Vũ Cơ Đông Cung

Chương 8:




13.
Cố Khanh Tuyết vừa mới ngồi vững nhờ cái thai thì tin tức Hứa Hòa có thai đã truyền ra ngoài.
Liên tiếp có hai vị phi tần trong hậu cung mang thai, thời gian này nụ cười trên mặt Chu Mục chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi được.
Ta mang canh bổ đến cho hắn.
Hắn sẽ vỗ vỗ tay của ta, sau đó nở nụ cười ôn hòa: "Sau này hai vị hoàng tử sinh ra rồi thì hoàng cung quạnh quẽ này sẽ dần náo nhiệt hơn."
Ta cười phụ họa, sau đó đi Ngự Hoa Viên tản bộ với hắn.
Hậu cung cũng không có người mới vào, hiện giờ Cố Khanh Tuyết và Hứa Hòa mang thai cùng lúc, hai người này đều muốn bảo vệ bụng mình, thế nên thời gian ta bầu bạn cùng Chu Mục cũng nhiều hơn.
Nhưng mà ta vừa đến Ngự Hoa Viên đã thấy Hứa Hòa ăn mặc lộng lẫy đi đến.
Mấy ngày trước gọi nhau tỷ tỷ muội muội, thế mà giờ vừa gặp nhau ở Ngự Hoa Viên, chỉ vừa đi đến bên cạnh ta mà nàng ấy đã tự ngã xuống đất.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, ngay cả cung nữ và thái giám cũng rối bời, họ vội vàng đỡ nàng ấy đứng dậy từ dưới đất.
"Tỷ tỷ, vì sao tỷ phải đẩy ta?"
Nàng ấy núp trong lòng Chu Mục, dùng tay che bụng dưới, sau đó nhìn ta với hai hàng nước mắt.
Hành động vụng về như vậy, dù là thái giám và cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn nhau.
Chu Mục cũng sửng sốt trong chốc lát.
Dù sao chuyện này xảy ra quá mức đột ngột, ngoại trừ lời nói vu khống ở đầu môi ra, những người khác hoàn toàn không chú ý rằng rốt cuộc nàng bị ta đẩy ngã hay là nàng tự ngã.
Thấy không ai phản ứng, Hứa Hòa vừa khóc vừa nói tiếp: "Thần thiếp đang mang thai hoàng tử, xin bệ hạ phải làm chủ cho thần thiếp."
Trong hậu cung này, nữ tử mang thai luôn lớn hơn một chút.
Dù cho bản thân ta không có sai nhưng vì để ổn định cảm xúc cho nàng ấy nên ta vẫn bị phạt.
Ta bị phạt quỳ trên đường nhỏ ở Ngự Hoa Viên suốt một canh giờ.
Đây là do chính miệng Chu Mục trừng phạt ta: "Nàng ấy yếu ớt lại còn đang mang long thai. Bất kể việc này là thế nào thì tâm trạng nàng ấy thoải mái mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ."
Ngụ ý rằng dù cho chân tướng ra sao thì ta phải đội cái nồi này.
Ta nhìn Chu Mục trước mắt, đã ở cùng nhau hơn nửa năm cũng coi như là phu quân trên danh nghĩa của ta. Có khi chúng ta cũng quấn quýt bên nhau, hắn nói muốn đối xử với ta như châu như ngọc.
Nhưng vừa quay đầu đã dễ dàng giẫm tôn nghiêm của ta ở dưới chân.
Dù sao ta cũng không quan trọng mà nữ nhân hắn để tâm đến tận bây giờ chỉ có một mình Cố Khanh Tuyết mà thôi.
Hắn để tâm đến...
Hắn có thể vì thanh danh của nàng ta mà cho phụ thân ta gánh tội danh ám sát thái tử phi tương lai trên lưng, để ông ấy phải c.h.ế.t trong sự thóa mạ của vạn dân, t.h.i t.h.ể của ông ấy chỉ có thể nằm ở bãi tha ma, mà ta muốn nhặt x.á.c cho phụ thân cũng không thể làm được.
Chỉ có thể lập một cái bài vị, sau đó dựng một ngôi mộ chôn di vật và quần áo.
Đây là sự khác nhau giữa thích và yêu.
Quả thật khiến người ta thất vọng và đau khổ đến tột cùng.
Ta kìm nén tâm tư lại, không để những cảm xúc này bộc phát ra ngoài. Dù sao ta vẫn phải duy trì hình tượng ngoan ngoãn hiểu chuyện ở trước mặt hắn, sau khi gật đầu thì ta lập tức quỳ thẳng lưng ở đó.
Cũng không hề ngại những cung nữ thái giám nhìn thấy.
Ta không thèm quan tâm gọi là tự tôn, càng không cảm thấy như vậy là xấu hổ.
Dù sao cũng có đáng giá mấy đồng đâu.
Trước lúc Hứa Hòa rời khỏi, nàng nói với ta bằng âm thanh chỉ có hai người nghe được: "Quả thật nữ tử hậu cung có thể liên minh với nhau nhưng hôm nay ta đã có long thai, đây là lợi thế lớn nhất của ta. Đương nhiên, ta cũng không cần kết minh với người khác để tranh giành tình cảm."
Nàng ấy đã muốn lật mặt rồi, nụ cười vô cùng thâm độc.
Ta ngửa đầu nhìn nàng, mắng nàng ngu xuẩn:
"Cùng nhau hoài thai nhưng là hai người khác nhau sinh con. Ngươi cảm thấy bản thân mình có thể so sánh với Cố Khanh Tuyết sao?"
Nàng ấy vốn còn muốn tiếp tục cười nhạo ta nhưng vừa nghe lời này thì nụ cười trên mặt đông cứng lại ngay lập tức.
"Hứa Hòa, ngươi vui sớm quá rồi."
14.
Ta vốn tưởng rằng Hứa Hòa là người thông minh, lại không ngờ rằng nàng ấy tính kế người khác bằng phương pháp ngu ngốc nhất.
Trong đình hóng mát ở Ngự Hoa Viên, Hứa Hòa ung dung thản nhiên tới gần Cố Khanh Tuyết, muốn tạo ra va chạm khiến người kia rơi thẳng vào hồ, sau đó để nàng ấy sẩy thai.
Khi Cố Khanh Tuyết phát giác ra chuyện thì cả người đã rơi khỏi chòi nghỉ mát. Tay phải nàng ta với vào hư không một cái, lại tóm trúng tay áo của Hứa Hòa, kéo nàng ấy rơi thẳng xuống cùng mình.
Hai tiếng "tỏm tỏm" vang lên, chỉ trong tích tắc mà cung nữ và thái giám ở trong chòi nghỉ mát đã rối tung rối bời, từng người nhảy xuống hồ giống như thả bánh bao vào nồi vậy.
không một ai chú ý đến ta.
Ta lấy một chuỗi ngọc trai ở trong ống tay áo ra, rồi dùng tay áo che lại, sau đó dùng lực kéo đứt dây.
Hạt châu rơi đầy trên đất.
Có vài viên bị người ta dẫm trúng, vỡ tan tành, có vài viên lăn vài vòng, cuối cùng dừng ở đình nghỉ mắt sáng sủa.
Hai phi tần rơi xuống nước cùng lúc.
Chu Mục vốn đang xử lý chuyện triều chính ở thư phòng, vừa nghe tin này đã vội vàng chạy qua đây.
Lúc hắn vừa tới, Cố Khanh Tuyết và Hứa Hòa đều đã được đưa vào trong cung điện gần đó.
Chu Mục vừa tới đã vội vàng chạy đến bên cạnh giường Cố Khanh Tuyết. Cố Khanh Tuyết nằm ở trên giường, cả người ướt đẫm, sắc mặt tái mét, bàn tay vẫn luôn đè vào bụng dưới, nức nở than đau.
Mà thân dưới của nàng cũng đã có màu đỏ:
"Hài tử, hài tử của ta..."
Cố Khanh Tuyết đau tới mức ý thức đã hơi mơ hồ nhưng nàng vẫn cầm được tay Chu Mục: "Đều do tiện nhân kia, là nàng đẩy ta, chàng g.i.ế.t nàng giúp ta đi, g.i.ế.t nàng đi!"
Chu Mục liên tục gật đầu, hốc mắt cũng đã hồng hồng, nghẹn ngào nói được.
Mà Hứa Hòa ở một gian phòng khác có lẽ cũng không giữ được hài tử.
Phương thuốc lúc trước chỉ có thể khiến người ta mang thai nhưng gần như không có khả năng chờ tới lúc sinh con, hơn nữa khi sanh non thì còn có thể tổn thương cơ thể mẹ nữa.
Trước khi đưa phương thuốc đó, ta đã không ngừng nhắc nhở Hứa Hòa.
Là do nàng ta quá tham lam thôi.
Mắt thấy hài tử mình đã không còn, thù hận trong lòng Hứa Hòa dâng cao vô cùng, đương nhiên nàng ấy sẽ không thừa nhận mình đẩy Cố Khanh TUyết mà là khóc lóc nói Cố Khanh Tuyết đẩy nàng.
"Lời nói của hai người khác nhau, những cung nữ thái giám cũng không để ý, vì vậy cũng không có cách nào phán quyết xem cuối cùng là ai nói dối."
Chu Mục đứng ở trong chòi nghỉ mát, đưa mắt nhìn bốn phía nơi các nàng rơi xuống.
Ta đứng sau lưng hắn và lặp lại lời của Hứa Hòa một lần nữa. Động tác của Hứa Hòa quá đột ngột, những thái giám cung nữ ở đó đang cúi đầu nên không biết rốt cuộc là ai đẩy ai.
Chỉ cần cố chấp không thừa nhận, vậy thì không có chứng cứ.
"Hứa Hòa muội muội nói lúc đó nàng ấy đang đứng bên cạnh chòi nghỉ mát, mới vừa đi hai bước thì đột nhiên trượt chân một cái, không biết là giẫm trúng gì đó hay là bị người ta đẩy nữa. Tóm lại, nàng ấy nói bản thân vô tội, cũng chưa từng đẩy quý phi nương nương."
Chu Mục mãi vẫn không nói gì, rất lâu sau, hắn mới quay đầu nhìn ta: "Trẫm và Khanh Tuyết trông mong lâu như vậy mới có một hài tử, nàng ấy tuyệt đối sẽ không dùng đứa nhỏ này hãm hại người khác đâu."
Chỉ một câu đã tuyên án tử hình Hứa Hòa.
Nhưng mà thánh chỉ ban thưởng t.ự s.á.t còn chưa truyền xuống thì đã có cung nữ nhặt được một viên trân chân ở góc sáng sủa ngay đình nghỉ mát, sau đó đưa đến tay ta.
"Viên đông châu này có hơi quen mắt."
Ánh mắt Chu Mục rơi vào viên đông châu trên tay ta, trước đó trong mắt hắn tràn đầy kiên định nhưng vào giây phút này đã bị dao động, sau đó hiện lên một chút đau khổ.
"Nàng vừa nói Hứa Hòa nói giẫm lên thứ gì đó nên trượt ngã?"
Ta gật đầu.
Sau đó tựa như là đột nhiên phát hiện ra gì đó, ta đưa tay che miệng lại:
"Chẳng lẽ, là những viên đông châu này sao?"
15.
Thánh chỉ ban c.h.ế.t bị thu về.
Hứa Hòa không c.h.ế.t, nàng được đưa về cung của mình để tịnh dưỡng.
Nhưng mà Cố Khanh Tuyết vẫn chưa biết được, có lẽ vì để nàng ta an tâm nên Chu Mục lệnh cho mọi người phong tỏa tin tức này, chỉ nói cho nàng biết rằng HỨa Hòa đã đền mạng.
"Bệ hạ không ban c.h.ế.t cho Hứa Hòa muội muội, vậy là đã nhận định nàng ấy vô tội. Thế nhưng vì sao lại phong tỏa tin tức này, không cho người nói cho quý phi nương nương vậy?"
Ta đua canh thuốc, nhìn Chu Mục trước mắt đã tiều tụy chỉ sau một đêm.
Hắn luôn tâm tâm niệm niệm muốn một vị hoàng tử.
Trông chờ lâu như thế, không dễ gì hai vị phi tần mới có thai, kết quả lại đồng thời sinh non, đả kích này đối với hắn là quá lớn.
Nếu đám đại thần trong triều kia mà biết được, e rằng sẽ không ngừng dâng tấu thư.
Chu Mục nắm chặt viên đông châu trong tay, không biết là đang nghĩ gì, qua một hồi lâu hắn mới mở miệng: "Địa vị của Hứa Hòa và Khanh Tuyết trong lòng trẫm không giống nhau. Cho dù Khanh Tuyết... Thì nàng vẫn là nữ tử trẫm yêu thương nhất, trẫm đã đồng ý với nàng rằng cả đời này sẽ không phụ nàng ấy!"
Lời nói của hắn vô cùng kiên định, cực kỳ giống một nam nhân tình sâu nghĩa nặng.
Nhưng mà ta chỉ cảm thấy buồn cười.
Ta cúi đầu nhìn canh thuốc đang tỏa khói trước mặt, giọng nói có hơi lạnh nhạt: "Không thể phụ nàng ấy, vậy thì mặc kệ nàng ấy l.ấ.y m.ạ.ng người khác sao?"
Chu Mục quay đầu nhìn về phía ta: "Người không quan trọng, không đáng nhắc tới."
"Nhưng Hứa Hòa muội muội có con của người."
Hắn lắc đầu: "Đó là do nàng ấy không có phước, không đủ năng lực sinh hạ hoàng tử cho trẫm."
Ta không nói nữa.
Ta nếu bản thân mình hỏi tiếp thì sẽ nhịn không được mà muốn g.i.ế.t người trước mắt này.
Nhưng bây giờ hắn vẫn chưa thể c.h.ế.t được.
Ta bưng canh thuốc đến trước mặt hắn: "Bệ hạ uống canh trước đi."
Hắn gật đầu:
"Nàng ngày ngày hầu hạ trẫm dùng canh thuốc, vất vả cho nàng rồi."
Không vất vả.
Một chút cũng không vất vả.
Nhìn hắn uống hết cả bát canh kia, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Tính tính thời gian.
Cũng sắp rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.