Vũ Cơ Đông Cung

Chương 1:




1.
Lúc thái tử nói muốn ban thưởng cho ta thì Cố Khanh Tuyết chạy vọt vào, nàng ta không nói gì cả mà vung tay cho ta một cái tát.
Nàng mắng ta là hồ ly tinh, nhảy múa lắc m.ô.n.g, nói ta vì muốn mê hoặc thái tử mà thấp hèn đến cùng cực.
Dù cho ta chỉ nghe theo lời thái tử, nhảy múa trong khuôn phép nhất định.
Nhưng Cố Khanh Tuyết vẫn cảm thấy tức giận.
Nàng nói: "Mặc đồ kiểu vậy, không phải là muốn quyến rũ thái tử sao?"
Tất cả mọi người trong Đông Cung đều biết rằng thái tử phi vừa hay ghen còn vừa nghĩ nhiều.
Nàng đã bước vào đầm rồng hang hổ, thế mà lại có suy nghĩ muốn cùng thái tử một đời một kiếp.
Chỉ mới đại hôn được hai năm mà số lần cãi vã của bọn họ đã đếm không xuể.
Dù thế nào thì hoàng hậu cũng muốn nhét vài thị thiếp cho thái tử hoặc là ban thưởng những nữ tử xinh đẹp làm ấm giường.
Chuyện này vốn cũng bình thường thôi.
Hơn nữa con nối dõi của đương kim thánh thượng ít ỏi, trên năm mươi tuổi mà chỉ có một vị hoàng tử duy nhất, chính là thái tử,
Hoàng gia cần khai chi tán diệp*.
*đâm chồi nảy lộc, ý là con đàn cháu đống.
Trọng trách này đương nhiên rơi vào người thái tử.
Mà hai năm nay, Cố Khanh Tuyết chưa từng mang thai.
Không chỉ mỗi thánh thượng mà các đại thần trong triều đã bắt đầu sốt ruột rồi, họ e sợ hoàng gia không có người nối dõi, nóng lòng muốn đưa mấy vị tiểu thiếp xinh đẹp vào Đông Cung.
Nhưng sau khi Cố Khanh Tuyết biết chuyện thì luôn ầm ĩ trong Đông Cung.
Khi còn trẻ, thái tử Chu Mục ái mộ nàng, đặt nàng ở trong tim, cho dù có khó chịu mỗi khi cãi nhau nhưng cuối cùng hắn cũng hạ mình để dỗ dành Cố Khanh Tuyết.
Nhưng dẫu sao Khả Mục cũng là thái tử được mọi người kính sợ.
Một hai lần còn thấy thú vị nhưng quá tam ba bận, ai cũng sẽ tức giận mà thôi.
Lần này hắn bực tức lắm rồi.
Mới vừa cãi nhau ầm ĩ xong, hắn muốn gọi người hiến vũ, ta mới có cơ hội đến bên cạnh hắn.
Sau khi Cố Khanh Tuyết biết chuyện, nàng lập tức vọt vào trong.
Mặt ta bị đánh tới mức đau rát.
Nhưng ta không dám phản bác...
Chỉ vì nàng là thái tử phi, là nữ nhân tôn quý nhất Đông Cung này.
Nàng muốn mạng của một vũ cơ, nó đơn giản như bóp c.h.ế.t một con kiến vậy.
Cho dù nàng luôn rêu rao khắp nơi cái thứ gọi là bình đẳng, nàng nói tất cả mọi người đều như nhau, không hề phân biệt nô tỳ hay chủ tử.
Cũng vào thời khắc này, nàng lại hoàn toàn quên mất những lời đó:
"Ngươi chỉ là một vũ cơ hạ tiện, thế mà dám dụ dỗ thái tử, quả nhiên là thứ không biết liêm sỉ!"
Cố Khanh Tuyết trút hết tất cả uất ức và tức giận lên trên người ta, cho dù đầu sỏ khiến nàng đau lòng chính là thái tử.
Ta quỳ trên mặt đất, không ngừng nhận sai, ta cực kỳ ngoan ngoãn, không hề nói một lời phản bác nào cả.
Cho dù ta không có sai nhưng ta cũng không thể nói được.
Nàng ương bướng, ta ngoan ngoãn.
Hai tính cách hoàn toàn đối lập đứng kế nhau.
Đến cả người ngồi phía trên uống rượu như Chu Mục, tự nhiên cũng có thể thấy một cách rõ ràng.
Chu Mục biết ta vô tội nhưng hắn cũng không thèm để ý xem ta có uất ức hay không.
Dù sao ta cũng chỉ là một vũ cơ tầm thường.
Nhưng hắn và Cố Khanh Tuyết vừa mới cãi nhau xong, hắn tới tìm ta cũng bởi vì giận dỗi nàng thôi. Hiện giờ thấy nàng thật sự tức giận, mỗi một câu một lời mắng chửi của nàng đều thâm độc, hiếm khi mà hắn đỡ lời thay ta:
"Cố Khanh Tuyết, nàng ấy là vũ cơ do mẫu hậu tặng ta. Không chỉ mỗi mình nàng ấy, trong Đông Cung còn có hơn mười mấy vũ cơ, nếu như ngày nào nàng cũng ghen tuông tranh giành như vậy thì làm sao có thể trở thành một vị thái tử phi chuẩn mực đây?"
Có lẽ là Chu Mục thấy hơi mệt mỏi.
Thời niên thiếu có yêu thích như thế nào thì bây giờ cũng đã làm phu thê hai năm rồi. Ngày ngày đều ở bên nhanh, ban đầu còn sẵn sàng dỗ dành, liên tục nói lời ngọt ngào với nàng.
Nhưng hai năm qua nàng chưa từng có con nối dòng.
Chính hắn cũng nóng vội.
Cố Khanh Tuyết không sinh thì cũng không sao.
Thế gian này có rất nhiều nữ tử nguyện ý sinh con đẻ cái cho hắn.
Tình yêu và thiên hạ.
Đối với một người đứng trên đỉnh danh vọng mà nói, trước giờ hắn đều phân biệt rất rõ ràng.
Đó là sứ mệnh của hắn.
Có thể là nàng không ngờ Chu Mục lại nói lời có sức sát thương như vậy.
Trên gương mặt tràn đầy ngạo khí của Cố Khanh Tuyết hiện lên vẻ không thể tin rồi sau đó hai dòng nước mắt lập tức trào ra.
Mỹ nhân rơi lệ, vừa thấy đã đau lòng.
Nàng chỉ rơi lệ chứ chẳng nói được một lời nào cả, chỉ lặng im nhìn Chu Mục. Dáng vẻ đau lòng hệt như bị bỏ rơi, không còn một chút xinh đẹp tươi vui nào như lúc xưa nữa.
Cố Khanh Tuyết không ngốc.
Ngày xưa dù có cáu kỉnh như thế nào thì nàng vẫn hiểu rằng bản thân mình cần dựa vào thái tử.
Chỉ là nàng quá uất ức rồi.
Nàng không ầm ĩ nữa, trong lòng chỉ cảm thấy uất ức mà thôi.
Sau đó dùng nước mắt để làm công cụ chứng minh cho mọi người thấy tấm chân tình của nàng đối với thái tử.
Nước mắt của nàng khiến Chu Mục yếu lòng rồi.
Không thể để chuyện này xảy ra được.
Cho nên ngay khoảnh khắc lúc Chu Mục dao động, sắp mềm lòng, muốn mở miệng làm hòa thì ta cúi đầu thật sâu về phía Cố Khanh Tuyết, y phục trên vai thuận thế trượt xuống, bả vai ta lộ ra.
Nơi đó còn có một chấm đỏ hồng khi ta đến.
Da thịt của ta luôn trắng nõn, một chấm đỏ hồng như vậy tựa như hoa mai nở rộ, luôn có thể gợi cho người ta vô vàng hình ảnh:
"Tất cả là do lỗi của nô tỳ, thỉnh thái tử phi trách phạt."
Bởi vì ta ngắt lời nên ánh mắt nàng dừng trên người ta, liếc mắt đã nhìn thấy phần xiêm y bị trượt xuống, lại còn thấy rõ chấm đỏ hồng nữa. Cố Khanh Tuyết lặng lẽ rơi lệ lúc nãy giờ đã trở nên tức giận không thôi, nàng hung hăng đá một cước vào vai ta.
Nàng quá nóng tính, thế nên đã quên đạo lý một vừa hai phải, thấy cá đầy thì phải thu lưới sớm.
Cố Khanh Tuyết trừng mắt nhìn ta: "Ngươi là cái thá gì chứ, xứng tranh với ta sao!"
Bất ngờ tới mức không ai kịp đề phòng.
Ta bị đạp ngã trên mặt đất.
Bả vai rất đau nhưng nhìn ánh mắt tức giận của Chu Mục, ta chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng, ngay cả đau đớn cũng lập tức biến mất hoàn toàn.
Đúng, phải là như thế này.
Phải tiếp tục ương bướng, hung hãn trước mặt Chu Mục, sau đó mài mòn tình yêu trong lòng hắn từng chút từng chút một, cuối cùng chỉ còn lại cãi vả và thất vọng tới mức chẳng còn sót lại cảm giác rung động lúc trước nữa.
Lan nhân nhứ quả*, đây là câu mẫu thân từng dạy cho ta.
*câu này nghĩa là hôn nhân lúc đầu rất ngọt ngào, về sau thì chỉ còn đau khổ, cuối cùng là ly dị.
Chu Mục đã uống chút rượu, vốn không còn tỉnh táo như thường ngày, hắn lộ ra lửa giận. Ngày thường, hắn vốn giấu lời muốn nói ở tận dưới đáy lòng, không dám phanh phui tất cả vì sợ nói lời thật lòng sẽ tổn thương nàng.
"Cô là thái tử đương triều, cô lệnh vũ cơ khiêu vũ giải sầu mà nàng cũng náo loạn như vậy, thậm chí là động thủ đánh người, không hề có chút phong phạm của thái tử phi, nàng thực sự cho rằng cô không thể thiếu nàng sao?"
Vừa nghe lời này, Cố Khanh Tuyết tựa như là bị chọc giận vậy.
Nàng chỉ tay vào người ta, trong mắt mang theo vẻ cực kỳ chán ghét: "Được, tốt lắm, có bản lĩnh thì chàng nạng nạp ta làm thiếp đi. Chàng tưởng rằng ta cần cái chức thái tử phi này chắc!"
Hai người cãi nhau càng lúc càng lớn.
Ta vẫn luôn quỳ trên mặt đất, cứ lẳng lặng nhìn hai người bọn họ tranh cãi với nhau, nhìn Cố Khanh Tuyết đẩy người yêu nàng ra xa từng bước từng bước một.
Tốt quá.
Chu Mục đi từ trên xuống.
Tựa như là cố ý chọc giận nàng ấy, hắn ôm ta từ dưới đất lên rồi đi thẳng vào tẩm điện phía sau:
"Nếu nàng đã không cần, vậy hôm nay cô liền nạp nàng ấy!"
Cố Khanh Tuyết vẫn còn đứng yên một chỗ, đương nhiên là tức đến đỏ mắt. Thế nhưng nàng vẫn không chịu khuất phục như cũ, thậm chí còn rống to lên: "Được lắm, chàng tưởng ta thực sự để ý sao!"
Dứt lời, nàng ôm mặt vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Lúc này, Chu Mục đã ôm ta tới giường.
Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng nhỏ, Chu Mục chỉ ngồi yên bên cạnh ta, không hề có động tác gì khác.
Trong lòng hắn ngập tràn lửa giận, thế nhưng vẫn không muốn nhận thua trước.
Nhưng ánh mắt của hắn, từ đầu đến cuối vẫn nhìn đại điện trống không bên ngoài.
Dù sao cũng là tình cảm nhiều năm.
Người đã ở trong tim mình từ thuở niên thiếu, đến giờ đã thành thân được hai năm, chỉ mới hai năm mà đã cãi vã dữ dội như thế nhưng dù thế nào thì vẫn còn yêu.
Ta đưa tay chỉnh lại xiêm y, ta cũng lấy túi hương lúc trước để sẵn vào ngực ra treo bên hông.
Sau đó ta leo xuống giường và hành lễ với hắn:
"Thái tử nghỉ ngơi sớm đi ạ, nô tì lui xuống trước."
Có thể là nghe được giọng nói của ta, dường như hắn đã phục hồi tinh thần lại. Hắn ngước mắt nhìn ta, trong đôi mắt ấy dường như có chút tò mò nhưng phần lớn là khó hiểu.
Hắn nhìn ta rồi cười: "Sao thế, ngươi không muốn được thị tẩm sao?"
Nữ nhân trong Đông Cung đều mong được thái tử sủng hạnh.
Cho dù không có danh phận nhưng đợi sau khi thái tử đăng cơ thì theo luật lệ đã có từ xưa, nữ nhân được nhận nhiều ân sủng sẽ trở thành chủ tử trong hậu cung một cách danh chính ngôn thuận.
Đó chính là bay lên ngọn cây, biến thành phượng hoàng.
Nếu may mắn hơn thì còn có thể hạ sinh hoàng tử.
Nếu hoàng tử có triển vọng một chút, biết đâu ngày sau còn được trở thành thái hậu, trở thành nữ nhân tôn quý nhất vương triều này.
Cho nên được thái tử sủng hạnh, được thị tẩm là thứ mà tất cả những nữ nhân trong Đông Cung này mong đợi từng ngày.
Ta cũng muốn nhưng không thể để hắn nhìn ra được.
Nơi nơi trên mặt đất đều là hoa mẫu đan, vậy thì chỉ có một đóa bạch liên độc nhất không giống ai xuất hiện mới có thể nổi bật được nét đẹp gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Dị biệt lại còn duy nhất, khác biệt luôn luôn khiến người ta phải chú ý.
Con người mà.
Ai cũng thế, người càng đặc biệt thì càng khiến người ta để tâm hơn.
Ta nở một nụ cười khéo léo: "Lòng thái tử không ở nơi của nô tỳ, đương nhiên nô tỳ sẽ không có ý nghĩ quá phận."
Chu Mục nghe lời ta nói xong thì có hơi trầm mặc. Hắn lẳng lặng nhìn ta một cái nhưng ánh mắt hoàn toàn khác với lúc hắn nhìn ta nhảy múa, lúc này ta cảm thấy ánh mắt của hắn nghiêm túc hơn.
Chí ít là hiện tại ta đã thật sự lọt vào mắt xanh của hắn.
Hắn khẽ cười.
Sau đó cầm tay ta rồi hỏi: "Nàng rất hiểu lòng người, nàng tên gì?"
Ta rũ mắt xuống nhìn đôi tay đang nắm vào nhau, kìm nén cảm xúc trong nội tâm, ngoan ngoãn trả lời:
"Nô tỳ là Thẩm Khuynh Dung."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.