Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1079: Gây khó khăn cho Hạ Long Ngâm Nguyệt Minh Chủ!




- Minh Ngọc nói rất hay! Có đạo lý!
Đại trưởng lão nghe được Bạch Minh Ngọc nói, tán dương không che dấu chút nào.
- Không tệ, chúng ta không trả cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả về là đang bảo vệ nó! Hơn nữa, những năm này chúng ta vì bảo vệ cho cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, cũng bỏ ra trả giá không nhỏ, mặc dù chúng ta nghiêm khắc phong tỏa hết thảy tin tức về cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, kiên quyết giữ bí mật, nhưng là thời gian lâu dài, tin tức vẫn là tiết lộ đi ra ngoài, một vạn năm trước, có một siêu cấp thế lực xuất thủ đối với Tiêu Dao Đảo chúng ta, mưu toan cướp đoạt cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, cũng là một cao thủ nửa bước Giới vương xuất thủ tương trợ do lão Cung chủ tốn hao giá tiền không nhỏ để mời tới, tự mình chủ trì trận pháp của Tiêu Dao cung, lúc này mới đánh lui siêu cấp thế lực kia, không có chúng ta, cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả làm sao giữ được?
Đại trưởng lão đột nhiên nhớ tới tràng chiến tranh nhấc lên vạn năm trước bởi vì cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, lại càng tìm được lý do để mình lưu cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả lại.
Từ khi bắt đầu đến hiện tại, Tiêu Hạo Thiên luôn luôn cũng thờ ơ lạnh nhạt, cho đến khi đại trưởng lão nhắc tới đại chiến vạn năm trước, hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Thật ra thì có chuyện che giấu các ngươi, tràng tông môn đại chiến một vạn năm trước, cao nhân xuất thủ tương trợ cũng không phải là phụ thân ta tiêu tốn một số tiền lớn mời tới, mà là bởi vì người nọ có quan hệ không phải là nông cạn cùng người thần bí đã lưu cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả lại, cho nên mới xuất thủ bảo vệ cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, bằng không các ngươi cho rằng cường giả nửa bước Giới vương tìm dễ như vậy?
- Cái gì?
Tiêu Hạo Thiên nói như vậy, mọi người tại đây cũng là ngây ngẩn cả người, đại trưởng lão lại càng giống như là nuốt một cân thạch tín, giương mắt nhìn nói không ra lời.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn trầm giọng nói:
- Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào. Nếu như người thần bí kia còn có năng lực thu hồi cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, vì sao phải đợi lâu như vậy? Gốc cây Thần Thụ này, cho dù ai cũng sẽ không phớt lờ đặt ở chỗ người khác tới năm vạn năm không hỏi, còn giúp chúng ta bảo vệ, ta cũng không cho rằng, hắn lại để cho một tiểu bối Mệnh Vẫn tầng tám đi tới cửa đòi cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, đây không phải là nói giỡn sao? Tiêu đảo chủ, ta biết lão đảo chủ là phụ thân ngươi, chuyện tình đã đáp ứng hắn ngươi không muốn làm trái. Nhưng là ngươi cũng không cần tìm ra lý do nghe căn bản chân đứng không vững như vậy chứ! Nếu như ngươi cảm thấy băn khoăn, chúng ta bồi thường tiểu tử Lâm Minh kia ở những phương diện khác là được.
Nghe lời của Tiêu Hạo Thiên, giọng nói của đại trưởng lão mặc dù mềm nhũn một chút, nhưng rõ ràng không tin.
Lúc này, Bạch Minh Ngọc nhìn như lơ đãng, nói:
- Lâm Minh kia thiên phú vô cùng tốt. Cảnh giới tương lai có lẽ không ở sau ta. Nếu như cho hắn quá nhiều chỗ tốt, lại để hắn rời khỏi Tiêu Dao Đảo, hắn cũng không nhớ được ân đức của chúng ta, cũng sẽ không hiểu chúng ta bảo vệ hắn vất vả ra sao. Ngược lại, hắn sẽ bởi vì không có lấy được cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả mà ghi hận trong lòng, ngàn năm sau, đợi thời điểm trưởng thành, sợ rằng . . .
Bạch Minh Ngọc chẳng qua là nói tới đây, không có nói tiếp, mà người ở chỗ này cũng không phải người ngu, tự nhiên nghe ra ý ở ngoài lời của Bạch Minh Ngọc, chiêu này ác hơn, thật là làm người ta tuyệt vọng.
Mí mắt của đại trưởng lão Tiêu Hạo Càn nhảy lên, tuy nhiên Bạch Minh Ngọc nói quả thật có lý, cho Lâm Minh một chút bồi bổ lại, để cho hắn rời đi, tương đương với thả hổ về núi, nếu như hắn hoàn hảo trưởng thành, một khi lớn lên, ngày sau tất chịu họa kia, cái gọi là vô độc bất trượng phu, người làm đại sự phải tàn nhẫn quyết đoán, không trói buộc lễ phép đạo nghĩa, nếu không sẽ gieo gió gặt bão!
- Tiêu đảo chủ, không bằng như vậy, ngươi có thể tuân theo ý nguyện của lão đảo chủ, đưa cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả cho tiểu tử kia, như vậy ngươi cũng coi như giải quyết xong ý niệm trong đầu, sau đó, ta sẽ phái người đoạt lại cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, như vậy không tính là sai chứ? Ở thế giới cá lớn nuốt cá bé như Thần Vực, chuyện tình giết người cướp của còn thiếu sao?
Mắt thấy Tiêu Hạo Càn cùng Bạch Minh Ngọc hai người càng nói càng tàn nhẫn, mí mắt Tiêu Hạo Thiên nhảy lên, trận đại hội này, Mộ Thủy Thiên chính là nhìn được nhất ở Tiêu Dao cung!
Nhưng là Mộ Thủy Thiên thân phận đặc thù, căn bản không thể xuất hiện ở trước mọi người, đại chiến một vạn năm trước, sau khi nàng dịch dung, mạo hiểm xuất hiện một lần đã là vạn bất đắc dĩ, nếu như lần này hắn xuất hiện nữa, hơn nữa phong ba của cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, không thể nghi ngờ sẽ khiến chú ý rất lớn, nguy cơ tăng thêm ba phần nữa!
Dù sao Mộ Thủy Thiên chính là nhân vật đến gần Giới vương, chỉ sợ Thần Vực lớn hơn nữa, tin tức như thế cũng sẽ truyền ra rất xa.
Tiêu Hạo Thiên dĩ nhiên không muốn Mộ Thủy Thiên ra mặt, nhưng là Tiêu Dao cung cũng không phải là của một mình nàng, nàng rất khó trấn giữ được mọi người, cho dù có không ít trưởng lão bởi vì nguyên nhân đạo nghĩa, trên mặt không rõ phản đối việc trả lại cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, nhưng là gặp phải Tiêu Hạo Càn cùng Bạch Minh Ngọc, lúc này cũng sẽ không đứng ra ủng hộ.
Tiêu Hạo Thiên liếc mắt nhìn đại trưởng lão cùng Bạch Minh Ngọc một cái thật sâu, gằn từng chữ, nói:
- Nghĩ giết người cướp của? Ta sợ các ngươi trước khi giết người cướp của đã chết! Có một số việc hoàn toàn là các ngươi không tưởng tượng nổi, nàng sẽ cố kỵ một số thứ, nhưng là lúc chạm đến điểm mấu chốt, các ngươi chết cũng không biết chết như thế nào, chớ có trách ta không có nhắc nhở các ngươi!
Lúc nói đến những lời phía sau, trong thanh âm của Tiêu Hạo Thiên rõ ràng ẩn chứa sát khí, làm cho cổ đại trưởng lão co rụt lại, lưng phát rét, mà Bạch Minh Ngọc cũng là thân thể cứng đờ, vị trí hoạt động có chút mất tự nhiên, lời nói này của Tiêu Hạo Thiên mặc dù nghe không đầu không đuôi, nhưng không giống như là hù dọa người.
"Nàng " là ai?
Nếu quả thật có người như vậy tồn tại, tại sao nàng lại đặt đặt ở Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả ở Tiêu Dao Đảo năm vạn năm, lúc muốn Thần Thụ, còn phái một tiểu bối tới lấy?
Sau khi Tiêu Hạo Thiên nói xong lời nói này, liền phẩy tay áo bỏ đi, lão đảo chủ cũng chính là phụ thân của hắn, vài ngàn năm trước bắt đầu vân du tứ hải, đi tìm kiếm một tia cơ hội để đột phá cảnh giới kế tiếp, mà Tiêu Hạo Thiên dù sao tư lịch chưa đầy, ở tông môn không thể nói một là một.
Hơn nữa Tiêu Hạo Thiên cũng biết, sau lưng đại trưởng lão Tiêu Hạo Càn thật ra thì có ba Thái thượng trưởng lão ủng hộ, nói cách khác, hắn muốn động vào cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, đầu tiên phải chế trụ tam đại Thái thượng trưởng lão này, ba người này là hòn đá tảng của Tiêu Dao Đảo.
. . .
- Mộ tiền bối . . .
Tiêu Hạo Thiên trở lại bên trong Bí cảnh của Tiêu Dao cung, đứng ở phòng trúc lúc trước, có chút xấu hổ kêu một tiếng.
- Ừm . . . Không cần nhiều lời, sự tình đại khái ta đã rõ ràng, thật ra thì năm đó lúc ta đồng ý lấy cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả ra trồng ở Tiêu Dao cung, cũng đã dự liệu đến có một ngày như vậy, bất quá ta vẫn là làm như vậy, bởi vì Tiêu Dao Đảo là đường lui của Thiên Vũ Thánh địa, tương lai Tuyết Nhi phải gây dựng lại Thiên Vũ Thánh địa, cũng phải lấy Tiêu Dao Đảo làm căn cơ, cho nên thực lực của bản thân Tiêu Dao Đảo tự nhiên trọng yếu.
- Cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả là long mạch của Tiêu Dao Đảo, lấy nó đi, tương đương với chặt đứt long mạch nầy, sẽ ảnh hưởng thật lớn tới số mệnh Tiêu Dao Đảo, thậm chí trở ngại Tiêu Dao Đảo lên cấp Thánh Địa, ta sẽ không dễ dàng làm ra quyết định như vậy, càng sẽ không dùng vũ lực để đánh chết những người chống lại kia, một cái quyết định của ta, liên quan đến tương lai Thiên Vũ Thánh địa có thể thuận lợi gầy dựng lại hay không, tự nhiên không thể qua loa.
Mộ Thủy Thiên nói như vậy, để cho Tiêu Hạo Thiên thở phào nhẹ nhõm, hắn vốn tưởng rằng Mộ Thủy Thiên sẽ ủng hộ Mộ Thiên Tuyết không điều kiện, nhưng cẩn thận thử nghĩ xem, thật ra thì đối với Mộ Thủy Thiên mà nói, Tiêu Dao cung cùng Lâm Minh hai người, trong lòng bàn tay cũng là thịt, mặc dù có Mộ Thiên Tuyết, nàng cũng sẽ không dễ dàng giao cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả cho Lâm Minh, mà là muốn quan sát một phen, ít nhất nhận định Lâm Minh có đầy đủ năng lực, trong tương lai gánh vác trách nhiệm nặng nề có thể gây dựng lại Thiên Vũ Thánh địa, mới có thể làm ra quyết định.
Mà hôm nay cái hội nghị này, thật ra thì chẳng qua là cho những trưởng lão chống lại kia chuẩn bị tâm tư một chút, tránh cho đến lúc đó chuyện phát đột nhiên, tạo thành hỗn loạn ở thượng tầng Tiêu Dao Đảo.
Nghĩ tới đây, Tiêu Hạo Thiên cũng là an tâm một chút, ít nhất hắn không cần lo lắng một số người chọc giận tới Mộ Thủy Thiên, bị nàng âm thầm đánh chết, như vậy thì Tiêu Dao cung vốn là đã gặp phải khốn cảnh, càng sẽ họa vô đơn chí! Hơn nữa cường giả cao tầng của Tiêu Dao cung đột nhiên tử vong, tất nhiên sẽ đưa đến lòng người bàng hoàng, hơn nữa Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc, không cẩn thận một cái, thậm chí có thể tổn hại nghiêm trọng tới căn cơ của Tiêu Dao Đảo.
Tiêu Hạo Thiên khom người cáo lui, mà ở bên trong phòng trúc, Mộ Thiên Tuyết đang ở trước mặt Mộ Thủy Thiên, chỉ có linh hồn thể chậm rãi trôi ở giữa không trung, hai chân mảnh khảnh lộ ra ngoài quần áo, như tiên tử lăng ba, phiêu dật xuất trần.
- Cô cô . . . Ngươi tựa hồ vẫn là không tin Lâm Minh?
Mộ Thiên Tuyết nhẹ nói, trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng là trong ánh mắt lại ẩn chứa một tia bất mãn không thể thấy, hiển nhiên không hài lòng lắm về nhẹ nói của Mộ Thủy Thiên.
Sau khi Mộ Thủy Thiên thấy vẻ mặt của Mộ Thiên Tuyết liền cười ha hả, lơ đễnh nói:
- Ánh mắt của Tuyết Nhi, ta tự nhiên tin, chẳng qua là . . . Cô cô đã già, cũng không chịu nổi bất kỳ sai lầm nào nữa, nếu không ta sợ là không thể nhìn thấy ngày Thiên Vũ Thánh địa gây dựng lại, gia gia ngươi năm đó chính là phạm vào một sai lầm, không có phát hiện lúc Thiên Minh Tử bắt đầu sinh ra dã tâm liền quyết đoán giết hắn, đưa đến kết quả như thế.
Mộ Thủy Thiên nói tới đây, trong lòng thở dài một tiếng, Mộ Thiên Tuyết cũng khẽ thở dài một cái, không có nói cái gì nữa.
. . .
Lúc này, Lâm Minh vẫn tu luyện trong ôn tuyền ở Tiêu Minh Các, hắn hoàn toàn không biết những chuyện phát sinh ở Tiêu Dao cung, đây không trách nàng không nhạy bén, mà là nàng vốn không nghĩ tới, tài nguyên theo lời Mộ Thiên Tuyết thật ra thì đã bị Tiêu Dao cung lợi dụng, hơn nữa lấy đi nó sẽ quan hệ đến căn cơ của Tiêu Dao cung.
Vốn là Lâm Minh còn tưởng rằng, tài nguyên này bị Mộ Thủy Thiên thu lấy một mình, các trưởng lão Tiêu Dao cung căn bản không biết, mà Mộ Thủy Thiên lại cùng Mộ Thiên Tuyết cô chất tình thâm, làm cho hắn cũng sẽ không có lực cản quá lớn.
Lúc Lâm Minh đang tu luyện, nơi xa cách Tiêu Minh Các mấy dặm, xuất hiện mấy đệ tử hạch tâm của Tiêu Dao Đảo, Diệp Thủy Đồng cùng Bạch Minh Ngọc đều ở trong đó.
- Tiêu Minh Các? Hắc hắc, đây chính là chỗ ở của tiểu tử Lâm Minh kia sao? Tên bảng hiệu này là ngươi đổi?
Đệ tử nói chuyện tên là Lưu Vân, sau khi hắn đi tới Tiêu Dao Các đã mở đầu bằng một câu nói như vậy, ánh mắt nhìn về Diệp Thủy Đồng, cười như không cười nói, người này cũng là đệ tử thân truyền của Tiêu Dao Đảo, thiên phú tương đối cao, nhưng vẫn là kém một chút so sánh với Diệp Thủy Đồng cùng Bạch Minh Ngọc.
- Là ta đổi.
Diệp Thủy Đồng chạm đến ánh mắt ngầm có ý ngoạn vị kia của Lưu Vân có chút không thoải mái, nhướng mày nói.
- Tốt, Bạch sư huynh, ngươi nói chính là tiểu tử này? Thứ đồ chơi Mệnh Vẫn tầng tám như hắn, tồn tại giống như con kiến hôi, lại muốn lấy đi Thần Thụ từ trước đến giờ của Tiêu Dao Đảo ta? Đây quả thực là chuyện cười buồn cười nhất mà ta từng nghe trong đời, đi, chúng ta đi xem một chút, tiểu tử này đến tột cùng là một tên ngu ngốc như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.