Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 66:




Thang Chấp từ phòng thay đồ đi về giường, chưa nghĩ lung tung được bao lâu thì Từ Thăng đã đẩy cửa bước vào.
Trên sàn phản chiếu ánh sáng từ hành lang bên ngoài rọi vào, trong ánh sáng đó có bóng dáng của Từ Thăng.
Thang Chấp nghe thấy tiếng Từ Thăng vào phòng, ngồi bất động, đợi một lát, Từ Thăng xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Sau lưng Từ Thăng là ánh sáng, trông anh rất cao lớn, bởi vì xuống lầu nên đã ăn mặc chỉnh tề, không giống như Thang Chấp, chỉ khoác một cái áo ngủ vừa lấy trộm của Từ Thăng.
“Sao ngồi đó.” Từ Thăng đến gần cậu, thấp giọng hỏi.
Thang Chấp nhìn Từ Thăng, bỗng nhiên mặt cậu nóng lên, nhịn không được nói “Từ Thăng”.
Từ Thăng chợt khựng lại, cúi người sờ vào gò má Thang Chấp, nói: “Sao thế?”
Mắt anh rất hiền hòa, giọng nói cũng vậy.
Thang Chấp không nghĩ quá lâu, nhắm mắt lại, ngước mặt lên hôn anh.
Nếu như nói nghiêm túc, Thang Chấp dường như không nhớ nổi khi nào thì mình chủ động hôn Từ Thăng một cách chân chính.
Có lúc là hôn cho có lệ, có lúc là muốn an ủi, có lúc lại là vì dục vọng, hoặc là Từ Thăng yêu cầu.
Thang Chấp cảm thấy trong tiềm thức có lẽ là cậu sợ.
Bởi vì sợ Từ Thăng từ chối, sợ nhìn thấy ánh mắt miệt thị của Từ Thăng, sợ Từ Thăng sẽ quay trở lại dáng vẻ lạnh lùng khi mới vừa quen biết, cậu cho rằng bị động sẽ an toàn hơn.
Môi Từ Thăng lạnh hơn Thang Chấp một chút, nhưng lại rất mềm mại.
Sau khi bị Thang Chấp hôn, anh như giật mình, ngón tay chạm trên mặt Thang Chấp cũng động đậy.
Nụ hôn của Thang Chấp rất ngắn ngủi, chỉ dài hai ba giây đã kết thúc rồi, cậu nhìn Từ Thăng, vì có hơi ngại ngùng, hôn xong liền mím môi lại.
“Không có gì.” Cậu nói với Từ Thăng.
Từ Thăng nhìn cậu một lát, dời tầm mắt, nói: “Anh bảo đầu bếp nấu cháo và mì, em muốn ăn cái nào?”
Thang Chấp cảm thấy cách Từ Thăng đổi chủ đề có lúc thật sự chẳng ra làm sao, cố ý nói: “Không muốn ăn.”
Từ Thăng giả vờ không nghe thấy, nói: “Chọn một món đi.”
“Vậy anh chọn giúp em đi.” Thang Chấp nói.
Từ Thăng im bặt.
Anh nhìn Thang Chấp một hồi, Thang Chấp bị anh nhìn đến mức muốn phì cười, vươn tay ôm lấy cổ cậu, tay vừa đặt sau gáy cậu là Từ Thăng hôn xuống ngay.
Nụ hôn của Từ Thăng không giống như của Thang Chấp, mang theo cả hương vị của dục vọng, đè Thang Chấp lại lên giường, kéo áo Thang Chấp ra.
“Tại sao lại mặc áo của anh.” Môi Từ Thăng dính lấy môi Thang Chấp.
“Em không có đồ mặc, anh nặng quá đi.” Thang Chấp giãy dụa nửa thật nửa giả, giơ tay giữ lấy vai anh, định đẩy Từ Thăng ra.
Từ Thăng vuốt ve từ eo cậu đi xuống, tay Thang Chấp không còn sức lực, tiếp nhận cái hôn của Từ Thăng.
Hôn không bao lâu, Từ Thăng dạng chân Thang Chấp ra, im lặng cởi nút dây nịt, tiến vào cái nơi vừa rút ra không bao lâu.
Thang Chấp không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy rất đầy, cậu nắm lấy cánh tay Từ Thăng đang đặt ở hai bên người cậu, theo nhịp ra vào của Từ Thăng, phát ra tiếng rên rỉ khẽ khàng.
Từ Thăng đưa đẩy rất chậm, không dùng nhiều sức, nhưng mà rất sâu, anh vừa đưa đẩy vừa đè xuống, thỉnh thoảng hôn lên môi Thang Chấp.
Thang Chấp buông tay Từ Thăng ra, duỗi tay ôm lấy lưng anh.
Từ Thăng còn mặc áo, lòng bàn tay Thang Chấp cách lớp vải áo sơ mi, áp trên lưng Từ Thăng thuận theo động tác lên xuống của cơ thể.
Từ Thăng làm một hồi, bỗng nhiên dừng lại, chống người lên, rút ra khỏi cơ thể Thang Chấp.
Chân Thang Chấp tê dại đến nỗi không cử động được, tay trượt xuống khỏi lưng anh, rũ xuống giường không còn chút sinh khí.
Mấy giây sau, trong phòng đột nhiên sáng lên, Thang Chấp giật cả mình, mở mắt ra, phát hiện là Từ Thăng mở đèn, sau đó anh lại dạng chân cậu ra, tiến vào cơ thể cậu lần nữa.
Xung quanh sáng như ban ngày, Thang Chấp chưa từng làm ở nơi sáng như thế này, cậu nhắm mắt lại chưa thích ứng nổi, còn giơ tay lên che mắt.
Từ Thăng giữ lấy xương sườn và eo Thang Chấp, trở nên càng thô bạo hơn giống như là không thể kiềm chế nổi, anh kéo tay Thang Chấp ra, cúi đầu nhìn cậu, vừa đưa đẩy vừa gọi tên Thang Chấp.
Thang Chấp bị anh làm đến mơ màng, mở hé mắt, cắn môi, duỗi tay muốn túm lấy vai Từ Thăng.
Từ Thăng để cậu túm được vai mình, rồi ôm cậu lên, đổi tư thế, Thang Chấp tựa vào vai anh, cậu cũng đưa đẩy theo động tác của Từ Thăng, nhịn không được cắn lên môi anh rồi bắn trước.
Sau khi qua cao trào, Thang Chấp mệt lử cả người, Từ Thăng động một cái cậu cũng như sắp chết tới nơi, cậu chảy nước mắt nhỏ giọng gọi tên Từ Thăng, muốn bảo Từ Thăng dừng lại, nhưng sợ anh không thoải mái, nên nhịn không nói, cũng không muốn kêu quá nhiều, cậu quàng lấy cổ anh, không nhịn được mà hôn anh.
Sau khi Từ Thăng kết thúc, Thang Chấp từ bụng dưới đến đầu gối đều ê ẩm, trèo lên người Từ Thăng, không muốn nhúc nhích, dán vào người anh, làm nũng nói “Mệt quá đi”.
Tay Từ Thăng đang ôm eo cậu siết càng chặt hơn, mặt đối mặt ôm cậu một lúc mới bế cậu dậy, để Thang Chấp nằm lên giường rồi rút ra.
Từ Thăng lấy khăn giấy, cúi đầu lau giữa hai chân Thang Chấp, Thang Chấp nhìn anh thêm mấy cái, mới phát hiện khi mình động tình cũng không biết nặng nhẹ, cắn rách môi Từ Thăng rồi.
“Từ Thăng.”
Thang Chấp kéo tay Từ Thăng, ngồi dậy, vươn tay cẩn thận sờ vào môi anh.
Tuy sờ rất nhẹ, nhưng Thang Chấp vẫn làm môi Từ Thăng chảy máu, ngón tay cậu cũng dính máu.
Thang Chấp nhìn môi dưới của anh, xót xa hỏi: “Có đau không.”
Cậu ngước mặt, đến gần Từ Thăng, hôn nhẹ lên môi anh, dùng đầu lưỡi liếm những chỗ không bị thương, cũng cảm thấy rất xót, đáng thương nói “Xin lỗi”.
Từ Thăng vì được Thang Chấp hôn nên anh nhắm mắt lại, đợi Thang Chấp tách ra, anh mới nói: “Không đau.”
Anh túm lấy tay Thang Chấp, mút hết máu dính trên ngón tay cậu.
Tay Từ Thăng lớn hơn Thang Chấp, khớp xương góc cạnh, nhìn có vẻ như là bàn tay sống trong nhung lụa.
Thang Chấp nhanh chóng nhớ đến món quà Từ Thăng trộm mất mà rõ ràng nó là tặng cho Thang Chấp, cảm thấy Từ Thăng có lúc rất ngốc nghếch, hơn nữa còn chẳng biết phải yêu đương thế nào.
Từ Thăng luôn rất rõ ràng tránh đi tầm mắt Thang Chấp, từ chối bốn mắt nhìn nhau, giống như là đối mắt quá lâu, Thang Chấp sẽ giễu cợt tấm lòng chân thật mà anh lỡ tiết lộ.
Nhưng Thang Chấp nghĩ cậu là người không có khả năng giễu cợt Từ Thăng nhất.
Thang Chấp nghĩ, cậu bằng lòng làm chim cánh cụt của Từ Thăng, dù là sống ở băng lạnh Nam Cực hay là trạm vũ trụ không gian mà Từ Thăng xếp lúc tám tuổi.
Bởi vì nếu như ra khỏi tàu để tác nghiệp mà chỉ có một người thì thật sự rất cô đơn.
Từ Thăng thì vô cùng cố chấp và bướng bỉnh, là một trạm trưởng khó nhằn hay bắt bẻ, tính tình hơi khó chịu một chút, nhưng lại rất dễ cảm thấy cô đơn (tuy rằng tuyệt đối không bao giờ thừa nhận).
Thang Chấp muốn đảm nhiệm chức vụ mà Từ Thăng giao cho cậu, vì Thang Chấp thật sự rất thích Từ Thăng, muốn làm cho Từ Thăng vui, muốn là người được Từ Thăng ôm khi ngủ.
“Từ Thăng…” Thang Chấp nhìn vào mắt anh, hỏi, “Ngày mai anh rảnh phải không.”
Từ Thăng nói với cậu “Phải”.
Thang Chấp liền nói: “Ngày mai chúng ta đi hẹn hò nhé?”
Từ Thăng giật mình, hỏi Thang Chấp: “Đi đâu?”
“Em vẫn chưa nghĩ ra…” Thang Chấp thành thật nói, “Ngày mai rồi tính.”
Thang Chấp nhìn biểu cảm của Từ Thăng hình như có hơi phức tạp, lập tức tự kiểm điểm: “Có phải là em tính toán chẳng có kế hoạch gì đúng không.”
“Không có.” Từ Thăng trả lời rất nhanh.
Anh cúi đầu, hôn lên môi Thang Chấp, giống như vốn dĩ chỉ định hôn một cái rồi thôi, nhưng không biết vì sao, cuối cùng lại hôn rất lâu, sau đó mới nói: “Em muốn đi đâu cũng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.