Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 27:




Chủ nhật, họ sẽ bay từ Houghton về Grand Rapids vào lúc mười một giờ rưỡi trưa.
Tầm bảy giờ, Từ Thăng bị một tiếng nhạc đánh thức.
Anh mở mắt ra, nhìn thấy màn hình điện thoại Thang Chấp trên tủ đầu giường cách đó không xa đang bật sáng, kêu ầm ĩ.
Thang Chấp nằm trong lòng anh nhúc nhích một chút, bàn tay trái vốn nắm lấy mu bàn tay Từ Thăng liền thả lỏng ra, vươn thẳng cánh tay, ưỡn lưng, hình như định xoay người đi lấy điện thoại. echkidieu2029.wordpress.com
Trước khi Thang Chấp xoay người, Từ Thăng đã kịp thời cầm điện thoại đến trước mặt, tắt chuông báo thức.
Thang Chấp yên lặng, cậu vùi trong lòng Từ Thăng, lại trở nên ngoan ngoãn.
Từ Thăng liếc nhìn màn hình của Thang Chấp, nơi bị nứt hình như lại to ra một chút rồi, anh lập tức nghĩ “Chỉ có người không biết chú ý như Thang Chấp mới có thể dùng được”, sau đó đặt điện thoại bên gối đầu của mình, rồi lại nhìn Thang Chấp không biết chú ý kia.
Vai của Thang Chấp lộ ra ngoài, nhìn có vẻ rất lạnh, Từ Thăng kéo chăn cho cậu, đắp đến tận cằm. truyenfull reup là chó
Từ Thăng đã tỉnh hẳn, nhưng vẫn chưa có ý định rời giường.
Ánh nắng mặt trời buổi ban mai không quá gắt, hắt lên tấm rèm và cửa kính khách sạn, chui vào trong phòng Thang Chấp.
Trong những tia sáng như một lớp bụi mỏng, cùng với nhiệt độ ổn định hai mươi lăm độ C trong phòng, Từ Thăng cúi đầu nhìn Thang Chấp.
Thang Chấp ngủ rất yên ổn, tay giống như không có xương cốt, rũ rượi đặt lên mặt, rất giống như một đứa trẻ tối qua chơi đùa quá mệt nên rất cần được ngủ, cấm những người bạn chơi cùng quấy rầy. đọc ở truyenfull sẽ biến thành chó
Từ Thăng rất muốn bỏ tay Thang Chấp xuống, nhưng vẫn chưa động thủ, báo thức của Thang Chấp lại vang lên.
Có thể là lại nghe thấy tiếng động, nên Thang Chấp cau mày.
Cậu vươn tay ra, mò lung tung trên vai, cổ và mặt Từ Thăng, có ý đồ tìm kiếm điện thoại trên người Từ Thăng.
Từ Thăng đẩy tay cậu ra, giữ lấy cổ tay cậu, sau đó dùng tay còn lại lấy điện thoại, rồi tắt báo thức một lần nữa, cảm thấy Thang Chấp khi ngủ và khi không ngủ đều ngu ngốc như nhau.
Tiếng lại tắt rồi, môi Thang Chấp dẩu lên, giống như vì bị quấy rầy mà có hơi không vui.
Từ Thăng không biết Thang Chấp rốt cuộc đã mở bao nhiêu cái báo thức, cũng không biết mật khẩu điện thoại của Thang Chấp, liền cầm điện thoại dí vào mặt Thang Chấp, đẩy đẩy vai cậu.
“Thang Chấp.” Từ Thăng gọi cậu, “Mở mắt ra chút đi.”
Thang Chấp bị anh đẩy mấy cái, cuối cùng cũng mơ màng hé mắt ra, Từ Thăng bật sáng màn hình, mở khóa điện thoại Thang Chấp. (Chỗ này là mở khoá bằng khuôn mặt)
“Chuyện gì.” Thang Chấp đáng thương hỏi.
Từ Thăng không để ý đến cậu, mở đến chức năng đồng hồ trong điện thoại Thang Chấp, phát hiện Thang Chấp vậy mà mở tận mười cái báo thức, mỗi cái cách nhau một phút, rồi lại nghĩ, sao lại có một người vừa lười biếng vừa ham ngủ như vậy chứ.
Từ Khả Du thích cậu ở điểm nào.
Từ Thăng tắt đi từng cái một, cụp mắt nhìn Thang Chấp, hỏi cậu: “Có cần thiết phải mở nhiều báo thức như vậy không hả?”
Thang Chấp không nói gì, ngước mặt, đờ đẫn nhìn Từ Thăng, ánh mắt cậu thuần khiết hơn tối hôm qua nhiều.
Lát sau, cuối cùng cậu mới nhìn ra Từ Thăng, gọi anh một tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay anh, ngẩn người hỏi: “Báo thức kêu chưa?”
Nói xong, hai mắt cậu hình như bởi vì quá buồn ngủ, tự động chầm chậm nhắm lại.
Từ Thăng vẫn chưa kịp nói gì, cậu đã ngả đầu vào lòng anh, kéo dài âm, nói: “Muốn ngủ thêm chút nữa.”
Cậu rất ỷ lại mà dán mặt vào lồng ngực Từ Thăng, rồi ôm eo anh, giống như thật sự rất khát vọng tình yêu cuồng nhiệt với Từ Thăng.
Vì thế để đáp lại, Từ Thăng cũng miễn cưỡng dùng tay chạm vào tấm lưng trơn nhẵn của Thang Chấp, nói với cậu: “Ừm.”
Sau đó Thang Chấp lại ngủ tiếp.
Tám giờ rưỡi, bữa sáng đã đặt trước được đưa đến, phục vụ ấn chuông cửa.
Thang Chấp vẫn còn ôm Từ Thăng, ngủ rất sâu.
Từ Thăng vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, Thang Chấp đã mở mắt ra.
Cậu nhìn Từ Thăng, môi mấp máy, chuông cửa lại vang lên.
“Hình như bữa sáng tới rồi.” Thang Chấp mơ màng buông lỏng cánh tay ôm Từ Thăng, ngồi dậy, nửa thân trên mảnh mai lộ ra trong không khí.
Qua mấy giây, Thang Chấp gỡ chăn ra, Từ Thăng nhìn thấy toàn bộ lưng, đầu gối và mắt cá chân của cậu.
Thang Chấp xuống giường, tư thế hơi kì quái, đi đến ghế dựa, lấy cái áo ngủ mắc trên lưng ghế, choàng lên người, rồi cột dây lại, quay đầu nhìn Từ Thăng, nói: “Tôi ra ngoài mở cửa.”
Dây cột eo không chặt, chỉ buộc hờ hững. Từ Thăng nhìn Thang Chấp bước ra khỏi phòng được mấy bước, nảy sinh một loại dục vọng mãnh liệt muốn gọi Thang Chấp lại.
“Thang Chấp.” Từ Thăng đó giờ không nhẫn nại, nên đã gọi lại ngay, anh hỏi Thang Chấp, “Cậu mặc thế này ra mở cửa à?”
Thang Chấp ngẩn ra một lúc, nói với Từ Thăng: “Nhưng mà bữa sáng tới rồi.”
Từ Thăng xuống giường, đến gần cậu, cúi đầu, giúp cậu buộc chặt dây áo.
“Để tôi đi mở.” Từ Thăng nói với cậu.
Bọn họ đứng rất gần, lúc này nếu như Thang Chấp ngẩng đầu, cậu có thể hôn được Từ Thăng. Hoặc nếu như tiến gần thêm một bước, có thể ôm được Từ Thăng, nhưng cậu chỉ nói: “Ồ, được, cám ơn.”
Từ Thăng ăn được nửa bữa sáng, Thang Chấp mới ra ngoài.
Thang Chấp vừa tắm xong, đầu tóc sấy khô được một chút, cằm rất nhọn, cả người bốc hơi nước, ngồi bên cạnh Từ Thăng.
Từ Thăng đưa đĩa bánh mì nướng đến trước mặt Thang Chấp, Thang Chấp chỉ cầm lấy ly sữa tươi, uống một ngụm.
Tay cầm ly thon dài, móng tay gọn gàng, Từ Thăng nhanh chóng nghĩ đến cảm giác khi cầm nắm nó, rồi nhanh chóng quên đi.
Cả bữa sáng, Thang Chấp chỉ uống nửa ly sữa. Từ Thăng cảm thấy không thoải mái lắm về vấn đề này.
Bởi vì Thang Chấp quá gầy, rõ ràng là cách xa trị số cân nặng tiêu chuẩn. Cho dù là lúc Từ Thăng bảo Thang Chấp ăn ít lại, anh cũng suy nghĩ như vậy.
Xuất phát từ nhiều nguyên nhân hợp lý, Từ Thăng đưa thực đơn bữa sáng cho Thang Chấp, nói với cậu: “Ăn không quen thì tự gọi đi.”
Thang Chấp nhận lấy, cúi mặt, nhìn qua loa, sau đó phóng xa tầm mắt, chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc nãy khi vừa tỉnh dậy, nhân lúc Từ Thăng ăn sáng, Thang Chấp đi tắm trước, lấy hết những thứ Từ Thăng để lại trong người cậu ra.
Có thể là độ ấm của nước chỉnh hơi cao, cũng có thể là vì cậu tắm quá lâu, khi ra khỏi phòng tắm, ánh mắt Thang Chấp tối sầm.
Cũng may cơ thể cậu rất biết điều, chắc là biết tốt nhất đừng để bị bệnh, cho nên cậu thật sự không bệnh.
Lúc sấy tóc, tay Thang Chấp không tài nào cầm nổi máy sấy, đầu gối cũng hơi nhức.
Mới đầu không nghĩ ra là bị sao, sấy một hồi thì nhớ lại, có thể là vì Từ Thăng cứ thích để cậu đổi tư thế. Tay Thang Chấp ấn trên giường, quỳ gối một thời gian rất dài.
Gần chín giờ, bọn họ phải xuất phát ra sân bay.
Thang Chấp đặt ly sữa xuống, đứng dậy về phòng lấy đồ.
Đầu cậu thì nặng mà chân cậu thì nhẹ, bước đi bủn rủn, cả người đau nhức, nghi ngờ đi nửa đường cũng không đi nổi, nhưng vẫn phải vì trách nhiệm mà về phòng dọn đồ.
Cậu cứ cảm thấy trong phòng có mùi gì rất dị, cậu mở cửa sổ ra, bên ngoài cũng không có ánh nắng, mở đèn, ngồi trên sàn thu dọn đồ đạc.
Mới vừa xếp một bộ quần áo, Từ Thăng đi vào, cúi đầu nhìn cậu, hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Thang Chấp cảm thấy câu hỏi của Từ Thăng rất dư thừa, nhưng mà vẫn trả lời: “Thu dọn.”
“Hôm qua không có thời gian.” Cậu sợ Từ Thăng mắng mình chậm chạp, lại giải thích.
Từ Thăng hình như hơi sững sờ, lại nhìn Thang Chấp một hồi, bỗng nhiên nói: “Để đó đi, cậu ngủ tiếp đi.”
Thang Chấp hơi giật mình, nghĩ sao hôm nay Từ Thăng đột nhiên thay đổi tính tình.
Nhưng Thang Chấp bây giờ không buồn ngủ, lại cảm thấy ngủ ở Houghton không bằng về Grand Rapids ngủ, nên nói: “Không cần đâu.”
Quần áo của cậu đều xếp xong rồi, chỉ còn lại bộ đồ ngủ trên người.
Cậu cởi dây áo ra, gấp gọn, phát hiện Từ Thăng vẫn còn đứng một bên nhìn, cảm thấy Từ Thăng rất buồn cười, cố ý hỏi anh: “Từ tổng làm gì vậy, lại muốn nhìn tôi không mặc quần áo sao?”
Từ Thăng lập tức ra ngoài không nói một lời.
Đến phòng chờ sân bay, Từ Thăng lại hỏi người ta thực đơn, muốn gọi đồ ăn.
Thang Chấp ngồi đối diện Từ Thăng, nâng má nhìn anh, cảm thấy Từ Thăng gần đây hình như ăn nhiều hơn lúc trước.
Thang Chấp không có khẩu vị ăn uống, đến nước cũng không muốn uống, nhìn Từ Thăng lật thực đơn, da mắt ngày càng nặng, lát sau, nhịn không được gục lên bàn.
Từ Thăng không ép gọi cậu dậy, cậu liền mặt dày mà ngủ.
Cậu mơ mơ màng màng ngủ một lúc, rồi ngửi thấy một mùi rất ngọt.
“Thang Chấp.” Từ Thăng cuối cùng cũng bắt đầu gọi cậu.
Từ Thăng hơi ngước đầu, nhìn thấy một đĩa tart trứng trước mặt, cùng với một ly thủy tinh đựng kem rải đầy kẹo ngọt.
Sau đó cậu nhìn về phía Từ Thăng, hỏi: “Gì thế này?”
“Cậu không ăn à?” Từ Thăng nhìn cậu không có một chút biểu cảm nào, chỉ chỉ tart trứng, nói, “Không phải vẫn đang đói sao.”
Thang Chấp hơi nghi hoặc, thầm nghỉ mình hình như đâu có đói, nhìn thấy đồ ngọt cũng không muốn ăn lắm, mới nói: “Ăn không nổi. Từ tổng ăn một mình đi.”
Rồi tiếp tục mặt dày hỏi Từ Thăng: “Tôi có thể ngủ thêm một lát được không.”
Từ Thăng nhìn cậu một lúc, gật đầu, Thang Chấp được toại nguyện, quang minh chính đại vùi đầu vào khuỷu tay.
Ngủ một lúc rất lâu, Từ Thăng lại đẩy đẩy cậu.
Tay Từ Thăng đặt trên cánh tay Thang Chấp, chạm đến gò má cậu.
Thang Chấp ngủ rất sâu, mơ màng ngẩng đầu, môi chạm phải mu bàn tay Từ Thăng. Tay Từ Thăng dừng lại một chút, rồi nhanh chóng thu về.
“Thang Chấp.” Từ Thăng nói với cậu, “Phải lên máy bay rồi.”
Thang Chấp “Ừm” một tiếng, cầm lấy ly nước bên cạnh lên uống một hớp, rồi đứng dậy.
Trước khi đi, cậu liếc bàn một cái, kem trong ly đã tan chảy rất khó coi, kẹo cũng lõng bõng bên trong, hơi chìm xuống dưới, còn dính cả sốt chocolate, nhìn có vẻ bẩn.
Từ Thăng đi rất nhanh, giống như không muốn ở lại nơi này lâu, Thang Chấp theo không kịp, nhịn không được kéo anh lại.
Nhưng ở một nơi đông người qua kẻ lại, Từ Thăng bị Thang Chấp kéo lại, vậy mà lại không mắng cậu, anh cúi đầu nhìn Thang Chấp, Thang Chấp do dự thả lỏng tay, hỏi anh: “Từ tổng, có thể đi chậm lại không?”
“Tôi đi không nổi.”  Thang Chấp nói.
Từ Thăng đứng lại, nhìn cánh tay đang rũ xuống của Thang Chấp, nói “Được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.