa cô ta ra điểm hẹn thôi, tôi sẽ không có bất kỳ liên quan nào đến cô ta hay những việc mà cô ta sẽ gặp phải trong tương lai cả.”
- “Cô sợ sao?”. Thanh Khê nhìn về phía Minh San, ánh mắt ngập tràn sự thách thức.
- “Ai mà biết cô sẽ ra tay làm chuyện điên khùng gì chứ?”
Nói rồi, Minh San bước ra khỏi căn phòng, trong lòng cũng tràn đầy lo sợ. Nhỡ đâu chuyện không thành, chẳng phải cô ta cũng bị Thanh Khê kéo xuống bùn à? Cầu mong Thanh Khê giải quyết cho xong, cô ta chẳng muốn phải trở thành ‘kẻ đồng loã’ vì tội giết người đâu. Đã lỡ đâm lao rồi thì phải theo lao vậy! Âu Minh San nhanh chóng che kín mặt mũi để mong đừng ai thấy mặt mình tại điểm hẹn, rồi rời đi.
Ngay tại góc khuất phía xa con hẻm, một người đàn ông đã ghi lại toàn bộ quá trình kể từ lúc Âu Minh San đi vào ngôi nhà đó cho đến khi cô ta bước ra. Người đàn ông mỉm cười đầy thích thú, liền nhấc điện thoại lên gọi điện bảo với đầu dây bên kia:
- “Xem tôi có món quà gì hay ho dành tặng cho cậu đây. Quả là một tác phẩm đặc sắc, rất giống tình tiết của mấy bộ phim rẻ tiền chiếu vào 8h tối trên ti vi đấy. Tôi sẽ gửi món quà qua cho cậu, hy vọng cậu thích nó”.