Hai bên đội ngũ, chủ đội chiếm 9 thành thực lực, phó đội chỉ còn 1 thành, hai đại cao thủ Diệp Thủy Đồng, Bạch Minh Ngọc đều ở chủ đội.
Còn phó đội cao nhất chỉ có hai nữ đệ tử Thần Hải trung kỳ, họ đều là thân tín của Diệp Thủy Đồng. Ngoài ra, cũng chỉ còn Lâm Minh. Tu vi Lâm Minh là Mệnh Vẫn tầng tám, thực lực có thể đè bẹp Lưu Vân Thần Hải sơ kỳ, nhưng không ai biết cực hạn của hắn là bao nhiêu.
Diệp Thủy Đồng đương nhiên bất mãn với phương thức phân phối này.
Bạch Minh Ngọc thản nhiên nói:
- Ta đã nói, chỗ bọn họ phải đi là quặng mỏ, vào trong lòng đất, đất đá nơi này có thể che chắn cảm giác, hơn nữa vị trí bí mật, không có nguy hiểm. Ngược lại chúng ta ở trong đại sa mạc, mấy ngàn người đông đúc, mục tiêu quá lớn, người Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc chỉ cần không phải người mù là có thể phát hiện chúng ta, chẳng lẽ ngươi bảo ta phái đoàn chủ lực đi quặng mỏ, để vài người linh tinh trên sa mạc chịu chết? Huống chi, phái người đi quặng mỏ cũng chỉ là tạm thời, mặc kệ quặng mỏ kia nhiều cỡ nào, sau 40 canh giờ chúng ta cũng phải tập hợp, nghênh đón đại chiến tiếp theo. 8 canh giờ cuối cùng, Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc nhất định xuống tay với chúng ta!
Một phen diễn thuyết của Bạch Minh Ngọc nghe cũng hợp tình hợp lý, Diệp Thủy Đồng do dự một hồi. Bình tĩnh xem xét lại, trong quặng mỏ quả thật an toàn hơn nhiều không cần quá nhiều nhân viên, mà mặc kệ là ai đều có thói quen giữ người mình tin được ở bên cạnh, phái người không thuộc phe mình sang bên kia, đây là chuyện thường tình.
Diệp Thủy Đồng do dự một chút, nói:
- Được, ta có thể đồng ý, nhưng mà, ta muốn đi theo bên quặng mỏ.
Tuy rằng Diệp Thủy Đồng tính cách dịu dàng, nhưng nàng không phải người chịu bình thường. Nàng tự nhiên cũng muốn giành chức đảo chủ, cũng lôi kéo các nữ đệ tử làm thân tín của nàng. Phái đi quặng mỏ đa số là người của Diệp Thủy Đồng, nàng tự nhiên phải ở cùng chỗ với những người này.
- Hả?
Bạch Minh Ngọc nhíu mày:
- Diệp sư muội, ta nghĩ ngươi hiểu nhầm một chuyện, ta chỉ huy trận chiến đấu này là được Thái thượng trưởng lão chỉ định, ta nói không phải là thương lượng với ngươi, mà là ra lệnh cho ngươi! Nếu ngươi thật kiên trì muốn đi quặng mỏ, ta có thể chấp nhận, nhưng chỉ có một lần này! Nếu lần sau ngươi còn có nghi ngờ mệnh lệnh của ta, sẽ xử lý theo vi phạm pháp lệnh tông môn!
Bạch Minh Ngọc nói năng sắc bén, Diệp Thủy Đồng lại không chút lùi bước đối mặt với Bạch Minh Ngọc. Vốn địa vị của nàng đã ngang với Bạch Minh Ngọc, đương nhiên không sợ hắn.
"Tiện nhân này, vốn chừa cho ngươi đường sống, chỉ muốn giết Lâm Minh, nhân tiện suy yếu lực lượng của ngươi. Ngươi lại vội vàng muốn chịu chết, vậy cũng đừng trách ta."
Trong nháy mắt Bạch Minh Ngọc xoay người, trong mắt xẹt qua một tia dữ tợn khó phát hiện. Hắn chừa lại đường sống cho Diệp Thủy Đồng, tự nhiên không phải vì thương hương tiếc ngọc, càng không phải thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Diệp Thủy Đồng. Tuy rằng nữ nhân thiên phú xuất chúng như Diệp Thủy Đồng, Bạch Minh Ngọc cũng không ngại lấy nàng, cho nàng thành phu nhân đảo chủ. Nhưng Bạch Minh Ngọc cũng biết Diệp Thủy Đồng tuy rằng bình thường văn tĩnh, nhưng sâu bên trong cũng có ngạo khí, nàng không cam lòng làm người bên dưới, làm sao sẽ khuất phục hắn? Nàng nhất định muốn tự mình lên làm đảo chủ, như vậy đã định sẵn bọn họ là kẻ địch, sớm muộn gì Bạch Minh Ngọc cũng sẽ xuống tay với Diệp Thủy Đồng!
Nhưng ở trong Bí cảnh Hồng Hoang này không phải thời điểm tốt nhất để diệt trừ Diệp Thủy Đồng, Bạch Minh Ngọc cũng sẽ không trông cậy vào mình cung cấp một ít tình báo về Lâm Minh có thể làm Huyền Cốt tộc cùng Đoạn Hồn Sơn thủ hạ lưu tình với mình. Trong 8 canh giờ cuối cùng, hắn nhất định phải trải qua đại chiến sinh tử, nếu thiếu đi trợ lực mạnh như Diệp Thủy Đồng, chiến đấu sẽ càng thêm gian khổ.
"Cũng được, giải quyết ngươi ngay trong Bí cảnh Hồng Hoang này, cho ngươi chôn cùng Lâm Minh."
Bạch Minh Ngọc nghĩ vậy, gọi đệ tử đằng sau:
- Người chủ đội theo ta, đệ tử Toàn Đan kỳ phụ trách lấy quặng, đệ tử thân truyền không cần khai thác tài nguyên, canh gác là được rồi. Trong mấy chục canh giờ đầu, tuy rằng người Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc có thể không xuất hiện, nhưng không thể không phòng bị, dù sao trong Bí cảnh Hồng Hoang còn có hồng hoang cự ma!
Bạch Minh Ngọc hạ lệnh xong, liền dẫn đệ tử rời đi, còn Diệp Thủy Đồng cũng dẫn đệ tử xuất phát đi khu mỏ.
Bạch Minh Ngọc sử dụng ngọc bàn hình chiếu cực kỳ huyền diệu, ngọc không lớn, kỳ thật giá trị chế tạo đắt đỏ, có thể chiếu ra cảnh tượng mấy trăm dặm gần đó. Đoàn người Lâm Minh, Diệp Thủy Đồng đi theo hướng kia vài trăm mét, quả nhiên thấy được dãy núi tím nhạt, ở bên cạnh dãy núi tím có một cái hố sâu lớn.
- Núi tím, hơn nữa là núi tím có hố mỏ, chúng ta thật may! Mọi người thêm sức, khai thác tài nguyên tuy rằng phải giao nộp cho tông môn, nhưng tông môn cũng sẽ căn cứ số lượng thu được của các ngươi mà luận công phát thưởng. Phần thưởng phát ra có thể đạt tới 2-3% tổng số tài nguyên thu được!
Diệp Thủy Đồng cổ vũ sĩ khí, núi tím có hố mỏ tự nhiên tuyệt đối là mỏ giàu Tử Dương thạch. Cái gọi là hố mỏ thật ra là nguyên khí thiên địa trong núi quá dồi dào, tích lũy đến mức nhất định sẽ tự nhiên phun trào ra, cùng đạo lý với núi lửa bùng nổ.
- Mọi người cẩn thận một chút, đệ tử thân truyền vào trước, dò đường phía dưới.
Sau khi tách khỏi Bạch Minh Ngọc, Diệp Thủy Đồng tu vi Thần Hải hậu kỳ tự nhiên thành thủ lĩnh dẫn đội.
Tiểu đội tách ra từ chủ đội có tổng cộng 300 người, trong đó chỉ có mười mấy đệ tử thân truyền, trong đó ngoài Lâm Minh ra, đều là thân tín của Diệp Thủy Đồng.
- Lâm sư đệ, ngươi cùng Tiêu sư muội, Chu sư muội, Tống sư đệ canh gác bên ngoài, ta dẫn vài người vào trong trước.
Theo Diệp Thủy Đồng thấy, ngoài nàng ra, người mạnh nhất trong đội ngũ này chính là Lâm Minh. Có Lâm Minh canh gác bên ngoài, xảy ra chuyện đột biến gì cũng có thể đối phó được.
- Ừm, được.
Lâm Minh gật đầu không sao, đi vào trong hầm mỏ dò đường đương nhiên càng nguy hiểm hơn, tuy rằng hắn cũng không quá quan tâm, tuy nhiên Diệp Thủy Đồng có thể để hắn ở ngoài, cũng làm Lâm Minh cảm thấy thoải mái. Dù sao Diệp Thủy Đồng không rõ thực lực chân chính của Lâm Minh, chỉ biết hắn có thể thoải mái hoàn thành Bí cảnh mô phỏng độ khó 30 mà thôi.
Trong 3 người ở lại cùng Lâm Minh, hai người là Thần Hải sơ kỳ, còn có một người Mệnh Vẫn tầng chín, bọn họ đều là thân tín của Diệp Thủy Đồng. Nhìn thế lực riêng, Diệp Thủy Đồng vẫn kém Bạch Minh Ngọc cả khúc, dù sao nàng là nữ nhân, thu hút trợ thủ cũng đa số là nữ giới, cộng thêm nguyên nhân tính cách của nàng, phương diện kéo bè kết phái bị Bạch Minh Ngọc ném đằng xa.
- Lâm sư đệ, ta là Tiêu Thủy Quân.
Cô gái ở cạnh Lâm Minh nháy mắt, dáng người đầy đặn, bộ ngực nẩy nở, mông vểnh cao, ẩn chứa thiếu phụ thành thục quyến rũ.
Đương nhiên, đây chỉ là diện mạo ngoài, Tiêu Thủy Quân tuổi thực tế đã 34-35, so với thọ mệnh mấy vạn năm tương lai thì còn rất trẻ tuổi.
Ở cạnh Tiêu Thủy Quân, Chu sư muội kia có vẻ ngượng ngùng hơn nhiều, dáng người diện mạo cũng rất non nớt. Nàng là người duy nhất chưa đến Thần Hải kỳ trong ba người, chỉ mới là võ giả Mệnh Vẫn tầng chín.
Thiên tài Cửu Vẫn, dù là đệ tử thân truyền Tiêu Dao Đảo cũng chỉ chiếm 3-4 thành, có một bộ phận đệ tử bất đắc dĩ trở thành Thần Hải lúc Bát Vẫn.
Dựa vào điểm này, Chu sư muội đã cao hơn "Tống sư đệ" bên cạnh nàng, Tống sư đệ này chỉ là Bát Vẫn Thần Hải sơ kỳ, nói sức chiến đấu, hai người chưa chắc ai cao ai thấp.
Lâm Minh canh chừng bên ngoài hồi lâu, liền thấy ở xa xa cuốn lên bụi mù đỏ nhạt. Bụi đỏ càng lúc đậm hơn, dần dần che trời phủ đất, khí thế hùng hổ.
Lâm Minh nhìn rõ ràng, đó là vô số cát bị gió lốc cuốn lên cao mấy trăm trượng hình thành bão cát khủng bố, tiếng gió lốc xé rách không khí như tiếng cắt qua thủy tinh, có thể tưởng tượng được tốc độ gió cỡ nào. Võ giả không đủ tu vi mà bị kéo vào, sẽ trực tiếp bị xé tan xương nát thịt.
- Là bão cát, Bí cảnh Hồng Hoang thường có chuyện này, Lâm sư đệ không cần phải căng thẳng, hì hì.
Tiêu Thủy Quân cười duyên giải thích.
- Nói lại chúng ta ở quặng mỏ là hạnh phúc hơn nhiều, bọn họ ở trong sa mạc sẽ thảm. Phải bố trí vòng bảo hộ chân nguyên ngăn cản gió lốc, sau đó còn phải khổ cực làm việc.
Tiêu Thủy Quân đang nói, bên trong quặng mỏ truyền ra tiếng nói của Diệp Thủy Đồng:
- Bên trong quặng mỏ không có nguy hiểm, mọi người có thể vào được rồi.
Hơn 200 đệ tử Toàn Đan nghe tiếng liền đi vào trong quặng mỏ, gió lốc đỏ xa xa có áp lực rất lớn với bọn họ. Tuy rằng đến tu vi bọn họ không cần sợ gió lốc cỡ này, nhưng ai dám khẳng định bên trong gió lốc không có nguy hiểm khác?
Tiến vào quặng mỏ, Lâm Minh cảm giác như bước vào một mảnh thế giới màu tím, khắp nơi là màu tím sáng ngời, bụi đất thật dày cũng không che lấp được.
Không ít võ giả trẻ tuổi thấy được mạch khoáng Tử Dương thạch giàu có này cũng hai mắt tỏa sáng. Phần lớn bọn họ xuất thân gia tộc nhỏ, có bao giờ thấy qua nhiều của cải như thế.
- Bắt đầu khai thác!
Theo Diệp Thủy Đồng ra lệnh, các đệ tử Toàn Đan đồng loạt tràn lên. Đá bên trong núi này không phải bình thường, cứng như kim tinh, bằng không cũng sẽ không chịu nổi lực ăn mòn đáng sợ của gió lốc đỏ bên ngoài suốt trăm triệu năm, dù cho võ giả Toàn Đan muốn cạy ra một khối lớn Tử Dương thạch, cũng phải tốn không ít sức.
Trong lúc đệ tử Tiêu Dao Đảo khai thác náo nhiệt, cách đó mấy ngàn dặm, cũng có một nhóm người đang khai thác tài nguyên trong sa mạc. Dáng người những người này đều to khỏe, đầu có sừng, chính là tộc nhân Huyền Cốt tộc.
- Ừm.... Dựa theo tín hiệu ước định, Bạch Minh Ngọc quả nhiên phát tin tức tới, vị trí con mồi ở trong một khu mỏ cách 3000 dặm đằng trước, có tổng cộng mười mấy đệ tử thân truyền, còn có mấy trăm thợ mỏ thực lực rác rưởi. Tuy nhiên xảy ra chút bất ngờ, là Diệp Thủy Đồng cũng ở trong đó.
- Ha ha, Diệp Thủy Đồng, con bé này cũng không tệ, nhưng mà... sẽ không phải là Tiêu Dao Môn bố trí cạm bẫy đó chứ!
- Hẳn là thật, Bạch Minh Ngọc đã không phải lần đầu bán đứng tình báo của đối địch với hắn.
- Hắc hắc, một đứa thiên tài tên là Lâm Minh, còn có một Diệp Thủy Đồng, lần này chúng ta kiếm lớn. Diệp Thủy Đồng thì khỏi nói, trên người tên Lâm Minh kia cũng có rất nhiều bảo vật, có thể trưởng thành đến giờ, không thể nào không có cơ duyên.
- Tùy tiện khai thác một ít khoáng sản, nghỉ ngơi một chút, chúng ta xuất phát, ta gấp lắm rồi!