Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 2:




Sáu giờ sáng hôm sau, Thang Chấp cầm lấy hành lý đã dọn, đúng giờ lên chiếc xe đang đợi mình dưới lầu, bởi vì Từ Khả Du đề cập với anh trai về mong muốn của mình: Mở mắt tỉnh giấc là có thể gặp được Thang Chấp.
Chiếc xe vững vàng chạy vào cao tốc, Thang Chấp ngồi ở hàng ghế sau, nhìn phong cảnh bụi mù ngoài cửa sổ, tinh thần sa sút có vẻ trốn tránh, không muốn suy nghĩ tiếp những chuyện sẽ xảy ra sau hai tiếng nữa ở nhà Từ Thăng.
Nói đến cùng thì Thang Chấp cũng không muốn gặp Từ Khả Du.
Lần cuối cậu gặp Từ Khả Du là hai tháng trước.
Lúc đó bởi vì trốn cô mà cậu xin công ty cho đổi cửa hàng, rồi đổi cả nơi ở và số điện thoại, cho rằng có thể trải qua những ngày tháng yên bình, không ngờ chưa đến một tuần, cô đã tìm tới.
Buổi tối trên đường tan tầm về nhà, cô chặn đường Thang Chấp, nhỏ giọng nói với Thang Chấp: “Em tìm thấy anh rồi nhé.”
Từ Khả Du mặc một chiếc đầm sọc của Chanel, dùng bàn tay sống trong nhung lụa kéo lấy tay áo Thang Chấp.
“Chúng ta có thể về nhà rồi…” Cô nói, “Sẽ không còn ai phản đối chúng ta nữa.”
Cảm xúc bực bội và bất lực bao phủ Thang Chấp, cậu cụp mắt nhìn Từ Khả Du, bất đắc dĩ nói: “Mẹ nó cô bị bệnh thì đến bệnh viện khám, tha cho tôi đi có được không?”
Nhưng mà Từ Khả Du ngoảnh mặt làm ngơ, cố chấp kéo góc áo cậu, tự biên tự diễn: “Anh biết không, anh hai em đồng ý rồi, anh ấy sẽ giúp chúng ta.”
Cô vừa kéo Thang Chấp, vừa nhìn sang đối diện đường.
Thang Chấp nhìn theo tầm mắt cô, chỉ nhìn thấy một chiếc xe limosine màu đen dừng ở chỗ rẽ, bên cạnh xe có hai vệ sĩ.
Tim Thang Chấp trùng xuống, dùng sức rút tay mình ra khỏi tay cô, nói: “Anh hai cô đồng ý thì có tác dụng gì, cô có hỏi tôi đồng ý hay không chưa?”
Từ Khả Du nhìn cậu vài giây, đột nhiên dùng tay ra hiệu với vệ sĩ ở đối diện đường, giống như muốn kêu họ lại giúp cô.
Thang Chấp lập tức lùi ra sau mấy bước, sau đó quay người, nhanh chân bỏ chạy.
Cậu chạy rất nhanh, vừa rẽ đi liền chui vào ngõ tắt, lách người qua một cánh cửa sắt, trốn vào trong một cửa hàng tiện lợi. Cậu trốn trong cửa hàng tiện lợi một lúc, xác nhận không ai bám theo mới đi ra, từ trong ngõ về lại căn nhà mới thuê.
Cũng vào tối hôm đó, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, Thang Chấp rút chìa khóa mở cửa, đột nhiên nảy lên quyết tâm rời khỏi Tân Cảng.
—— Đương nhiên, phản kháng chẳng qua chỉ phí công, đi được vài tuần, Thang Chấp lại cam tâm tình nguyện quay lại.
Bởi vì Từ Khả Du xuất thân cao quý, có một người anh trai thần thông quảng đại, đến nước mắt cũng đắt tiền hơn Thang Chấp.
Nhưng mà không sao, chỉ cần có giá trị, làm người hay làm chó, Thang Chấp đều có thể chấp nhận. Nếu như thật sự có thể giúp mẹ cậu ra tù, Từ Thăng muốn Thang Chấp kết hôn với Từ Khả Du, cậu cũng sẽ ngay lập tức quỳ gối nhận lời.
Trời dần sáng, ánh nắng cũng ló dáng đằng sau những áng mây màu xám nhạt. Thang Chấp thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm lưng ghế da màu đen của ghế phó lái ngây người.
“Thang tiên sinh.” Tài xế đột nhiên mở miệng, Thang Chấp giật mình.
“Trợ lý Giang bảo anh xem điện thoại.” Tài xế nói.
Thang Chấp ngẩn ra, “ừm” một tiếng, cầm lấy điện thoại đã tắt chuông đang đặt ở bên cạnh, nhìn thấy trên màn hình hiện lên ba cuộc gọi lỡ của Giang Ngôn, và một tin nhắn chưa đọc.
Cậu mở tin nhắn ra trước, Giang Ngôn nhắn cho cậu: Tiểu thư dậy rồi, đang cáu giận, muốn gọi điện thoại cho cậu, đọc được tin nhắn mong cậu lập tức gọi lại.
Thang Chấp nhìn chằm chằm màn hình, còn chưa ấn nút quay về, một cú điện thoại đã gọi tới, là một số lạ.
“Thang tiên sinh, xin hãy bắt máy.” Tài xế ở phía trước nói.
Thang Chấp liếc anh ta một cái, bấm nhẹ vào nút nghe.
Chất giọng dịu dàng nhỏ nhẹ của Từ Khả Du truyền qua loa: “Alo?”
“Thang Chấp?” Nghe có vẻ như cô đang cực kỳ vui sướng, ở đầu bên kia dịu dàng hỏi, “Là anh phải không?”
Thang Chấp không biết nên giao lưu với Từ Khả Du như thế nào, “ừm” một tiếng, rồi lại nín thinh.
“Anh sao thế?” Từ Khả Du nói, “Sao nghe anh có vẻ không vui lắm? Chúng ta sắp kết hôn rồi đó!”
Nghe giọng hớn hở của cô, Thang Chấp siết chặt điện thoại, cậu nói: “Không có, anh rất vui.”
“Thang tiên sinh?” Tài xế nhìn về phía trước lái xe, nhưng tay phải duỗi ra phía sau, dùng hai ngón tay cầm tai nghe bluetooth, “Mời anh đeo vào, nhận một cuộc điện thoại.”
Thang Chấp không nói gì, nhận lấy tai nghe đeo lên, giọng của Giang Ngôn từ trong tai nghe truyền ra.
“Thang tiên sinh, cậu có thể dỗ cô ấy một chút không?” Nghe giọng Giang Ngôn có vẻ rất bất đắc dĩ, “Nói vài câu lời ngon tiếng ngọt.”
Thang Chấp không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không thích phụ nữ, hoàn toàn không biết phải dỗ dành thế nào, nghĩ một hồi, nói với Từ Khả Du: “Em yêu, anh sắp đến Tân Cảng rồi, xuống cao tốc ngay đây.”
“Thật sao?” Từ Khả Du vui sướng hoan hô, “Em thay quần áo ngay, anh muốn em mặc màu gì?”
Thang Chấp khựng lại, ấp úng nói: “Màu gì…”
“Màu hồng được không?” Giang Ngôn hình như đang hỏi ý kiến ai đó,  cậu nghe thấy được giọng đối phương ở xa xa, nói với Thang Chấp, “Được, màu hồng đi.”
Thang Chấp lập tức trả lời: “Vậy màu hồng đi.”
“Được, em rất nhớ anh…” Từ Khả Du nồng nhiệt tỏ tình với Thang Chấp, “Còn anh thì sao?”
Thang Chấp lại tiếp tục im lặng.
Lý trí cậu biết rằng cậu phải lập tức nói “Anh cũng nhớ em”, nhưng trái tim cậu không muốn nói.
Nhưng Từ Khả Du vẫn đang yên lặng đợi cậu mở miệng. Tiếng hít thở khẽ khàng truyền qua đường dây, chui vào lỗ tai Thang Chấp, chỉ là hít thở, mà dường như còn mang theo mùi vị hạnh phúc.
Ngay khi đôi môi Thang Chấp vừa hé ra, chuẩn bị đáp lại, đột nhiên trong tai nghe có người nói chuyện với cậu.
“Thang Chấp…” Là Từ Thăng, “Nói cậu cũng nhớ nó, nếu như có thể, mang theo chút tình cảm.”
Âm sắc của Từ Thăng rõ ràng rất lãnh đạm, giọng rất trầm, khi sử dụng câu cầu khiến còn có chút ôn hòa và ngạo mạn, làm khó một nhân viên tạm thời mới nhậm chức như Thang Chấp.
Thang Chấp không mở miệng ngay, trong lòng cậu nổi lên chút cảm xúc.
Bởi vì thực tế cậu không nhớ ai cả, ở trong lòng, cậu xem người ở bên kia điện thoại là mẹ mình. Đã mấy tuần rồi cậu chưa gặp mẹ.
Cậu nghĩ: Mẹ, con rất nhớ mẹ.
Sau đó nói với Từ Khả Du: “Anh cũng nhớ em.”
Cúp điện thoại, Từ Thăng nói với Thang Chấp: “Rất tốt.”
“Cám ơn cậu làm em ấy yên ổn.” Giọng Từ Thăng không hề nhấp nhô lên xuống, khiến Thang Chấp cảm thấy lời cảm ơn của anh không được thành tâm. đọc truyenfull đi ỉa đéo có giấy chùi đít
“Nên làm thôi, Từ tổng…” Thang Chấp khách khí trả lời, thuận tiện nhắc nhở, “Đây là việc thuộc trách nhiệm của tôi, dù sao Từ tổng cũng giúp tôi rất nhiều.”
Từ Thăng không trả lời, đầu bên kia điện thoại chuyển thành Giang Ngôn.
Giang Ngôn nói cho Thang Chấp những chuyện cần đặc biệt chú ý sau khi đến nhà họ Từ, Thang Chấp ghi nhớ lại từng điều một. Sau đó, Giang Ngôn lại nói với Thang Chấp về những lỗ hổng có thể lợi dụng trong quá trình phán quyết vụ án của mẹ cậu, và những thủ tục cụ thể, sau khi cậu vào nhà Từ Thăng sẽ có luật sư nói chuyện với cậu.
Trước khi cúp điện thoại, Thang Chấp nói với Giang Ngôn: “Thay tôi cám ơn Từ tổng.”
Giang Ngôn truyền lời lại, Thang Chấp nghe thấy hai tiếng “Không cần” từ trong tai nghe truyền ra, rất nhẹ, rất xa xôi.
Xe xuống cao tốc, qua khỏi trạm thu phí, bọn họ càng ngày càng đến gần Từ Khả Du.
Thang Chấp chán muốn chết, lại có hơi sốt sắng, nhịn không được nhớ lại giọng điệu quá mức lạnh lùng của Từ Thăng khi nhắc đến Từ Khả Du, còn có gương mặt anh tuấn nhưng cũng rất kiêu ngạo của anh.
Tối qua sau khi Từ Thăng đi, Thang Chấp lên mạng tìm được rất nhiều vụ rùm beng vẫn chưa công bố của nhà họ Từ, dường như đều không tìm thấy tên Từ Thăng.
Chỉ có hai tin mới nhất có viết, một hạng mục nào đó ở một nước nào đó, phó tổng Từ Thăng của Bất động sản Từ thị đã kí hợp đồng.
Từ Khả Du rất quái, Từ Thăng càng quái hơn, Thang Chấp nghĩ, hai người họ là cặp anh em không giống nhau nhất trên thế giới này.
Từ Khả Du ở trong thế giới của riêng cô, chỉ biết lặp lại câu “Anh hai em sẽ giúp chúng ta” hết lần này đến lần khác, còn Từ Thăng là một “bên A” rất khôn khéo, yêu cầu Thang Chấp nói chuyện mà còn đòi phải mang theo tình cảm.
So sánh ra, tiêu chuẩn của Từ Thăng thật sự rất cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.