Chương 1032: Sầu cũ hận mới
- Cái gì? Xích Chiến Vân?
- Chiến Vương? Hắn chính là Chiến Vương!?
Đúng là Hỏa Liệt Thạch vừa nói ra, các võ giả ở đây đều kinh ngạc há hốc miệng, khiếp sợ không hiểu.
- Không nghĩ tới, đối thủ của Lâm Minh lại là Xích Chiến Vân!
Hỏa Liệt Thạch nhìn Chiến Vương trong hư ảnh của Hỏa Linh Kính, mắt đột nhiên trợn trừng, trong mắt dường như đều sắp phun ra lửa. Trước đó lão hoàn toàn không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy.
- Đúng rồi... thời điểm Xích Chiến Vân xông vào Huyễn Thần Trận năm đó, cũng là 29 tuổi, cho nên mới được dùng để làm đối thủ của Lâm Minh!
Lần đầu tiên Cổ Phượng thí luyện đều hoàn thành ở đệ tử dưới 33 tuổi, mà tình huống phổ biến nhất là với 28 tuổi đến 31 tuổi, vì thời điểm này, lĩnh ngộ của võ giả về lực lượng pháp tắc đã đủ quy mô; còn tu vi thì Mệnh Vẫn tầng 7, 8, 9, tới tham gia thí luyện là lĩnh ngộ nhiều nhất, hiệu quả tốt nhất.
Nếu quá sớm, lực lĩnh ngộ không đủ, thu hoạch có hạn; nếu quá chậm, cơ sở đã định hình, hiệu quả cũng không tốt.
Bởi vậy Xích Chiến Vân và Lâm Minh là cùng số tuổi khi đi vào Huyễn Thần Trận, nói là trùng hợp, cũng không trùng hợp.
Mà Huyễn Thần Trận sẽ ghi lại tư liệu của mỗi người khi vượt qua cửa ải, đưa bọn họ hoàn mỹ trở lại thành hư ảnh năng lượng như cũ, Lâm Minh cùng số tuổi với Xích Chiến Vân, tự nhiên phải gặp nhau.
Đây là một trận quyết đấu giữa cường giả tuyệt thế 4 vạn năm trước, với thiên tài hiện nay!
Xích Chiến Vân là ai? Là Chiến Vương của 4 vạn năm trước, là con của Giới vương, hiện giờ là Xích Long sứ của Xích Quang giới! Địa vị quyền thế thậm chí cao hơn tộc trưởng đương nhiệm của Phượng tộc thượng cổ, nhân vật như vậy, ở thời điểm hắn còn trẻ, phải cường đại đến cỡ nào?
Nên biết rằng, giới cao tầng của Phượng tộc thượng cổ hiện giờ, ở năm đó cũng có không ít người từng bị Chiến Vương nghiền ép, chênh lệch rất rõ ràng!
- Lâm Minh có thể thắng được sao? Đối thủ dĩ nhiên là Chiến Vương!
- Ta thấy thực mong manh! Chiến Vương này quá lợi hại, là con của Giới vương đó!
- Quả thật khó thắng! Tuy nhiên, cũng không phải không có lực chiến một trận! Tốt xấu gì Lâm Minh cũng là thiên tài mấy vạn năm mới xuất hiện của Phượng tộc thượng cổ ta!
- Buồn cười ta còn tưởng rằng Lâm Minh có thể rất thuận lợi thông qua Thiên Nhân Trảm, hiện tại mới biết độ khó của Thiên Nhân Trảm này biến thái biết bao! Hơn nữa, Thiên Nhân Trảm của Lâm Minh, còn khó hoàn thành hơn Chiến Vương ở 4 vạn năm trước!
Bốn vạn năm trước Xích Chiến Vân chiến thắng đối thủ giành được thành tựu Thiên Nhân Trảm, hiện tại Lâm Minh lại phải đối mặt với bản thân Xích Chiến Vân. Độ khó đương nhiên còn lớn hơn nữa!
- Xem kết quả đi! Đây là một trận long tranh hổ đấu. Nếu Lâm Minh thật có thể thắng, vậy quá lợi hại rồi! Cho dù không thắng được, có thể đại chiến mấy chục hiệp cùng Xích Chiến Vân, cũng có thể lưu danh muôn đời nha!
Trong lúc mọi người đang nhao nhao bàn tán, Lâm Minh ở trong Huyễn Thần Trận đương nhiên không nghe được, hắn chỉ là đang quan sát đối thủ của mình.
- Tu vi Mệnh Vẫn tầng tám ư?
Lâm Minh hơi hơi ngạc nhiên, vốn tưởng rằng, đối thủ lần này tất nhiên vượt qua Cửu Vẫn, thậm chí có thể là Thần Hải, không nghĩ tới chỉ là Mệnh Vẫn tầng tám!
29 tuổi Mệnh Vẫn tầng tám, tốc độ tu luyện này đối với thiên tài tuyệt đỉnh mà nói không tính là mau.
Nhưng, Lâm Minh tuyệt đối sẽ không vì vậy mà khinh thường đối phương, tốc độ tu luyện không phải là hết thảy. Trên thế giới này còn có không ít thiên tài tuyệt đỉnh, ở thời điểm Mệnh Vẫn tầng tám cố ý áp chế tu vi, ngưng lại thời gian vài năm, liều mạng lĩnh ngộ pháp tắc, củng cố cơ sở, như vậy vừa đột phá Cửu Vẫn sẽ nhận được pháp tắc thanh tẩy, tiềm long thăng thiên!
Người trước mắt này, chỉ sợ cũng là hạng người đó!
- Ha ha ha! Thật không nghĩ tới, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người đi tới đây! Phượng tộc thượng cổ không kém cõi như ta nghĩ nha!
Xích Chiến Vân nhìn Lâm Minh, đột nhiên cười lên ha hả nói. Lâm Minh khẽ nhíu mày: giọng điệu của người này thật cuồng ngạo, hơn nữa nghe ý của hắn, dường như không phải người của Phượng tộc thượng cổ.
- Hãy xưng tên ra đi! Năm đó thời điểm bổn vương hoàn thành Thiên Nhân Trảm Huyễn Thần Trận, cái gọi là các thiên tài cùng cấp thí luyện, quả thực không đạt chỉ tiêu; ở trong mắt bổn vương đều là một đám rác rưởi, vậy mà cũng dám xưng thiên chi kiêu tử... Thật buồn cười! Bổn vương cố ý để lại một lũ thần niệm, muốn nhìn xem ngày sau Phượng tộc thượng cổ còn có thiên tài nào miễn cưỡng vượt qua hay không? Tuy nhiên ta thực thất vọng: Bốn vạn năm, một người cũng không có, ngươi, cũng miễn cưỡng có thể tính là một người. Mau báo tên của ngươi, ngươi có tư cách để bổn vương ghi nhớ tên của ngươi!
- Hả?
Lâm Minh vô cùng ngạc nhiên. Thông qua lời nói của Xích Chiến Vân vừa rồi, sao hắn có thể không đoán được thân phận của đối phương:
- Hóa ra ngài chính là Chiến Vương kia!
- Không sai! Đúng là bổn vương, Xích Chiến Vân!
Xích Chiến Vân nói xong cười rộ lên, trong tiếng cười tùy ý tràn ngập tự tin và ngông cuồng. Tuy nhiên, quả thật hắn có vốn để ngông cuồng!
Mà lúc này, ở ngoài Huyễn Thần Trận, Hỏa Liệt Thạch lại nghe nói tóc đều dựng thẳng lên! Thậm chí không khí ở bên cạnh Hỏa Liệt Thạch đều vì độ nóng rực mà vặn vẹo lên. Đây là bởi vì Hỏa Liệt Thạch phẫn nộ mà vô tình phát ra năng lượng hỏa, là xứng với cái tên nổi trận lôi đình.
Lão sao có thể không giận, theo như lời Xích Chiến Vân nói vừa rồi: “Cái gọi là các thiên tài cùng cấp thí luyện quả thực không đạt chỉ tiêu, ở trong mắt bổn vương đều là một đám rác rưởi, vậy mà cũng dám xưng thiên chi kiêu tử... Thật buồn cười!”, hiển nhiên những lời này cũng bao gồm bản thân Hỏa Liệt Thạch ở trong đó!
- Tốt! Tốt! Lão phu già đời như vậy, lần đầu tiên bị người nói thành là rác rưởi! Tốt lắm! Xích Chiến Vân! Ngươi thật cuồng ngạo! Hôm nay lão phu muốn nhìn xem ngươi có bao nhiêu lợi hại! Bốn vạn năm trước ngươi có thể đánh vào mặt chúng ta, sau bốn vạn năm, ngươi còn có bản lãnh đó hay không?!
Trên khuôn mặt già nua của Hỏa Liệt Thạch như là bốc cháy lên ngọn lửa. Thời điểm này nếu có người nào tới gần Hỏa Liệt Thạch trong vòng ba thước, khẳng định trong nháy mắt sẽ bị hóa thành tro bụi.
Nên biết rằng, bình thường thiên tài trong Huyễn Thần Trận đều là do trận pháp mô phỏng ra hư ảnh năng lượng, cho dù thần trí cũng là mô phỏng ra, nhưng Xích Chiến Vân đã nói, năm đó cố ý để lại một lũ thần niệm, nói cách khác, đối thủ trước mắt Lâm Minh đối mặt gần như tương đương với bản thân Xích Chiến Vân, lời Xích Chiến Vân nói, đương nhiên đại biểu ý tưởng chân thật của hắn.
Điều này sao có thể không làm cho Hỏa Liệt Thạch phẫn nộ? Năm đó Xích Chiến Vân lấy đi không ít tài nguyên của Phượng tộc thượng cổ, ngay cả tiểu Công chúa cũng cuỗm đi, lúc ấy không ít tuấn kiệt trẻ tuổi đều ôm một bụng phẫn nộ, muốn ở trong Cổ Phượng thí luyện đánh hạ uy phong của Xích Chiến Vân, kết quả bị đánh cho phù mặt cha mẹ đều không nhận ra. Hiện tại Xích Chiến Vân trực tiếp cười bọn họ là rác rưởi, điều này đúng là đâm trúng hoặc nói là đốt cháy vảy ngược của họ.
Dù là ai muốn nhịn cũng không thể nhịn!?
Lúc này Hương Hồ Vương, Kim Kiếm Tôn Sứ ở phía sau Hỏa Liệt Thạch, đều như ngừng lại hô hấp, như đứng trên đống lửa, như ngồi giữa đống than; còn Hỏa Ngự Long, Hỏa Bạch Ngọc cũng nhìn nhau cười khổ. Lão tổ tông của gia tộc họ Hỏa này tính tình giống như cái họ của lão, cũng không phải là nóng nảy bình thường!
Lão mà phát giận lên, trưởng lão trong tộc đều bị lão ở trước mặt mọi người mắng đến cẩu huyết lâm đầu, căn bản là không quan tâm tới chuyện mặt mũi ở trước mặt tiểu bối. Hiện tại Xích Chiến Vân trong Huyễn Thần Trận này có thể nói là đã nói điều không nên nói, làm điều không nên làm, đây là muốn cho Hỏa Liệt Thạch phẫn nộ mà!
Bọn họ có cảm giác hiện tại bên cạnh Hỏa Liệt Thạch chính là một ngọn núi lửa sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào. Thời điểm này tới gần lão, thực có thể sẽ rước xui xẻo, làm không tốt sẽ trở thành nơi trút giận của lão. Tuy nhiên bọn họ cũng không dám thối lui, chỉ có thể câm như hến.
- Chỉ mong Lâm Minh có thể đánh coi cho được, thua cũng không sao nhưng ngàn vạn đừng thua quá khó coi, ít nhất phải giao đấu mấy chục chiêu. Tốt nhất là có thể đả thương Xích Chiến Vân...
Hỏa Ngự Long nuốt một ngụm nước miếng, dùng chân nguyên truyền âm nói với Hỏa Bạch Ngọc ở bên cạnh.
Hỏa Bạch Ngọc cũng chỉ cười khổ nói:
- Đúng vậy! Bằng không một khi lão gia tức giận, hai chúng ta cũng không có trái cây ngon để ăn! Lão gia mà tức giận không phân biệt tốt xấu sẽ tìm người xả giận, chúng ta làm nơi trút giận có thể tính là trăm phần trăm. Hai chúng ta trước đây đã phạm không ít sai lầm, phải làm chút chuyện cho lão gia vui vẻ sẽ không truy cứu. Nếu không lão gia bùng phát lên lửa giận tìm chúng ta thanh toán, hai chúng ta đều chết chắc rồi!
“Ôi! Chỉ trông cậy vào Lâm Minh chia bớt chút tức giận, nếu hắn có thể làm cho lão tổ tông phát tiết ra lửa giận này, ngày sau việc tài nguyên của bộ nội vụ ta tùy tiện phê cho hắn.” Hỏa Ngự Long thầm nói trong lòng, chức vị của hắn đúng là Nội vụ sứ của Phượng tộc thượng cổ.
Mà lúc này, ở trong Huyễn Thần Trận, Lâm Minh đang chuẩn bị chiến đấu, ở trên bầu trời lại đột ngột vang lên một thanh âm già nua.
- Lâm Minh! Lão phu là Thái thượng trưởng lão Hỏa Liệt Thạch của Phượng tộc thượng cổ, cũng là đương kim tộc trưởng gia tộc họ Hỏa, ngươi nghe kỹ cho lão phu: trận chiến đấu này, bất kể như thế nào, phải đánh thắng cho lão phu! Liều mạng cũng phải thắng! Người tranh một hơi, phật tranh một nén nhang! Ngươi phải làm thiên tài tuyệt thế, phải đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hãy đánh cho tên Xích Chiến Vân kia răng rơi đầy đất cho lão tử, đánh cho cha mẹ hắn đều không nhận ra! Nếu ngươi có thể làm được, tinh huyết Phượng Hoàng liền lập tức cấp cho ngươi, ngoài ra, các loại tài nguyên, phượng huyết, nữ nhân huyết mạch tinh thuần, ngươi muốn cái gì có cái đó; Thánh hỏa di thư cho ngươi tận tình tìm hiểu thời gian một năm, Hỏa gia sẽ toàn lực duy trì ngươi hết thảy!
Thanh âm bất thình lình, khiến Lâm Minh nghe xong có chút ngẩn người: Thái thượng trưởng lão của Phượng tộc thượng cổ, tộc trưởng gia tộc họ Hỏa: Hỏa Liệt Thạch?
Này... Loại nhân vật tuyệt đỉnh này như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở Hỏa Linh tinh, hơn nữa còn chú ý tới mình thí luyện. Hơn nữa nghĩ lại một bộ lời nói gần như có thể nói là thô tục vừa rồi kia, trước còn tự xưng là “lão phu”, đến sau rõ ràng tự xưng là “lão tử”, nhất là cái gọi là “nữ nhân huyết mạch tinh thuần” đều nói ra, thật sự làm Lâm Minh dở khóc dở cười. Thái thượng trưởng lão trong ấn tượng của hắn bình thường đều là đức cao vọng trọng, ngồi trên địa vị cao, sao có thể thô tục phóng đãng như vậy! Hỏa Liệt Thạch này có cừu oán cùng Xích Chiến Vân chăng?
Tuy nhiên rất nhanh, Xích Chiến Vân ở trước mặt Lâm Minh liền đưa ra đáp án, hắn cười ha hả nói:
- Ta tưởng là ai, ngươi là tên ở 4 vạn năm trước, được xưng cái gì là Hỏa Sư Tử phải không? Bổn vương đối với ngươi cũng miễn cưỡng coi như có chút ấn tượng. Thật không nghĩ tới, bằng vào thực lực của ngươi năm đó như vậy, hiện giờ đều có thể bò lên tới Thái thượng trưởng lão của Phượng tộc thượng cổ. Xem ra Phượng tộc thượng cổ này thật sự là không được rồi, từ Hỏa Phần Thiên, Tiêu Đạo Cực những nhân vật tuyệt đỉnh này về sau, Phượng tộc thượng cổ các ngươi, thật đúng là một thế hệ không bằng một thế hệ!
Xích Chiến Vân vừa nói như thế, Hỏa Liệt Thạch càng phẫn nộ, lão nghiến răng nghiến lợi nói:
- Xích Chiến Vân! Phượng tộc thượng cổ ta được hay không được không phải ngươi định đoạt, hãy bớt sàm ngôn đi! Đối thủ của ngươi, chính là đệ tử của lão tử hiện tại, hôm nay lão tử cứ chờ xem, ngươi của quá khứ bị đệ tử của lão tử đánh cho cha mẹ đều không nhận ra!
Địa vị của Xích Chiến Vân hiện tại cũng đến gần Thánh chủ, tuy rằng Hỏa Liệt Thạch không bằng, nhưng với tính cách nóng như lửa, không sợ trời không sợ đất của lão, thì đâu có e ngại đắc tội với Xích Chiến Vân. Lão cũng không hỏi ý kiến của Lâm Minh, trực tiếp tiện nghi trở thành sư phụ của Lâm Minh, điều này làm cho Lâm Minh dở khóc dở cười...
- - - - - oOo- - - - -