Vũ Cơ Đông Cung

Chương 12:




23.
Sau khi Cố Khanh Tuyết rời khỏi, Chu Mục trầm mặc hơn rất nhiều.
Thời điểm Kinh Thành rơi trận tuyết đầu mùa.
Chu Mục đột nhiên sinh bệnh nặng, mê mang rất lâu cũng không chuyển biến tốt hơn, suốt ngày thuốc thang không rời miệng.
Mà ta hiện giờ là quý phi, thái hậu bệnh c.h.ế.t, ta đương nhiên là nữ tử tôn quý nhất trong hậu cung, đương nhiên tận tâm tận sức hầu hạ hắn.
Mỗi ngày hắn đều mê man hai canh giờ.
Mỗi khi tỉnh lại hắn đều sẽ thấy ta vội vội vàng vàng chăm sóc hắn.
"Khanh Tuyết đến đây, may mà có nàng bên cạnh ta."
Trong mắt Chu Mục lộ ra bi thương nhàn nhạt nhưng lúc này, ánh mắt hắn nhìn ta lại có thêm một chút chân tình.
Hắn muốn đưa tay chạm vào mặt ta nhưng mà không còn sức, mới vừa giơ lên đã buông thõng xuống.
Ta bưng bát thuốc vừa mới sắc, đặt trên môi thổi thổi:
"Uống xong thuốc thì sẽ tốt hơn thôi."
Hắn gật đầu, thuốc đắng như thế mà hắn uống hết sạch.
Ta nhìn thoáng qua chén thuốc đã không còn gì, lại nhìn Chu Mục đang chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ, bất thình lình mở miệng: "Cố Khanh Tuyết không có rời khỏi Kinh Thành."
Chu Mục đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào ta.
Ngược lại, ta tự nói:
"Ta trục xuất nàng ta khỏi hoàng cung, trước lúc nàng ta ra khỏi thành thì ta đã phái người trói nàng ta lại. Sau đó ta tìm đồ tể tốt nhất Kinh Thành, sai hắn ta l.ó.c từng lớp từng lớp t.h.ị.t trên người Cố Khanh Tuyết xuống."
"Vậy vẫn chưa đủ, lúc nàng ấy sắp c.h.ế.t, ta đã dùng nhân sâm tốt nhất để giữ m.ạ.n.g của nàng ta lại. Sau đó ta dùng r..o.i có gai q.u.ấ.t cho nàng ta t.r.ầ.y d.a t.r.ó.c t.h.ị.t."
Ta vẫn còn muốn tiếp tục nói cho xong, nói rằng thời gian này ta đã h.à.n.h h.ạ Cố Khanh Tuyết như thế nào, đ.ư.a nàng ta tới gần cái c.h.ế.t từng bước từng bước như thế nào nhưng mà Chu Mục đã ngắt lời của ta:
"Thẩm Khuynh Dung, ngươi điên rồi sao? Trẫm chỉ lệnh ngươi đuổi nàng ra khỏi Kinh Thành, không phải muốn ngươi lấy m.ạ.n.g nàng!"
Hắn khàn giọng gào thét nhưng mà dùng sức hét lên quá nhiều nên sau đó đã lập tức bị ho khan một cách kịch liệt.
Thế nên lúc hắn muốn gào rống một lần nữa lại phát hiện bây giờ ngay cả nói chuyện cũng khó.
Hắn ho ra m.á.u.
Ta dùng khăn lau sạch sẽ m.á.u ở khóe miệng cho hắn:
"G.i.ế.t người đền mạng, đây là đạo lý bất biến. Cố Khanh Tuyết vì chuyện riêng mà đoạt ngựa của phụ thân ta, hại mẫu thân ta khó sinh, c..h..ế.t trên giường, nàng còn g.i.ế.t cả phụ thân ta. Sau tất cả, ngươi lại ban cho phụ thân một tội danh ám sát thái tử phi tương lại, làm ta muốn nhặt x.á.c ông ấy cũng không được."
Thù hận ngập trời như vậy, làm sao ta có thể để Cố Khanh Tuyết dễ c.h.ế.t như vậy chứ?
Ta cúi người nhìn hắn, càng cười càng điên cuồng: "Ngươi có biết nàng c.h.ế.t như thế nào không? Ai bảo nàng ta cướp ngựa của phụ thân ta chứ, ta cho nàng c.h.ế.t dưới vó ngựa, trở thành một đống t.h.ị.t n.á.t."
Vui lắm đó nha.
Ta nghe tiếng nàng gào thét trong đau khổ, nói cái gì mà để lại cho nàng ta một đường sống. Nàng nói chỉ cần ở lại thế giới này đủ mười năm là có thể hoàn thành nhiệm vụ, có thể thoát khỏi thế giới này rồi, sẽ được trở về nơi xưa chốn cũ mà nàng từng sinh sống.
Thời hạn mười năm chỉ còn có vài ngày là đến.
Trong khoảnh khắc nàng đang đếm ngược để rời đi đó, ta cho những con ngựa điên lao tới, nghiền tới nghiền lui trên người nàng, cắt đứt con đường về nhà của nàng ta.
Giống như nàng đã từng phá hủy nhà của ta vậy.
Ai cũng không có tư cách sống hạnh phúc tại thế giới này.
Ta không được, nàng lại càng không.
Về nhà?
Dựa vào cái gì mà nàng còn được về nhà!
"Đồ điên, Thẩm Khuynh Dung, ngươi là đồ điên!"
Chu Mục trừng mắt nhìn ta chằm chằm, hận không thể trực tiếp bóp c.h.ế.t ta nhưng hắn đã dần dần phát hiện hai tay của hắn đã không còn sức, cả người chỉ có thể nằm trên giường một cách bất lực.
"Tức giận như vậy làm gì chứ?"
Ta khẽ cười, sau đó chỉ vào bát thuốc hắn đã uống cạn: "Những phần t.h.ị.t bị nghiền nát đó đều được để vào trong bát thuốc của ngươi đó. Không phải các ngươi thề non hẹn biển, hai ngươi nói cả đời sẽ không xa rời nhau sao? Ta sẽ tác thành cho hai người, ha ha ha..."
Chu Mục nghe lời nói của ta xong, vẻ mặt lập tức đờ đẫn, sau đó điên cuồng nôn mửa.
Nhưng mà ta đã đưa khăn tay nhét vào miệng hắn trước.
Tay hắn không còn sức, ngoại trừ dùng ánh mắt trừng ta thì chẳng thể phản kháng được gì cả.
"Hai năm qua, mỗi ngày ta đều tự tay đưa canh thuốc cho ngươi uống, cuối cùng cũng phát huy tác dụng rồi."
G.i.ế.t người thì đ.ề.n m.ạ.ng
Cố Khanh Tuyết đã trả giá cho hành động của nàng ta.
"Còn về phần ngươi, ngươi cứ yên tâm nhắm mắt xuôi tay đi."
Thuốc kia đã bắt đầu phát huy tác dụng, miệng hắn còn ngậm một cái khăn nhưng vẫn không ngừng hộc m.á.u ra ngoài, yết hầu hắn nức nở tựa như muốn phát ra tiếng.
Nhưng cho đến cuối cùng, hắn cũng chỉ trừng to đôi mắt đầy thù hận nhìn ta.
Còn ta thì nở nụ cười đến điên cuồng với hắn:
"Yên tâm, giang sơn này to như vậy, ta sẽ giúp ngươi trông chừng nó thật tốt."
Hắn, c.h.ế.t không nhắm mắt.
Mà ta, cuối cùng cũng b.á.o được thù.
24.
Ta trở thành thái hậu.
Huyên Nhi còn quá nhỏ nhưng lại là hoàng tử duy nhất.
Cho nên khi Đế vương băng hà, vị hoàng thượng sơ sinh còn trong tã lót, chưa biết gì cả được ta bế trên tay và ngồi vào ghế rồng, nhận sự bái lạy của triều thần, trở thành tân Đế vương của vương triều này.
Mà nhà mẹ của ta, sau khi được truy phong thì liên tục nhận hương khói.
25.
Huyên Hòa năm thứ nhất.
Đế Vương nhỏ tuổi, thái hậu Thẩm thị nắm quyền trong tay
Từ đó về sau... Khởi đầu mười lăm năm buông rèm chấp chính.
__________HẾT TRUYỆN_____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.